Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 330: Hóa trang giả dạng



Tiểu Thiên thành của Trung Kinh đế cảnh, tòa kiến trúc này tương tự kiến trúc Tứ Hợp Viện lớn được xây thành năm tầng, có tầng còn có sân vườn rất thú vị.

Sân bên trong được dùng làm cảnh quan.

Hướng lên trên thì sẽ nhìn thấy trời xanh mây trắng, nhìn xuống sẽ thấy những hòn non bộ nhấp nhô, tầng bốn, năm là nơi có tầm nhìn tốt nhất ở đây.

Trong sân có trồng một cây đại thụ, tán cây giống như hoa cái. Thường ngày sẽ có đủ các loài chim bay vào trên tán cây, líu ríu rất náo nhiệt.

Vùng này thuộc CBD mới, giống như một công viên cỡ lớn gần với tên gọi lá phổi xanh của thành phố, khối kiến trúc này cùng với sự thiết kế quang cảnh ở trong sân thì coi như là đang ở trong thành phố nhưng lại cho cảm giác rất gần gũi với thiên nhiên.

Nhưng mà, chim càng nhiều thì lại cần có người chuyên môn đến giữ gìn vệ sinh, mỗi giờ mỗi khắc đều phải có.

Lão Lương là người phụ trách cái công việc này, theo quy định, mỗi giờ đều phải kiểm tra, quét dọn sạch sẽ. Nhưng mà đến giờ cơm ngày hôm nay, ông ta cầm theo cây chổi cùng hốt rác đi tới nhưng lại kinh ngạc phát hiện vậy mà không nhìn thấy dù chỉ một con chim, thường ngày những tên tiểu gia hỏa hay sảo sảo nháo nháo ở đó cũng biến mất.

Lão Lương buồn bực nhìn lên bầu trời nhưng cũng không thấy tung tích con nào.

- Kỳ lạ, hôm nay đúng là gặp quỷ.

Lão Lương nhịn không được bĩu môi thì thầm.

Chim không có biến mất.

Nếu như lão Lương đến tầng năm cẩn thận tìm kiếm nói không chừng có thể phát hiện. Ở hành lang tầng năm, một mảnh chim nhỏ đông nghịt đậu ở thanh chắn ngang phía dưới của đỉnh chóp.

Lấy Đỉnh Hương Lâu làm trung tâm.

Phòng nhỏ ở giữa của Đỉnh Hương Lâu, Bạch Tiểu Thăng để Dương Thiến Nhi ngồi xuống, ở một bên của mặt bàn, có đặt một chiếc lọ, còn có các loại công cụ trang điểm.

Bạch Phỉ ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, rất nhiều thứ ở đây hắn cũng không nhận ra.

Từ phấn lót, lông mi, phấn mắt, bút kẻ mắt , đến môi son, kẹp lông mi, kẹp lông mày, đầy đủ mọi thứ.

Tất cả đều là những thứ Dương Thiến Nhi ngày hôm nay mua, nàng đi công tác về liền uy hiếp bắt Bạch Tiểu Thăng dạo phố, thuận tiện đem đồ trang điểm của mình thay mới một lần.

Giờ nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đem đồ trang điểm của mình đều lấy ra, Dương Thiến Nhi vừa kinh ngạc vừa sợ, lồng lộn lên,

- Anh làm gì đó, đừng động vào đồ trang điểm của tôi a!

- Ngồi xuống đó đi, đừng động đậy!

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Ba người kia nhìn hai người chúng tôi sẽ rất quen mắt, còn nhìn cô thì có lẽ sẽ thấy tương đối lạ mắt, nên tôi cần cô phải diễn một trò hay, để tránh lộ tẩy tôi phải trang điểm cho cô để tránh bị nhận ra.

- Trang điểm, anh biết sao?

Dương Thiến Nhi không tin.

- Hóa trang xong, nếu cô mà nhận ra bản thân mình, coi như tôi thất bại!

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp cầm bông vải lên để tẩy trang.

- Hồng Liên, tìm cho tôi kỹ thuật hóa trang.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm ở trong lòng.

- Hiểu!

Giọng nói của Hồng Liên vang lên ở trong đầu Bạch Tiểu Thăng.

Hai con mắt Bạch Tiểu Thăng dần tỏa ra thần thái, hắn nhanh chóng cho Dương Thiến Nhi lau qua một lớp phấn lót, phấn mắt, môi son.

Dương Thiến Nhi kinh ngạc, Bạch Tiểu Thăng động tác nhẹ nhàng nhưng cực nhanh lại còn rất thành thạo, đơn giản là so với người con gái đã bỏ ra hơn chục năm để trang điểm như nàng còn xe nhẹ đường quen hơn, với lại tốc độ nhanh gấp mấy lần.

Bạch Phỉ cũng nghẹn họng nhìn trân trối,

- Cậu còn biết cái này sao?

- Ừ, lúc ở đại học chọn qua môn học này.

Bạch Tiểu Thăng mở mắt nói dối.

. . .

Chỉ dùng không đến 5 phút, Bạch Tiểu Thăng đã trang điểm xong cho Dương Thiến Nhi, đem tóc thả xuống.

Dương Thiến Nhi khuôn mặt giống như biến thành người khác, nhìn vào gương, nàng xém chút nữa không nhận ra chính mình.

Rất có khí chất,

Giống như một ngôi sao lớn.

- Anh làm phó tổng làm cái gì, chúng ta từ chức đi lập nghiệp a!

Dương Thiến Nhi nhịn không được thì thào nói.

Nàng bị kinh hoảng.

Cái này so chính nàng trang điểm thì tốt hơn quá nhiều!

Tên này sẽ không phải có đặc thù đam mê gì chứ!

Dương Thiến Nhi nhịn không được nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Lát nữa, tôi phải để anh thật cẩn thận dạy từng chút một!

Dương Thiến Nhi thầm nói.

- Cho cô hai phút, thay quần áo đi, là những cái vừa mua đó, đến lúc đó mới có thể diễn ra trận đấu xuất sắc.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Dương Thiến Nhi không nói một câu, cầm quần áo mới của mình đi vào phòng nhỏ ở giữa trong phòng vệ sinh.

Thừa dịp này Bạch Phỉ nhịn không được đi đến nói thầm cùng Bạch Tiểu Thăng,

- Chúng ta thật không tìm người hỗ trợ sao, bên này chỉ có ba người chúng ta, trong đó còn có một người phụ nữ. Bọn họ bên kia nếu không tính Bạch Song Lôi, có những sáu người!

- Chúng ta lại không phải cùng bọn họ sống mái với nhau, cần nhiều người như vậy làm gì.

Bạch Tiểu Thăng cười, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Phỉ, bỗng nhiên nói một câu,

- Vừa rồi, tôi thấy anh chạy rất nhanh đó.

- Cậu muốn nói cái gì?

Bạch Phỉ thấy Bạch Tiểu Thăng cười híp mắt, bỗng nhiên có chút cảm giác sợ hãi.

- Không có gì, giờ có hai cái phương án. . . Nhưng một cái, khả năng là cần đến đôi chân nhanh nhẹn của anh. . .

Bạch Tiểu Thăng gãi gãi mặt, hỏi một đằng nhưng lại trả lời một nẻo.

Bạch Phỉ rất kinh ngạc.

Trong ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng sáng tối chập chờn, chuyện này nếu đưa tiền ra là hoàn toàn có thể giải quyết, nhưng mà hắn sẽ không vui!

Thế thì quá dễ dàng cho bọn họ rồi!

. . .

Cùng tầng năm, ở cuối hành lang có một tiệm cơm tên là tụ phong vườn.

Ở một cái ghế trong phòng khách.

Trên đó ngồi bốn người đàn ông, nơi hẻo lánh của phòng khách có một cái bàn nhỏ, một người phụ nữ ngồi tại vị trí đó, hai tay để trên mặt bàn, vùi đầu vào trong khuỷu tay, gương mặt đỏ bừng giống như đang ngủ thật ngon, chính là Bạch Nhiên.

Trên người của nàng toàn là mùi rượu.

Ở trên mặt bàn có để một cái bình tản mát ra mùi rượu, đó là một bình rượu đế 52 độ có mùi hương rất đậm đặc, nhưng giờ đã trống không.

Trước đó, Bạch Nhiên hoàn toàn là bất đắc dĩ, cũng là do Bạch Song Lôi van xin nên mới uống cạn sạch bình rượu này, giờ mới bất tỉnh nhân sự.

Trên ghế sô pha, một người vẻ mặt tươi cười lấy lòng, người đàn ông mang khuôn mặt có mấy phần hèn mọn, đó là Bạch Song Lôi.

- Anh Hào, chuyện này thật không thể trách em, em đâu biết người anh họ này vậy mà dám chụp ảnh, điện thoại vẫn là em phát hiện, nên em cướp lại!

Bạch Song Lôi kích động vỗ bộ ngực mình, giải thích đối với một người đàn ông có mắt tam giác sắc mặt âm trầm đang bên trong ba người, sợ đối phương hiểu lầm.

Người đàn ông có con mắt tam giác giống như cười mà không phải cười, nhìn Bạch Song Lôi.

- Yên tâm đi, tôi sẽ không hiểu lầm cậu. Hiện nay, càng sẽ không động tới cậu một đầu ngón tay. Tôi nói Bạch Song Lôi cậu rất được a, lần trước chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, liền để trong nhà chuẩn bị 800.000 ~ 900.000, vậy lần này tôi nghĩ cũng sẽ không thành vấn đề, cậu nói cậu cùng hai cái anh chị họ chơi liều cái gì đó, để cha của cậu lại chuẩn bị không phải là xong sao.

Nói xong, vị anh Hào này nhìn về trong góc nơi Bạch Nhiên đang nằm sấp ở trên bàn mà ngủ, sau đó đối với Bạch Song Lôi cảm khái nói.

- Tên nhóc cậu cũng đúng là tâm quỷ, cũng là đủ độc. Nếu bắt con tin, tôi chỉ nghe qua dùng dây thừng trói, băng dán dính, chưa thấy qua dùng rượu quá chén, được, cậu rất giỏi, coi như cảnh sát tới cửa, đều không có gì có thể nói. Con mẹ nó, cậu là một nhân tài, nếu không là bởi vì tiền, tôi còn thực sự nghĩ thu lưu cậu.

- Cảm ơn anh Hào!

Bạch Song Lôi tranh thủ thời gian nói.

- Cám ơn con mẹ mày.

Anh Hào sắc mặt tối lại, hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nói,

- Làm tiểu đệ của anh, mày trước hết cần phải đem tiền trả lại! Thiếu một chút thì chết cũng không được. Nhóc, anh nói với mày, đầu năm nay kiếm tiền không dễ, đòi tiền càng không dễ, xã hội bây giờ không dễ lăn lộn, tuỳ tiện, anh Hào đây cũng không muốn đánh.

- Nhưng mà mày, cũng đừng ép anh!

Nói xong, anh Hào hướng về phía trước nhô người ra, lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt béo tròn của Bạch Song Lôi.

Hai người còn lại, cười lạnh.

Bạch Song Lôi sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn như cũ cười lớn,

- Sẽ không, sẽ không! Tiền của anh Hào, đánh chết em cũng không dám thiếu!

- Được, câu nói này của cậu em anh đây nhớ kỹ. Nửa tháng nếu lấy không được tiền, vậy thì anh sẽ đánh chết cậu đó.

Anh Hào gật đầu.

Bạch Song Lôi khóc không ra nước mắt.

Cửa phòng khách bị gõ vang, một người bên cạnh anh Hào lập tức đứng người lên, cảnh giác thấp giọng hỏi,

- Ai? !

- Là tôi!

Ngoài cửa truyền đến một tiếng đáp lại.

- Lôi Nghênh bọn họ trở về rồi!

Trong phòng khách, mấy người mừng rỡ. )! !

Bạn cần đăng nhập để bình luận