Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1570: Chẳng lẽ là tới đập quán! (2)

Bốn phía quán ăn được bố trí vô cùng ấm áp, chỗ ngồi đều là ghế sô pha vải mắc tiền và có phong cách, ngồi lên cực kỳ thoải mái, mặt bàn ăn bằng gỗ vừa dày vừa nặng, bên trên còn trưng bày một bình hoa tươi, cho tới lúc này đều sức sống dạt dào, khiến người ta nhìn là ưa thích ngay. Hương hoa thơm ngát tràn ngập bốn phía, nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian trong tiệm, khiến người ta kìm lòng không được cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Ăn cơm ở chỗ này, mặc kệ thân phận ngươi có thế nào thì đều phải giữ yên lặng.

Không phải là không thể nói chuyện, mà chính là phải tận lực nhỏ giọng để tránh quấy rầy đến người khác, bằng không thì chủ nhà hàng sẽ đuổi ngươi ra ngoài ngay lập tức.

Nhớ lúc đầu, Bạch Tiểu Thăng dùng Hồng Liên tra tìm tới nơi này, cũng là ba người tới lần thứ 2, đã nhìn thấy chủ nhà hàng không chút lưu tình tống cổ một vị mỹ nữ trẻ tuổi, thời thượng, mỹ lệ, nhưng lại rất lớn giọng ra ngoài.

Lúc đó, tất cả thực khách đều đứng về phía chủ nhà hàng mà lên tiếng.

Cô gái kia dường như cảm thấy rất xấu hổ, không chỉ la lối om sòm còn nói ra những lời lẽ ngoan độc, chẳng những vậy không lâu sau còn kéo một đoàn người đến, dường như tới tìm người nào đó, thế nhưng vạn vạn không ngờ tới, những thực khách không mấy nổi bật nơi này còn lợi hại hơn rất nhiều so với người mà cô mời tới.

Đám người kia khí thế hùng hổ tới gây sự, cuối cùng lại bị người ta nói hai câu sợ đến mức như chó nhà có tang, bỏ chạy mất dạng.

Thậm chí người đi đầu tới còn tát cho cô gái kia mấy bạt tai rồi bắt cô ta phải nhận lỗi.

Nói chung, ở nơi này mặc kệ thân phận ngươi có cao bao nhiêu, đều phải tuân theo quy củ.

Ở nơi này, cũng không chắc sẽ gặp phải nhân vật lớn thế nào.

Bạch Tiểu Thăng bọn họ đi vào, một cô gái ăn mặc thanh tân thoát tục lập tức bước đến đón chào, cô là nhân viên phục vụ.

Cô gái xinh đẹp kia đưa mắt nhìn tấm thẻ bài ba người Bạch Tiểu Thăng cầm trong tay, khẽ mỉm cười, dẫn bọn họ đi đến một cái bàn trống, ở đó có ghế dựa và ghế sô pha, tổng cộng là năm chỗ trống.

Nói cách khác, nếu một lát có người đến còn có thể ngồi chung bàn với mấy người Bạch Tiểu Thăng, hơn nữa còn không cần bọn họ đồng ý.

Đây cũng là quy củ của nơi này.

Ba người ngồi vào chỗ của mình, thực đơn nhanh chóng được đưa lên.

Không ngờ trong lúc mấy người Bạch Tiểu Thăng gọi món ăn, cái chuông gió treo ngoài cửa đột ngột vang lên, lại có người đi vào.

- Xin lỗi ba vị, các vị cứ xem trước, tôi sẽ đi đưa khách qua đây.



Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp kia mỉm cười, cất tiếng xin lỗi bằng âm thanh vui tươi ngọt ngào.

- Không sao, cô cứ đi đi.



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười ôn hòa.

Giờ phút này, hắn là một chàng trai hoạt bát với nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.

Cô gái xinh đẹp kia sắc mặt ửng đỏ, gật đầu rời đi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh vùi đầu nhìn chằm chằm thực đơn, mỗi một món ăn trên đó bọn họ đều đã thử qua, mỗi một món đều rất ngon, quả thật không dễ chọn.

Có điều lật mặt sau, Lâm Vi Vi lại dường như phát hiện ra đại lục mới, nhẹ giọng kinh hô,



- Ai chà, lại có món ăn mới này!

- Đúng nha.



Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cũng lật thực đơn ra xem.

Đúng lúc này, cô nhân viên phục vụ xinh đẹp kia đã quay lại, mang theo hai thực khách tới.

Hai vị thực khách kia đều là nữ nhân, cô gái đi ở phía trước cực kỳ xinh đẹp, cử chỉ ưu nhã, không hề có dáng vẻ kệch cỡm, vừa vào liền hấp dẫn ánh mắt của biết bao nhiêu người, trong đó gồm cả chủ quán Hách Đại nữa.

Lúc này, cô đeo một đôi mắt kính cực lớn che đi hơn phân nửa khuôn mặt thế nhưng vẫn không thể che được gương mặt tinh xảo đẹp đẽ.

Đáng giá khen ngợi nhất chính là làn da của cô, quả thật vô cùng tốt.

Cái gì gọi là da như mỡ đông, trắng trẻo không tì vết, nhìn cô ấy là có thể biết được.

Các cô gái khác có lẽ là bởi vì đã dùng một số tiền lớn bảo dưỡng thích hợp nên mới có một làn da đẹp, cái cổ tiện thể dùng phấn trang điểm che lại, cô ấy thì không giống như vậy, làn da trắng nõn mềm mại kia, dường như là món quà tạo hóa ban tặng, so với dùng đồ trang điểm vẽ loạn ra quả thật hoàn toàn khác hẳn.

Tuy nhiên đi theo sau lưng cô gái này, cũng là một cô gái xinh đẹp với thân hình cao gầy cân xứng, nhưng muốn so với cô ấy thì rõ ràng không bằng, cô nhân viên phục vụ xinh đẹp lại càng trở nên ảm đạm thất sắc.

Kỳ thực cô gái đi đầu không phải ai xa lạ mà chính là chị gái của Đổng Thiên Tú —— Đổng Thiên Lộ.

Đi theo phía sau cô ấy không phải là Trần Phi Ngư mà là một nữ vệ sĩ tên là Tố Tử Nguyệt.

Đổng Thiên Lộ đối với nơi này vô cùng quen thuộc, nhìn thấy ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi cùng bàn, cũng không quá mức ngoài ý muốn, thoải mái ngồi xuống kế bên Lâm Vi Vi.

Tử Nguyệt cũng chen vào ngồi sát bên cô ấy, thuận thế quan sát ba người Bạch Tiểu Thăng.

Có lẽ đây chính là thói quen nghề nghiệp của bất cứ vệ sĩ nào, chung quy bọn họ theo bản năng đánh giá người bên cạnh có phải là đối tượng nguy hiểm hay không, lúc nào cũng lưu ý con đường nào có thể rút lui tốt nhất.

Trên thực tế, lúc Lôi Nghênh tiến vào cũng hành động y hệt như vậy.

Tử Nguyệt không hề nhìn Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi lâu, nhưng lại nhịn không được nhìn Lôi Nghênh thật sâu.

To con lớn tướng, là người luyện võ!

Có thể tạo thành mối nguy hiểm nhất định với mình và Đổng Thiên Lộ!

Trong lòng Tử Nguyệt âm thầm đánh giá mức độ nguy hiểm của Lôi Nghênh.

Lúc hai cô gái qua đây, Lôi Nghênh chỉ nhìn sơ qua một cái cũng nhìn ra Tử Nguyệt là một người luyện võ, nhưng lại không thèm để ý chút nào, cứ vùi đầu chọn thức ăn.

Người luyện võ thì thế nào, ngược lại, đánh không lại bản thân. . .

Đây là đánh giá của Lôi Nghênh đối với Tử Nguyệt.

Đổng Thiên Lộ hầu như ở ngay trước mặt Bạch Tiểu Thăng, khi cô ngồi xuống, Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn mắt cô, còn lễ phép mỉm cười với cô.

Đổng Thiên Lộ cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười đáp lại.

Hai người cũng không có chăm chú nhìn kỹ đối phương, như vậy cũng rất là không lễ phép.

Giữa hai người, vẫn cách một cái kính mát trên mặt Đổng Thiên Lộ, đối với mặt mũi của đối phương cũng không nhìn thấy rõ ràng.

Sau đó, Đổng Thiên Lộ và Tử Nguyệt cũng bắt đầu lựa chọn món ăn.

Lôi Nghênh từ trước đến nay là người có tính tình quyết đoán, người khác còn đang nhìn thực đơn thì anh ta đã chọn xong, trước tiên đọc tên các món ăn mình chọn cho cô nhân viên phục vụ xinh đẹp,



- Chào cô, tôi muốn Thịt vịt xông khói Vô Vi, thịt kho Đông Pha, sườn cừu kiểu Pháp…

Ở chỗ này ăn cái gì, bất kể có đứng dậy hay không, bao nhiêu người tới, đều phải gọi một chút.

Cho nên, Tử Nguyệt bưng ly nước lên làm vật che chắn, nhịn không được đưa mắt nhìn anh ta, trong ánh mắt như thể muốn nói,



Cái anh chàng này có thể ăn nhiều đến vậy sao? !

Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp ghi lại.

Lôi Nghênh nói xong, ôn hòa hỏi thăm,



- Đều ghi lại hết rồi chưa?

- Dạ rồi ạ.



Cô gái xinh đẹp đáp.

- Mỗi một món đều đem lên hai phần cho tôi.



Lôi Nghênh lần nữa nói bằng giọng điệu ôn hòa nhã nhặn.

Bên cạnh, Tử Nguyệt phun ra ngụm nước, bản thân bị sặc không ngừng ho sù sụ.

Chọc cho tất cả mọi người không kìm được nhìn về phía cô.

Đổng Thiên Lộ với tay muốn lấy hộp khăn giấy, Bạch Tiểu Thăng lại giơ tay lên đưa qua, Đổng Thiên Lộ gật đầu cám ơn, rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho Tử Nguyệt đang chật vật không thôi.

Bạch Tiểu Thăng thần sắc bình tĩnh, không có nhìn mỹ nữ chằm chằm mà làm mất lễ nghi, điều này làm cho cảm nhận của Đổng Thiên Lộ đối với hắn không tệ.

Bạch Tiểu Thăng nói tên món ăn mà hắn chọn, rất có trình độ, khiến cho Đổng Thiên Lộ âm thầm gật đầu.

Lôi Nghênh ngồi bên cạnh Tử Nguyệt, theo lễ phép hỏi một tiếng,



- Cô không sao chứ?

Tử Nguyệt âm thầm trợn mắt trừng anh ta.

Không phải vì những gì anh nói tôi sẽ bị sặc đến vậy sao? Cái đồ thùng cơm nhà anh, ăn nhiều như vậy!

Tử Nguyệt thầm mắng trong lòng.

Lâm Vi Vi cũng bắt đầu gọi món ăn, những món cô gọi đều có lượng calo thấp, lại gọi thêm món mới mà cô vừa thấy là —— thịt yến.

Nhớ lúc đầu, Bạch Tiểu Thăng cũng có làm món mỹ thực này rồi, khiến Lâm Vi Vi khắc sâu trong trí nhớ, bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm giác hưởng thụ không thôi.

- Thịt yến ở đây của các cô thế nào?



Lâm Vi Vi vẫn nhịn không được, đầy vẻ chờ mong mở miệng hỏi cô phục vụ xinh đẹp.

Cô phục vụ xinh đẹp kia còn chưa mở miệng, Đổng Thiên Lộ lại phát ra tiếng,



- Vị tiểu thư này, thịt yến ở đây có thể nói là cực phẩm! Hôm nay tôi đến đây chính là đặc biệt vì nó đấy!

Gặp phải người cùng sở thích, Đổng Thiên Lộ cũng không nhịn được lên tiếng khen.

- Vậy à!



Lâm Vi Vi nhất thời mong đợi.

Đổng Thiên Lộ cũng nói tên món ăn mình gọi, chỉ hai món thịt yến và Salad trộn mà thôi.

Tử Nguyệt cũng gọi đồ ăn cho mình.

Lúc này nhân viên phục vụ đi báo thực đơn cho anh em nhà họ Hách.

Mọi người kiên nhẫn chờ đợi. Không đến mười lăm phút sau, thì có món ăn được bưng lên. Thịt yến cho chính Hách Đại tự mình đưa tới.

Người khác dường như không được đãi ngộ này, bất quá Hách Đại mặt mang nụ cười nhìn Đổng Thiên Lộ, là người đều nhìn ra được hắn lộ ra vài phần phá lệ nhiệt tình.

- Rất lâu rồi cô chưa tới, mau nếm thử, tôi đã tỉ mỉ chế biến món thịt yến này, cô xem thử có tiến bộ hay không!



Hách Đại nói với vẻ nhiệt tình.

Đổng Thiên Lộ gật đầu, bưng lên bát thịt yến kia lên, nhẹ nhàng múc một miếng, dùng hàm răng trắng như tuyết nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, tinh tế thưởng thức.

Mỹ nữ ăn cái gì cũng đều đặc biệt đẹp mắt.

Dưới sự tha thiết chờ đợi của Hách Đại, Đổng Thiên Lộ khen,



- So với lần trước thì ngon hơn nhiều, e rằng đây chính là món thịt yến ngon nhất Thiên Hỗ!

Hách Đại mừng rỡ ra mặt.

Đúng lúc này, bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến tiếng lầm bầm.

- Anh, sao em cứ cảm thấy vẫn kém xa so với anh làm. . .



Người nói chuyện, là Lâm Vi Vi.

Câu nói vô cùng nhẹ nhàng này, vừa vặn bị Đổng Thiên Lộ và Hách Đại nghe được.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.

Đổng Thiên Lộ kinh ngạc nhìn Lâm Vi Vi rồi lại nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Loại tiêu chuẩn này mà còn kém xa?

Hách Đại đầu tiên sững sờ, trên mặt lập tức hiện lên tia tức giận, nhưng cuối cùng bị anh ta nén xuống.

- Này cô bé kia, có biết mình đang nói cái gì không đấy? Cậu ta mà cũng biết làm thịt yến sao? Vả lại còn làm hoàn hảo hơn so với ta à?!



Hách Đại nói với vẻ vô cùng tức giận.

Chẳng lẽ mấy người này đến đây để đập quán hay sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận