Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1522: Giá trị của Bạch Tiểu Thăng tăng gấp bội. (2)

Người La gia sắp xếp như vậy, Công chúa Aisha không phát biểu ý kiến gì, chỉ mỉm cười chờ bên cạnh.

Lão thái thái Tần gia không nói thêm gì nữa, chỉ liếc nhìn La Nguyệt Phong, dặn Tần Tiểu Yêu:

- Đi theo anh Tiểu Thăng của con đi, đừng có chạy lung tung.

Tần Tiểu Yêu vội vàng gật đầu.

Cuối cùng, mọi người chia làm hai nhóm.

La Nguyệt Phong, lão thái thái Tần gia đi theo Công chúa Aisha và tiểu Vương tử Charles tới đại sảnh.

La Đan Luân đưa Bạch Tiểu Thăng, Tần Tiểu yêu về tiền sảnh, cũng chính là chỗ Thorn.

Trên đường đi, La Đan Luân rất nhiệt tình hỏi chuyện Bạch Tiểu Thăng, thể hiện ra mình rất ghen tị khi hắn lọt vào mắt xanh của hoàng thất.

Bạch Tiểu Thăng cũng rất khách khí đáp lại, không hề ra vẻ, càng không bày ra kiểu kiêu ngạo tự đắc.

Tần Tiểu Yêu không nhịn được cầm huân chương kỵ sĩ hoàng kim mà Bạch Tiểu Thăng vừa nhận được kia ngắm nghía, La Đan Luân trông mong nhìn theo, nếu nói y không muốn nhìn thì chính là giả.

Tới khi La Đan Luân đưa hai người Bạch Tiểu Thăng ra tiền sảnh lại thu hút sự chú ý của đám khách khứa.

Đám người nhao nhao tiến đến chủ động nhiệt tình hỏi chuyện La Đan Luân – người được coi trọng nhất trong thế hệ trẻ của La gia. Còn Bạch Tiểu Thăng được La Đan Luân tự mình đưa tới khó tránh khỏi bị người ta chú ý đến, thì thầm đoán mò không biết đây là nhân vật nào.

Có người nhắc Bạch Tiểu Thăng đi cùng Thorn tới, càng khiến cho đám người nhìn hắn thêm vài lần.

Nhưng khách khứa có thể bước vào sảnh này có ai có thân phận tầm thường. Đương nhiên không được như Thorn, nhưng cũng không kém xa.

Đám người hiếu kỳ một hồi rồi thôi.

Đến khi Thorn mỉm cười đi vào, La Đan Luân chủ động hàn huyên vài câu cùng y rồi mới vội vàng rời đi.

Thorn cũng đưa Bạch Tiểu Thăng theo quay về khu sô pha, gọi hạ nhân La gia đem bánh ngọt và nước trái cây tới cho Tần Tiểu Yêu.

Tần Tiểu Yêu rất thích bánh kẹo ngọt, ngồi đó ăn như gió cuốn.

Thorn nói chuyện cùng Bạch Tiểu Thăng.

- Tiểu Thăng, cậu cùng La Đan Luân đi là để nói chuyện hợp tác sao? Thế nào rồi?

Thorn không nhịn được thì thầm hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cười nhún vai:

- Một lời khó nói hết.

Thorn còn tưởng rằng hai bên không đàm phán thành công, lập tức cười trấn an:

- Từ từ sẽ đến, bằng vào quan hệ của cậu và La Đan Luân, cũng khó mà bàn...

Cho tới giờ, anh ta vẫn coi Bạch Tiểu Thăng và La Đan Luân là bạn.

Bạch Tiểu Thăng cũng không tiện giải thích.

Thorn muốn hỏi thăm thêm, lại có người chào hỏi, là một vị không hề kém Thorn. Anh ta còn hợp tác với người ta ở mảng nào đó, nên tạm dừng nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng, quay sang tiếp chuyện với người kia.

Bên kia, La Đan Luân vội vàng quay lại.

La Nguyệt Phong cũng đã sắp xếp xong cho Công chúa Aisha, thấy La Đan Luân đã về bèn lặng lẽ gọi anh ta vào phòng bên.

Hai ông cháu đóng cửa lại, nói chút chuyện riêng.

- Thật sự không ngờ tới Bạch Tiểu Thăng kia lại may mắn đến vậy!

La Nguyệt Phong chặt lưỡi khen.

- Không chỉ cứu được tiểu Vương tử Charles, vậy mà lại được Công chúa Aisha tặng cho huân chương kỵ sĩ hoàng kim, ngay cả Nữ Vương cũng biết đến!

La Nguyệt Phong càng nói, La Đan Luân càng như bị kim đâm vào tim, cảm giác mình không may mắn bằng đối phương.

- Chuyện tốt đều bị hắn chiếm cả rồi, cũng thật sự tức chết con rồi! Sợ là địa vị của hắn ở Nguỵ gia càng cao hơn! Địa vị trong lòng Tuyết Liên càng khó mà lay chuyển!

La Đan Luân vẫn đang canh cánh trong lòng chuyện này, vô cùng phiền muộn.

La Nguyệt Phong lườm cháu mình, hừ một tiếng:

- Hắn có may mắn, còn cháu có xuất thân!

- Có chỗ dựa là đế quốc thương nghiệp La gia chúng ta, dù hắn có những thứ đó, cũng vẫn còn kém cháu. Cháu phải bình tĩnh lại!

Ông ta nói vậy đã trấn an được La Đan Luân phần nào.

- Ông nói đúng lắm, Bạch Tiểu Thăng hắn có được những thứ này nhưng cuối cùng vẫn kém cháu. Cháu không thể nhụt chí, phải tiếp tục cố gắng, cuối cùng, đả động được Tuyết Liên!

La Đan Luân coi như đây là một cơ hội cho mình.

Nghe vậy La Nguyệt Phong mới hài lòng gật đầu, vuốt vuốt râu:

- Nếu là kẻ dưới mình, vậy Bạch Tiểu Thăng này thực đúng là có giá trị hợp tác.

Ông ta nói vậy khiến cho La Đan Luân ngẩn ngơ.

Anh ta kinh ngạc hỏi:

- Ý của ông là, là muốn nói chuyện hợp tác với Bạch Tiểu Thăng sao? Vậy… vậy không phải lại cho hắn thêm một quả cân sao? Ông đang đùa cháu hay giúp hắn vậy?

Câu cuối cùng này hiển nhiên là có cùng một ý...

La Đan Luân buồn giận không vui, La Nguyệt Phong nổi giận:

- Thằng nhóc này, sao mà nghĩ ngắn như vậy! Trong mắt cháu chỉ có nha đầu Nguỵ gia đó thôi à? Chút tiền đồ như vậy thôi sao! Vương thất, vương thất đấy! Trước mắt, Bạch Tiểu Thăng kia có quan hệ tới vương thất, nó có giá trị hợp tác cực lớn!

La Nguyệt Phong ra lệnh:

- Vậy đi, cháu đi bàn bạc với Bạch Tiểu Thăng, lúc cần thiết thì cho hắn chút lợi ích, cũng phải bắt hắn lại cho ta!

La Nguyệt Phong và La Đan Luân nói chuyện xong nhưng thấy gã vẫn ngồi im không chịu nhúc nhích, trên mặt lại có vẻ do dự, lập tức kinh ngạc nhìn gã.

- Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?

La Nguyệt Phong hỏi

Ông còn tưởng rằng thằng cháu ngoan nhà mình vẫn chưa chịu nghĩ thông suốt, không muốn đi nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng

La Đan Luân chậc lưỡi nói

- Nói chuyện hợp tác với Bạch Tiểu Thăng thì không thành vấn đề. Nhưng mà người La gia chúng ta chủ động liên lạc với hắn đã coi như cho hắn mặt mũi lắm rồi, tại sao còn phải cho hắn điều kiện hợp tác ưu đãi nữa chứ.

Nghe La Đan Luân nói xong, La Nguyệt Phong cũng hiểu

Thì ra là gã còn đang rối rắm vấn đề này

La Nguyệt Phong nhịn không được cười lạnh đứng lên, ý vị thâm trường nhìn La Đan Luân nói

- Con đó, đánh giá thằng nhóc bằng tuổi của con quá thấp rồi!

- Hắn có thể bình tĩnh thong dong như không có việc gì trước nguy cơ không thể hợp tác được, vậy thì khi chúng ta chủ động bàn chuyện, hắn cũng có thể tăng cao điều kiện, tranh thủ đạt đến lợi ích cao nhất cho mình!

- Dù sao thì hắn bây giờ và hắn của trước kia, trong tay, nắm hai lợi thế hoàn toàn khác nhau.

La Nguyệt Phong vỗ vỗ bả vai của thằng cháu ngoan nhà mình, xoay người rời đi, cuối cùng vẫn than thở thêm một câu.

- Con đi nói chuyện hợp tác với hắn, với con mà nói, cũng có thể coi như một lần trau dồi trải nghiệm hiếm có đi!

Câu nói cuối cùng của La Nguyệt Phong cũng đã thừa nhận Bạch Tiểu Thăng rõ ràng mạnh hơn La Đan Luân.

Hơn nữa mạnh hơn rất nhiều!

Nếu không sẽ không dùng đến từ trải nghiệm!

La Đan Luân kinh ngạc nhìn bóng dáng của ông nội mình, trong lòng gã cũng không rõ đây là cảm giác gì nữa.

Nhưng mà La Đan Luân cảm thấy, bản thân gã tìm không được lí do để phản bác.

Dù sao, những thứ Bạch Tiểu Thăng đã bày ra trước mắt, thật sự tài giỏi hơn gã rất nhiều.

Nhưng mà La Đan Luân vẫn không nhìn thấy, khi La Nguyệt Phong chắp tay sau lưng rời khỏi nơi này, vẻ mặt than thở tiếc nuối đã hiện rõ lên trên gương mặt của ông.

Mặc kệ là lấy độ tuổi trẻ như vậy đã trở thành tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của Tập đoàn Chấn Bắc, hay là đặt chân được vào Ngụy gia, đạt được sự đồng ý và yêu thích của Ngụy Thiên Hà, Ngụy Trường Tôn và vợ chồng Nguyệt Oánh Nhiên, thậm chí là cả thái độ đối với cô công chúa nhỏ tinh ranh kia thì người trẻ tuổi Bạch Tiểu Thăng đó đều đã bày ra uy thế và tư thái tốt nhất trong những người cùng thế hệ rồi.

- Giang sơn lớn có tài tử xuất hiện, thằng nhóc này, nguy hiểm nha!

La Nguyệt Phong nhẹ giọng cảm thán.

La Nguyệt Phong đi rồi nhưng La Đan Luân vẫn im lặng ngồi ở chỗ đó, điều chỉnh lại tâm lí mình một chút rồi mới đứng dậy, chuẩn bị đi làm việc mà ông nội đã giao cho.

Không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi!

Những lời này chính là kim chỉ nam của đám chính khách, ngay cả một ít thương nhân cũng cực kì tôn sùng câu nói này.

Trên đường đi, La Đan Luân cũng đang suy nghĩ câu nói này.

- Có lẽ, ý của ông nội là muốn mượn cơ hội lần này để ma luyện tâm tính của mình. Nói cũng đúng, cho dù là đối thủ ở một lĩnh vực nào đó thì ở một phương diện khác cũng vẫn có khả năng trở thành người hợp tác. Chứ không phải là bởi vì mình không đuổi kịp tên Bạch Tiểu Thăng kia.

La Đan Luân dùng câu danh ngôn kia để an ủi trấn an chính bản thân mình.

Nghĩ như vậy, quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều

Cũng nhờ vậy mà bước chân của La Đan Luân cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn hẵn.

- Nhưng mà, nếu như mình tự đi tìm hắn thì khó tránh khỏi làm cho người khác suy nghĩ lung tung, cũng làm cho tên Bạch Tiểu Thăng kia cảm thấy là La gia mình vội vàng muốn nhờ hắn, làm cho hắn càng thêm kiêu ngạo hơn nữa.

La Đan Luân nghĩ như vậy, bước chân lại lần nữa trở nên chậm chạp đi, vuốt cằm nghĩ thầm trong lòng

- Hơn nữa, hắn làm sao biết được cụ thể điều kiện hợp tác giữa chúng ta với Thorn chứ, Thorn chỉ là người tiến cử cho hắn mà thôi, chắc chắn sẽ không nói mấy cái bí mật thương nghiệp này cho hắn mới đúng. Bởi vậy, mình cũng có thể lấy điều kiện thấp hơn nhiều so với Thorn để bàn bạc hợp tác với tên Bạch Tiểu Thăng kia... Cũng không thể thật sự cho hắn quá nhiều điều kiện ưu đãi được!

Nghĩ tới đây, La Đan Luân nhịn không được hưng phấn lên

- Nếu thành công bắt chẹt được thằng nhóc Bạch Tiểu Thăng kia thì từ nay về sau ông nội cũng sẽ nhìn mình bằng con mắt khác rồi!

Lòng háo thắng của La Đan Luân, ngay tại giây phút này, lại bắt đầu trỗi dậy

Quyết định xong chuyện phải làm, La Đan Luân trực tiếp kéo một tên người hầu của La gia đang đi ngang qua, dặn dò một chút.

Sau đó gã xoay người rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận