Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1485: Biện pháp của Bạch Tiểu Thăng (2)

Chuyện Bạch Tiểu Thăng nhờ Thorne hỗ trợ chính là liên hệ với phòng thí nghiệm sau đó trực tiếp mua đi những thiết bị có sẵn. Dù sao thì những thiết bị mới tinh vừa mới xuất xưởng chưa được vận hành ngoài đời thực có khi sẽ xảy ra chút vấn đề gì đó, không ổn định bằng những thiết bị đang được sử dụng.

Mới lúc nãy Thorne cũng đã dựa theo lời nói của Bạch Tiểu Thăng mà liên lạc với các phòng thí nghiệm liên quan, hiện tại chỉ cần báo rõ tên và số lượng thiết bị, bên kia liền nhanh chóng trả lời.

Thorne còn giúp đỡ hết lòng hết dạ mà nói với Bạch Tiểu Thăng rằng đã bảo bên phía người bán điều một số nhân viên kĩ thuật qua đây để bảo đảm tất cả thiết bị có thể sử dụng và vận hành ổn thỏa.

Về phần mấy thiết bị này dùng để làm gì, Bạch Tiểu Thăng chỉ nói là giúp bạn bè, Thorne liền không hỏi nhiều thêm một câu nào nữa.

Bạch Tiểu Thăng vô cùng thích điểm này của Thorne.

Sau khi nói chuyện một phen xong, vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng thư thái hẳn đi, cúp điện thoại sau đó cất vào túi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn thấy vẻ mặt của hắn là biết được ngay chuyện này đã nói xong xuôi cả rồi.

- Bây giờ chúng ta đi nói cho đám Rhino một tiếng đi, để cho bọn họ yên tâm, mọi chuyện đều sắp xếp xong cả rồi.

Lâm Vi Vi nhịn không được nói.

- Đừng gấp.

Bạch Tiểu Thăng ngăn cản cô, cười nói

- Lại đợi thêm một lát đi hẳn nói.

Bạch Tiểu Thăng là loại hình người Hoa Hạ truyền thống, làm việc ổn thỏa, là kiểu người làm được hai mà nói một, thậm chí hắn cảm thấy đợi đến khi tất cả các thiết bị bỏ lên máy bay bay lên trời xong rồi nói với mọi người cũng không muộn.

Lâm Vi Vi cũng hiểu rõ tính tình của Bạch Tiểu Thăng, đành phải gật đầu kiềm chế xúc động của bản thân lại.

- Địa điểm xây dựng phòng thí nghiệm mới anh cũng đã tìm xong rồi, là một căn nhà dùng để chữa bệnh bên trong trại an dưỡng mà nhà Hawke vừa mới xây dựng xong, chỗ đó vẫn chưa có người sử dụng. Cũng tiện cho việc cách li, anh đã bàn bạc mua lại chỗ đó với bọn họ rồi, chỗ này thuộc về tài sản của chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng tới vấn đề quyền sử dụng nữa.

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Chờ một lát nữa chúng ta dẫn đám Rhino qua bên kia trước là được.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ rất chu toàn, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe xong cũng chỉ biết gật đầu,

Ba người đi trở về phòng thí nghiệm, tiếp tục giúp đỡ đám Rhino vội trước vội sau.

Không tới hai tiếng đồng hồ thì bọn Rhino đã thu dọn mọi thứ xong xuôi. Thật ra thứ chiếm chỗ nhất cũng chỉ là mấy cái tư liệu bằng giấy mà thôi, ổ cứng không chiếm được bao nhiêu diện tích mà về phần vật phẩm cá nhân cũng chẳng nhiều nhặng gì, tóm lại nhóm nghiên cứu của Rhino mỗi người một cái thùng là đựng đủ hết tất cả mọi thứ, thậm chí còn không cần tới đám Bạch Tiểu Thăng hỗ trợ cầm phụ gì.

Đoàn người cầm theo toàn bộ đồ vật rời khỏi chỗ này, đến ngay cửa ra vào thì bị mấy tên bảo vệ trong học viện chặn lại kiểm tra tỉ mỉ, giống như thật sự sợ bọn họ cầm đi thứ gì của học viện.

- Mấy người không được động vào cái tủ lạnh này, đây là do nhóm của chúng ta tự bỏ tiền túi ra mua, thứ học viện phát cho chúng ta nhìn thấy chướng mắt.

Mặt Grace lạnh tanh, ngăn cản không cho mấy tên bảo vệ đó đụng chạm vào hàng mẫu.

Đám bảo vệ của học viện thật ra cũng đã được nói rõ thứ gì có thể mang đi, càng biết rõ những hàng mẫu này chính là bảo bối của nhóm người Rhino, thứ này có thể làm cho đám nghiên cứu viên yếu đuối thư sinh kia trở nên điên cuồng, bọn họ cũng không muốn chọc phải phiền phức cho nên cũng thành thật không đụng chạm đến mấy thứ đó.

Bên này vừa mới kiểm tra xong, Phó viện trưởng Logan lại đến đây thêm lần nữa.

Hai bên rõ ràng đã xé rách mặt với nhau, gã lại xuất hiện ở đây lần nữa lập tức khiến cho không khí trở nên khẩn trương hơn.

Đối mặt với đám người Rhino tràn đầy địch ý, còn có ánh mắt xem thường của ba người Bạch Tiểu Thăng, Phó viện trưởng Logan vẫn có thể giữ lại cái vẻ mặt 'thành khẩn' kia, thật đúng là ‘tu dưỡng' vô cùng tốt.

Logan chỉ vào đống hàng mẫu y học kia sau đó nói với Rhino.

- Rhino, sau hai mươi bốn giờ nữa, tâm huyết của cả nhóm các cậu liền hóa thành bọt nước đó.

- Thầy biết các cậu đang có địch ý với thầy, thầy cũng không muốn giải thích gì cả, cũng không muốn các cậu buông bỏ khúc mắc với thầy.

Logan nhìn Rhino, ngữ khí hình như còn lộ ra một chút 'thành khẩn' .

- Thầy chỉ muốn nói lại lần nữa, lần nữa cam đoan với các cậu, lúc này việc giáo đổng đầu tư cho các cậu hoàn toàn không có liên quan gì đến thầy, hơn nữa về sau thầy cũng sẽ không nhúng tay vào việc nghiên cứu của các cậu nữa. Nếu như các cậu cứ nhất định từ chối lần đầu tư này, đây là một việc làm rất không sáng suốt.

Nói tới tận bây giờ, Logan vẫn không thể nghĩ ra biện pháp nào để hoàn thành công việc của vị giáo đổng mới giao cho mình, cho nên mới mặt dày chạy tới chỗ này thành khẩn khuyên bảo hi vọng đám người Rhino sẽ hồi tâm chuyển ý.

Ít nhất thì trong vòng hai mươi bốn giờ sắp tới, sau khi bọn họ trải qua sự tuyệt vọng thì có khả năng sẽ suy nghĩ quay về đây.

- Nếu như chuyện này không còn liên quan gì tới ông thì chúng ta cũng không có gì để nói.

Đối mặt với vị Phó viện trưởng Logan đã hạ thấp tư thái đến mức này, Rhino vẫn hừ lạnh một tiếng, không chút nào biết ơn, hoàn toàn không muốn nói chuyện với gã.

- Đi đi, trong vòng hai mươi bốn giờ tới, nếu như các cậu suy nghĩ thông suốt thì có thể trực tiếp liên lạc với vị giáo đổng mới kia, chỉ cần cậu gọi điện thoại cho học viện, lập tức sẽ có người đến đưa các cậu đến.

Phó viện trưởng Logan phẫn nộ nói

- Ta không nghe điện thoại, ta ngay cả chuyện này cũng không phụ trách nữa, được chưa?

Mọi người không một ai thèm nhìn gã.

- Đi thôi, tôi đã cho người sắp xếp chỗ mới cho các cậu rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói với Rhino

Rhino gật gật đầu.

Những người như bọn họ hoàn toàn bỏ tất cả tâm trí vào việc nghiên cứu cho nên hoàn toàn không có mấy cái thường thức sinh hoạt, ngay cả tiền cũng không có bao nhiêu, muốn tìm một chỗ ở cũng rất khó khăn, nếu như có Bạch Tiểu Thăng hỗ trợ giúp đỡ hắn tự nhiên rất biết ơn,

- Grace, cô ở lại đây làm tốt những thủ tục còn lại.

Rhino dặn dò.

Bên trong đám người bọn họ cũng chỉ có mỗi mình Grace coi như thận trọng, hơn nữa hiểu rõ cách xử lí mấy việc này.

Việc giải quyết tốt hậu quả cũng giao cho Grace làm luôn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Grace, cảm thấy vị nghiên cứu viên này vẫn không đủ nhạy bén.

- Vi Vi, em cũng ở lại đây giúp đỡ Grace đi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Có Lâm Vi Vi hỗ trợ hắn cũng yên tâm hơn một chút.

- Được.

Lâm Vi Vi gật đầu đáp ứng.

Grace cũng có hảo cảm không tệ với Lâm Vi Vi nên không có bất cứ mâu thuẫn gì.

Cuối cùng là Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh dẫn theo Rhino và những người khác rời đi.

Grace đanh mặt lướt qua bên người Logan, dẫn theo Lâm Vi Vi đi về phía phòng hành chính của học viện để xử lí thủ tục.

Logan buồn bực kèm theo vài phần tức giận mà nhìn những người này biến mất khỏi tầm mắt.

- Ta phải ứng phó với vị giáo đổng mới kia kiểu gì đây trời!

Phó viện trưởng Logan thực đau đầu muốn chết rồi.

Đúng lúc này, điện thoại trong tay gã đột nhiên vang lên.

Là Thẩm Thanh Khâu, người phát ngôn của vị giáo đổng mới kia!

Logan ổn định lại nỗi lòng, bấm nút nghe, vẻ mặt tươi cười, giọng nói thoải mái, cố gắng hết sức làm ra vẻ bình thường không có chuyện gì.

- Alô Trầm tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì không?

Nghe xong người ở đầu dây bên kia nói một cậu, Logan rõ ràng là sửng sốt một chút sau đó lập tức gật đầu

- Ở, ở, cô gái kia vẫn ở lại đây!

- Được được,

Phó viện trưởng Logan vừa nghe điện thoại trả lời liên tục,

- Tôi sẽ cố gắng giữ cô ta lại, cho tới khi chờ được người của ngài đến mới thôi!

Khu văn phòng hành chính của học viện y học Halu, Lâm Vi Vi và Grace dự định đi đến đó để điền vào một số văn bản.

Văn phòng hành chính ở học viện phụ trách việc quản lý, điều phối, bảo dưỡng và sửa chữa các thiết bị, quản lý toàn bộ các thiết bị dạy học, thiết bị nghiên cứu và các đồ dùng liên quan đến các loại thực nghiệm trong toàn học viện.

Lúc này nhóm nghiên cứu của Rhino muốn rời đi, phải trả lại toàn toàn bộ những thứ học viện đã cung cấp bao gồm tất cả phòng thí nghiệm và trọn bộ các thiết bị dùng trong thí nghiệm.

Đi điền ký kết một chút văn bản cũng là chuyện bình thường.

Lâm Vi Vi để Grace điền trước một cái văn bản có tương đối đầy đủ các thông tin, sau đó bản thân lấy văn bản đó làm mẫu, đi điền các loại văn bản tương tự khác, coi như là cũng giúp đỡ một phần.

Grace cũng đồng ý cách làm này, bày tỏ lòng cảm ơn với Lâm Vi Vi.

Sau khi Grace nghe ý kiến đó xong thì tiếp tục cúi xuống điền những tờ giấy khác, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn, sau đó đột nhiên sửng sốt, một tờ lại một tờ giấy hiện tại đang được đặt trước mắt nàng, trên tờ giấy là những tin tức Lâm Vi Vi đã giúp đỡ điền xong.

Grace nhịn không được ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Vi Vi đang ngồi ở kế bên mình.

Dáng ngồi của Lâm Vi Vi vô cùng ngay ngắn xinh đẹp, bút cầm trên tay đang không ngừng viết lên giấy, chữ viết còn đẹp hơn bảng chữ mẫu, bút cũng không chút tạm ngừng nào mà viết xuống những thông tin tương tự.

Xem ra cô ấy đã nhớ kĩ hết tất cả những thông tin này rồi!

Chẳng những viết đúng chính tả mà nét chữ còn xinh đẹp vô cùng!

- Vi Vi tiểu thư, cô viết chữ thật nhanh nha!

Grace nhìn vài giây, lại nhịn không được tiếp tục than thở.

- Còn có, chữ viết của cô cũng thật đẹp!

Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người dùng bút máy viết lại có cảm giác trông y hệt như dùng bút lông ngỗng thời xưa vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận