Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1055: Phát uy!



- Cái gì, đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng mở tiệc ở nhà khách sạn này, mời anh cùng hai người kia!

Trong phòng của Trần Vũ Thành, Trương Văn Tân sợ hãi kêu to.

- Đúng vậy, cho nên tôi mới bảo anh trở về. Thay đổi quần áo rồi đi với tôi.

Trần Vũ Thành cười nói.

Người trẻ tuổi kia, quả nhiên là Bạch Tiểu Thăng !

Trần Vũ Thành cảm thán.

Chính mình thế mà còn muốn lôi kéo hắn nhập dưới trướng, xem ra là chuyện không thể nào.

Nhớ lại tác phong làm việc của Bạch Tiểu Thăng, Trần Vũ Thành càng cảm thấy hợp với khẩu vị của mình.

- Chỉ là, hắn có thể cương chính có thừa nhưng tâm cơ không đủ hay không đây.

- Chịu động thân bước ra, chịu bênh vực lẽ phải, nhưng cũng phải biết ứng biến, cũng phải. . . Giảo hoạt một chút mới được.

- Như thế mới có thể ngồi vững vàng trên vị trí đó!

Trần Vũ nhủ thầm.

Đại sự vụ quan ngoại trừ tâm cơ siêu phàm, còn phải luôn có một đám người quay xung quanh, như thế mới có thể làm vững chắc căn cơ.

Cũng không phải là kéo bè kết phái.

Nhưng dù sao vẫn cần một số người đứng ở bên này với mình, tận tâm làm những việc ngươi giao cho.

Ý nghĩ cho dù tốt, nhưng chấp hành lại ở người.

Đại sự vụ quan nhìn như cao cao tại thượng, nhưng nếu là bị coi như không, bị lá mặt lá trái thì cũng chỉ là một cái cái thùng rỗng.

Dọa người thì có thể, nhưng hành sự lại gian nan.

Bạch Tiểu Thăng chính là một vị đại sự vụ quan có căn cơ nông cạn.

- Trần Vũ Thành ta kinh doanh vài năm, luận quan hệ thì có thể nói là số một số hai trong các sự vụ quan, coi như Lâm Ngọc cũng không bằng. Lần này, ta còn chuẩn bị biện pháp cuối cùng, nếu vạn bất đắc dĩ thì sẽ có rất nhiều người đứng ra đỡ hộ, bảo đảm ta toàn thân trở ra. Những tài nguyên quan hệ này nếu phụ trợ cho Bạch Tiểu Thăng, đủ cho hắn chống lại bất kỳ một vị đại sự vụ quan nào !

- Nhưng ta, tại sao phải đánh cược tất cả ở trên người tên Bạch Tiểu Thăng kia chứ.

- Chỉ bởi vì thưởng thức hắn sao?

- Chuyện đó là không có khả năng ! Bởi vì nếu xảy ra chuyện thì không phải một mình ta bị phiền phức, mà sẽ liên lụy đến rất nhiều người !

Trần Vũ Thành âm thầm nói,

- Còn nữa, ta còn không biết Bạch Tiểu Thăng có đủ tâm kế, có thích ứng được với sự hiểm ác ở chỗ làm việc hay không. Trước lúc hắn chứng minh được, ta vẫn không nên động tâm tư tìm chỗ đứng thì tốt hơn!

- Dù sao, nhân tuyển thích hợp hơn so với Bạch Tiểu Thăng cũng không phải là không có !

Trần Vũ Thành một mặt soi gương rồi chỉnh lý quần áo, một mặt nghĩ đến những thứ này.

Cứ thế nên rất nhiều lời mà Trương Văn Tân nói ra, hắn đều không nghe lọt, chỉ là "Ừ" "A" ứng phó.

- Tôi đã nói với anh đâu!

Đến cuối cùng, Trương Văn Tân cũng có chút nổi nóng, lúc này mới để cho Trần Vũ Thành lấy lại tinh thần.

- Anh nói cái gì ?

- Tôi nói là 'Tôi đã nói với anh đâu'!

- Câu trước đó.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng vì cái gì lại mở tiệc chiêu đãi ở chỗ này?

Trần Vũ Thành cười nói,

- Ai biết được, có lẽ là do ở lại đây.

Đây cũng là câu trả lời cho nghi vấn của Trương Văn Tân, Trần Vũ Thành quay người rời, cũng không cảm thấy hổ thẹn gì.

Hai hàng lông mày của Trương Văn Tân nhăn lại.

- Anh người này làm sao lại không có khẩn trương vậy. Nếu như hắn ở chỗ này, anh ít nhất cũng phải sớm tìm đến hắn, sau đó nói rõ là bị vu hãm để hắn xử trí công bằng chứ.

Trương Văn Tân nghe được bạn mình nói thì sự nóng nảy liền tuôn ra.

Đồng thời, hắn cũng cực kỳ không hài lòng với Bạch Tiểu Thăng.

- Nhiều năm như vậy, chả lẽ Hạ lão không biết rõ anh là hạng người gì sao ! Không biết rõ anh bị vu hãm sao !

- Không phái đại sự vụ quan Lý Hạo Phong hoặc đại sự vụ quan Trịnh Thiên Hồng đến thì cũng thôi, thế mà lại phái đến một đại sự vụ quan mới, không tới ba mươi tuổi !

- Tổng bộ quá bất công ! Hạ lão quá bất công !

Trương Văn Tân càng nghĩ thì càng tức giận,

- Anh cảm thấy không quan trọng nhưng tôi lại không được !

Trương Văn Tân mặc kệ Trần Vũ Thành nghĩ như thế nào, hắn quyết định đẩy thay bạn mình.

Sáu giờ chiều.

Bạch Tiểu Thăng ở tại một cái gian phòng, nằm ngoài sảnh yến hội tầng năm của khách sạn.

Hai người Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp mỗi người mang theo một người trợ lý, đi theo phục vụ viên tìm tới phòng, sau đó đẩy cửa vào.

Trong phòng có ngồi hai người, Trần Vũ Thành và Trương Văn Tân.

- Ha ha, hai vị tới rất sớm a.

Quách Vân Tâm ngoài cười nhưng trong không cười.

Tôn Hữu Hợp cũng không thất lễ, gật gật đầu với hai vị sự vụ quan.

- Cũng không tính sớm, chỉ vừa tới được vài phút thôi.

Trần Vũ Thành mỉm cười làm thủ thế "Mời", lại còn rất nhiệt tình nói,

- Hai vị mời ngồi.

Tuy bây giờ đã lộ ra kế hoạch, hai bên đấu đá lẫn nhau, nhưng Trần Vũ Thành vẫn như cũ có thể mỉm cười, làm ra cử động lễ phép.

Trương Văn Tân lại không có tính khí tốt như vậy, hắn hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt cũng không thiếu địch ý khi nhìn Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp.

Hai tên gia hỏa này dẫn đầu, đằng sau lại có nhiều người hưởng ứng, vu hãm Trần Vũ Thành.

Cho nên theo Trương Văn Tân thấy, bọn hắn đúng là "đầu sỏ".

- Hai vị uống gì, nơi này có Hoàng Sơn Mao Phong rất không tệ, thử một chút không?

- Ha ha, được, nếu Trần Vũ Thành sự vụ quan đã đề cử, vậy thì chọn Hoàng Sơn Mao Phong đi.

Trần Vũ Thành và Quách Vân Tâm vừa cười vừa nói.

Tôn Hữu Hợp cũng cười nói,

- Vậy thì tôi cũng lấy một bình là được.

Phục vụ viên gật đầu rời đi.

- Trần sự vụ quan hình như đã tiều tụy rất nhiều, là do gần đây ngủ không ngon giấc sao. Ngài phải chú ý nghỉ ngơi đó, dù sao ngài cũng là nhân tài quý giá của tập đoàn chúng ta, phải yêu quý thân thể của mình.

- Gần đây có bận rộn một chút, còn phải cảm tạ quách tiên sinh lo lắng rồi, gần nhất tôi còn cần chút tài liệu của mấy nhà công ty, mong rằng sẽ phối hợp.

- Ha ha, nhất định nhất định, khẳng định phối hợp.

Quách Vân Tâm và Trần Vũ Thành vừa cười vừa nói.

Người không biết còn tưởng bọn hắn là bạn thân, nhưng thực ra bọn họ là đối thủ muốn đẩy đối phương vào chỗ chết!

Tôn Hữu Hợp ở bên cạnh cười làm lành.

Trương Văn Tân lại xanh mặt, cơn tức trong người càng tăng lên.

Cửa phòng phát ra tiếng động, ban đầu đám người còn tưởng rằng là phục vụ viên, nhưng khi nhìn thì thấy một nam một nữ trái phải đẩy hai cánh cửa ra.

Người nam có dáng người khôi ngô, không giận tự uy, ánh mắt vô cùng lăng lệ.

Người nữ mỹ lệ hào phóng, khí chất siêu nhiên, khi mỉm cười lộ ra sự ngọt ngào.

Sau đó, từ ngoài cửa đi vào một người trẻ tuổi với khuôn mặt mỉm cười.

- Các vị đến sớm quá? Người mời khách như tôi ngược lại đến muộn rồi, thật có lỗi thật có lỗi.

Người tới cười nói.

Đó chính là Bạch Tiểu Thăng.

- Là hắn !

Trương Văn Tân trừng to mắt với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Người bạn đồng hành khiến trong lòng hắn nghi ngờ trùng điệp, không nghĩ tới lại là đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng!

Sự thật này làm cho Trương Văn Tân chấn động đến mức im lặng.

Biến hóa của hắn đều rơi vào trong mắt của Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp.

Hai người đồng thời nhăn lông mày lại.

Trương Văn Tân này làm sao lại có phản ứng như thế ?

Chẳng lẽ, trước đây hắn đã từng gặp qua Bạch Tiểu Thăng !

Hai người đều là nhân vật thành tinh, biểu hiện trên mặt nhanh chóng thu lại.

Nhưng phản ứng này vẫn rơi vào trong mắt của Bạch Tiểu Thăng.

- Cái tên Trương Văn Tân này lại thất thố như thế!

Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Hắn cũng từ bên trong tài liệu mà Hạ Hầu Khải mới biết được, Trương Văn Tân cũng ở đây. Lúc đó mới tìm ra ảnh chụp của Trương Văn Tân, vừa nhìn qua liền nhận ra, thì ra người ngày đó cũng là một vị sự vụ quan.

Đối mặt với phản ứng của Trương Văn Tân và ánh mắt lưu ý của hai người Quách Vân Tâm, sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng không thay đổi.

Tựa hồ căn bản không biết.

- Tôi chính là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Ánh mắt của hắn lần lượt đảo qua khuôn mặt của bốn người, bên trong ánh mắt tĩnh lặng dường như có ẩn chứa loại uy áp nào đó.

Khí thế của cấp trên làm cho người ta phải kính sợ.

Trần Vũ Thành, Trương Văn Tân, Quách Vân Tâm, và Tôn Hữu Hợp dồn dập đứng dậy.

- Đại sự vụ quan Bạc Tiểu Thăng!

Đám người cùng cất tiếng chào hỏi.

Vừa bắt chuyện qua, Trương Văn Tân đã vội vã không nhịn nổi,

- Tiểu Thăng đại sự vụ quan, chúng ta đã từng gặp qua một lần, ngài còn nhớ tôi không!

- Anh?

Bạch Tiểu Thăng tựa hồ đang ngẫm nghĩ,

- Trên xe đến Thiên Thu, người ngồi ở bên cạnh tôi sao?

- Đúng, là tôi! Ngài còn nhớ là được! Chúng ta cũng coi như có duyên gặp mặt một lần !

Trương Văn Tân vội vã nói,

- Vậy tôi sẽ báo cáo với ngày một chút.

- Trần sự vụ quan là bị oan uổng, bị hai người này vu hãm !

Trương Văn Tân hét to, sau đó đưa tay chỉ vào Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp.

Vừa lên liền cáo trạng?!

Ngay cả Trần Vũ Thành đều giật mình.

Vị bạn tốt này của chính mình, thường ngày cũng không phải heo đồng đội, chỉ là tính tình hơi ngay thẳng một chút.

Dạng người này khi nhận rõ đúng sai sẽ một đường đi tới, cực ít đi sai hay bước nhầm.

Cũng chính vì tán thành điểm này nên tổng bộ mới đề bạt hắn làm sự vụ quan.

Nhưng mà người như vậy, lại làm việc quá mức toàn cơ bắp.

Bây giờ, do quan tâm quá sẽ bị loạn.

Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp đối mặt với sự chỉ trích nhưng không nói một lời, hai người đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, chờ đợi hắn phản ứng.

Vị Bạch Tiểu Thăng đại sự vụ quan này, sẽ làm thế nào đây!

Sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng trầm xuống, không nói một lời.

Trương Văn Tân tựa hồ không nhìn thấy nên vẫn kích động như cũ.

- Ngài đã tới thì nên giúp Trần sự vụ quan thoát khỏi oan uổng ! Hai người này có vấn đề, chúng tôi cũng tìm được rất nhiều chứng cứ, ngài hẳn là phải tiến hành điều tra đối với bọn hắn! Ngài không thể để cho người tốt bị oan uổng, để cho bọn hắn tùy ý giội nước bẩn !

Trương Văn Tân tiếp tục nói to.

Trần Vũ Thành không nhịn được phải kéo ống tay áo của người bạn tốt này.

Nhưng mà, Trương Văn Tân tựa hồ không có phát hiện.

- Trương Văn Tân sự vụ quan.

Bạch Tiểu Thăng mở miệng với ánh mắt lạnh lùng, từng chữ lạnh như băng,

- Anh là đại sự vụ quan, hay tôi là đại sự vụ quan !

Trương Văn Tân lập tức sững sờ.

- Anh cho rằng chỉ ngồi chung với tôi trên một chuyến xe, hay có duyên gặp mặt một lần là có thể nói như vậy trước mặt tôi, thậm chí ra lệnh cho tôi sao?

- Tôi không có. . .

Trương Văn Tân nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tiểu Thăng thì lập tức giải thích.

- Hừ, hai vị Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp này như thế nào thì tôi không biết, nhưng lại nhìn thấy anh không có tôn ti, ăn nói bừa bãi !

Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng âm u, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.

Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp ở bên trộm nhìn thấy, cũng dâng lên một luồng khí lạnh.

Lòng tự trọng của vị đại sự vụ quan trẻ tuổi này lại nặng như thế, không cho phép người khác xâm phạm quyền uy của mình!

Đúng vậy, quan mới đến đốt ba đống lửa, ai lại thích cấp dưới vô lễ đối với mình chứ!

Cái tên Trương Văn Tân ngu ngốc này, sợ là tự chuốc nhục nhã! Có lẽ, sẽ còn liên lụy đến Trần Vũ Thành !

Hai người Quách Vân Tâm đều không hẹn mà cùng mừng thầm trong lòng.

- Trương Văn Tân, nếu anh đã không biết vị trí của chính mình, vậy thì không cần ngồi ở chỗ này. . . Đi ra ngoài cho tôi!

Bạch Tiểu Thăng giơ tay chỉ rồi nghiêm nghị quát, trực tiếp đuổi một vị sự vụ quan đi.

Tiểu Thăng đại sự vụ quan, phát uy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận