Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1926: Món đó không thể bán! (1)

Hôm trước, Bạch Tiểu Thăng và Bạch Thiên Vũ gia chủ nhà họ Bạch chỉ ăn một bữa cơm đã quyết định cuộc hợp tác quan trọng có liên quan kinh người tới cả hai bên. Tốc độ thần kỳ như vậy, tất cả đều là vì hai người đều có nhu cầu, có chút mong đợi, không hẹn cùng hướng về một điểm, mới có thể dễ dàng ăn nhịp với nhau, nói chuyện chính là xuôi chèo mát mai như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cũng thầm hạ quyết định, muốn thành lập công ty thứ chín của mình - tập đoàn Hạ Bắc Nông Ngư, hoàn toàn nắm chặt cơ hội hiếm có lần này.

Sáng hôm sau, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh liền bắt tay vào sắp xếp các loại công việc. Đây cũng tính là một phần trong công việc của hai người.

Khi ăn sáng, hai người này đều mang theo laptop, vừa ăn uống vừa gõ gõ đánh đánh, thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn hai chữ chuyên nghiệp.

Bạch Tiểu Thăng đang ngồi ở đối diện hai người hưởng thụ bữa sáng thấy thế, không nhịn được khuyên bọn họ không nên làm như vậy, vừa ăn vừa làm việc sẽ khiến việc tiêu hóa không tốt.

- Bây giờ có vụ làm ăn lớn, bình thường ông chủ người ta đều sẽ khuyên mọi người tăng ca, cố gắng làm việc. Làm gì có ai như anh, còn khuyên người ta đừng có vội.

Lâm Vi Vi không nhịn được ngẩng đầu chế nhạo Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, nếu như lời anh nói lúc này được đưa lên trên mạng, nói không chừng sẽ được bình luận là một ông chủ cấp mười của năm ấy.

- Vậy thì không dám.

Bạch Tiểu Thăng cầm cốc cà phê và thản nhiên mỉm cười nói.

Lâm Vi Vi liền tức giận lườm anh:

- Được rồi, anh còn tưởng là em đang khen anh sao? Anh làm ông chủ cũng cần làm rất nhiều việc đấy. Một lúc nữa uống xong cà phê thì nhanh làm việc cho em!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được chà chà ngợi khen và nói với Lôi Nghênh:

- Anh nghe thử xem, cô ấy mới giống chủ đấy.

Đối với việc hằng ngày tranh cái như vậy, Lôi Nghênh tập mãi thành thói quen, anh ăn một miếng Hamburg lớn và cúi đầu trước máy vi tính, nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên:

- Vi Vi nói không sai. Bà người chúng ta đều có công việc mà người bên ngoài không thay thế được. Dù sao tiến độ của tôi cũng đã vượt mức quy định, anh đừng bởi vì là ông chủ làm việc chậm mà làm liên lụy tới tôi, tôi còn muốn nhanh chóng xong việc, buổi chiều còn phải đi dạo phố mua đồ đấy.

Bạch Tiểu Thăng lập tức kinh ngạc nhìn người to lớn thô lỗ Lôi Nghênh này.

Anh ta muốn đi dạo phố à?

Đây cũng không phải là lời nam thẳng nên nói đâu!

Tử Nguyệt đã làm thế nào mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thuần hóa người chồng dáng người to lớn này thành ông chồng của gia đình vậy?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được muốn trêu chọc với Lâm Vi Vi.

Kết quả, Lâm Vi Vi cũng nói:

- Anh cũng không thể làm liên lụy tới tiến độ của em đâu! Anh Tiểu Thăng, anh nhanh chóng ăn xong rồi bắt đầu làm việc đi. Buổi chiều em còn muốn đi dạo phố cùng Lôi Nghênh đấy. Bọn em đã hẹn trước sẽ mua túi mỹ phẩm hoá trang rồi. Anh ấy mua quà cho Tử Nguyệt, em đi theo làm tham mưu giúp đỡ.

Không ngờ hai người này còn đạt được nhận thức chung?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được hết nhìn trái tới nhìn phải, vẻ mặt có vài phần bất đắc dĩ:

- Hai vị có cần như vậy không? Còn chạy đi dạo phố Bắc Mỹ để quét hàng hóa à? Trong nước thì thương hiệu gì mà không có, cho dù hơi đắt một chút nhưng hai người đều có tài sản trần mười tỷ rồi, đấy là còn chưa tính tới cổ phần của các người. Có cần phải tới tận bên này để mua không?

- Tôi nói sẽ mua quà cho Tử Nguyệt ở đây thì không thể thất hứa với phụ nữ được!

Lôi Nghênh bướng bỉnh nói.

- Dù sao sản phẩm mới bên này cũng đưa ra thị trường nhanh hơn trong nước, đương nhiên đáng để đi dạo rồi!

Lâm Vi Vi nói.

Bất chợt, hai người đều ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Hôm qua anh đã hứa với gia chủ của nhà họ Bạch sẽ trả lời vào ngày hôm nay, anh quên rồi à!

- Chờ Bạch Thiên Vũ hỏi, chúng ta cũng có một trả lời chứ!

Thấy hai người này nóng ruột như vậy, Bạch Tiểu Thăng chỉ đành phải đặt cốc cà phê xuống, lấy điện thoại di động của mình ra bấm một hồi:

- Tôi gửi cho các người một tập tài liệu nhé!

- Tài liệu gì vậy?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lập tức nhìn nhau, buồn bực nói.

- Chính là thứ các người nói tôi nên làm đấy.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hai người toét miệng cười.

- Anh làm xong bao giờ vậy?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không khỏi bị dọa cho giật mình.

Bọn họ đã bắt đầu làm việc từ sáng sớm, nhưng còn chưa thấy dấu hiệu Bạch Tiểu Thăng làm việc đâu.

- Các người đừng trừng mắt nhìn tôi như vậy chứ! Chẳng qua sau nửa đêm tôi tỉnh rượu, cảm thấy ngủ không được nên tiện tay mở máy chỉnh sửa lại chút suy nghĩ trong máy vi tính thôi mà.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Có phải hiệu suất của tôi rất tuyệt không? Một lúc nữa các người cảm thấy hoàn thành thì nhớ phải khen tôi đấy. Tôi không hề làm chậm trễ thời gian của các người đâu.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không rảnh trả lời Bạch Tiểu Thăng, bọn họ còn bận cúi đầu kiểm tra hòm thư.

Chờ tới khi bọn họ xem lướt qua tài liệu do Bạch Tiểu Thăng gửi qua xong, tất cả đều không nhịn được kinh ngạc.

Điều Bạch Tiểu Thăng cẩn thận suy nghĩ đưa ra còn vượt xa những lời hôm qua đã nói, tất cả đều cẩn thận vô cùng, rất khó tưởng tượng đây là thứ do một người say rượu, sau nửa đêm tỉnh lại đã đánh ra.

Mấu chốt là...

Người say rượu sau nửa đêm còn tỉnh à?

Còn ngủ không yên sao?

...

- Hai người đừng ngẩn ra đó nữa, bây giờ không phải là tôi làm chậm trễ các người đâu nhé. Buổi chiều tôi cũng muốn đi dạo phố đấy, các người nhanh lên đi.

Bạch Tiểu Thăng cầm cốc cà phê thảnh thơi, thúc giục.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lập tức vùi đầu bận rộn.

Nhân lúc đó, Bạch Tiểu Thăng lại nói cho hai người biết chuyện hôm qua Tây Nhã gửi tin cho anh, đồng thời cả thời gian, địa điểm tụ họp và danh sách người tham gia.

Biết được buổi họp lớp sẽ diễn ra vào hôm sau, hai người gật đầu mà không hề ngẩng đầu lên.

Chỉ mong không xung đột với bên phía Mã Vi Tiễn, nếu như vừa vặn đúng giờ thì phải nghĩ chút biện pháp.

Bạch Tiểu Thăng không nói cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh biết tin nhắn liên quan tới người không rõ bảo anh chú ý tới Mã Vi Tiễn.

Bởi vì điều này là không cần thiết.

Tới buổi trưa, Bạch Tiểu Thăng thật ra cũng không nhàn rỗi gì. Anh tự mình lần lượt gọi điện thoại và trao đổi tin tức với Hạ Hầu Khải, Lục Vân, Đổng Thiên Lộ, Vương Tuyền Thiên cùng tộc trưởng mấy gia tộc lớn bên Tương Cảng.

Thật may là tất cả đều rất tán thành, gần như không có ý kiến phản đối.

Trong thời gian này, nhà họ Bạch bên kia cũng có tin tức tới. Đầu tiên là Bạch Nguyệt Phong, sau đó là Bạch Thiên Vũ, bọn họ đều gọi điện thoại tới trao đổi tình hình.

Bạch Tiểu Thăng trả lời về tiến độ trước mắt khiến gia chủ nhà họ Bạch rất thỏa mãn, vui vẻ về điều này.

Đương nhiên, một buổi sáng không thể làm hết tất cả chuyện, trên thực tế cũng phải mất hơn một tháng.

Nhà họ Bạch cũng biết điều này.

Bạch Thiên Vũ ngoại trừ tự mình thông báo tin tức quan trọng với Bạch Tiểu Thăng, còn để cho con gái bảo bối có tên không thực ký tên vào trong tài liệu đầu tiên trong công việc kết nối với Bạch Tiểu Thăng. Đương nhiên, chuyện liên quan đến công việc cụ thể gì thì sẽ có người chuyên nghiệp của nhà họ Bạch tới làm. So với nói Bạch Nguyệt Phong chịu trách nhiệm, ngược lại không bằng nói bởi vì có quan hệ đặc biệt với đám người Bạch Tiểu Thăng, có thể thuận tiện trao đổi tình cảm, đồng thời đưa đến một tác dụng nhắc nhở.

Cũng có thể tạo thêm danh tiếng và thành tích cho Bạch Nguyệt Phong ở trong gia tộc.

Bạch Thiên Vũ không hổ danh là gia chủ của một gia tộc lớn, một sắp xếp nho nhỏ cũng ngầm có nhiều tầng dụng ý.

Chờ đến hai giờ chiều, đám người Bạch Tiểu Thăng mới xem như kết thúc giai đoạn đầu của công việc.

Chuyện bận rộn tiếp theo sẽ tự có người khác làm, đám người Bạch Tiểu Thăng cũng dự định hôm nay ngừng lại ở đó thôi.

Ba người tùy tiện ăn một bữa trưa muộn trong nhà hàng của khách sạn đang ở, sau đó lên đường chạy đi dạo phố, đi mua sắm, mua đồ.

Bạch Tiểu Thăng cũng đã nghĩ xong, nếu như gặp được trang sức, thiết kế đặc sắc mới ra, anh cũng sẽ mua tặng cho Ngụy Tuyết Liên.

Bạch Tiểu Thăng bận rộn ở Bắc Mỹ bên này, cô ấy luôn ở Châu u cũng không phân thân ra được. Hai ngày trước, cô còn nói những lời buồn bã với Bạch Tiểu Thăng, chọc cho anh thấy đau lòng.

Nhưng cuối cùng hai người đều không phải là người bình thường, đều không thể làm theo ý mình. Điều này cũng càng thúc đẩy Bạch Tiểu Thăng phải nhanh chóng giúp Ngụy Tuyết Liên lấy lại nhiệm kỳ tộc trưởng.

Nhưng trong các sản nghiệp kinh doanh của nhà họ Ngụy không có liên quan tới sản phẩm nông ngư nghiệp, lúc này không có cách nào kéo bọn họ gia nhập, nếu không Bạch Tiểu Thăng đã lập tức suy nghĩ hợp tác với nhà họ Ngụy rồi.

Lúc này, hai người tương tư cách xa trăm sông nghìn núi khó gặp được, chỉ có thấy vật nhớ người. Bạch Tiểu Thăng liền muốn mua cho Ngụy Tuyết Liên vài món quà tinh xảo.

Mọi người ngồi xe hơn một giờ mới tới nơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận