Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1520: Cậu dựa vào cái gì mà muốn nói chuyện hợp tác với La gia ta (2)

Bạch Tiểu Thăng rất tự tin, cải cách của hắn một khi hoàn thành, các xí nghiệp trực thuộc quản hạt của hắn sẽ một bước lên trời, đợi một thời gian sau, cho dù nhà họ La có cầu xin hắn thì hắn cũng chưa chắc gì chịu.

Kẻ chân chính chịu thiệt là bản thân các ngươi mới đúng!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Những thứ như thân phận, địa vị, nhân mạch?

Bạch Tiểu Thăng hắn là người thừa kế tương lai của tập đoàn Chấn Bắc, bản thân hắn đã chính là nhân mạch rồi!

Ngày hôm nay nhà họ La bỏ qua hắn, tương lai sẽ phải hối hận!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng nắm chắc, tự nhiên cực kỳ thoải mái.

La Nguyệt Phong không khỏi cảm thấy bất ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng, cái thằng nhóc này hoàn toàn không hề không cam lòng, cũng không có ủ rũ, vô cùng bình tĩnh tiếp nhận sự thực, phần bình thản tự nhiên này, thật sự là rất có phong thái !

Xem ra hắn có thể đi vào tập đoàn Chấn Bắc, đồng thời thân mang chức vị trọng yếu, không phải là không có đạo lý !

Xem ra, Ngụy Thiên Hà của nhà họ Ngụy thưởng thức hắn, cũng không phải là không có đạo lý !

La Nguyệt Phong mặc kệ có vui hay không, đều không thể không thừa nhận, từ năng lực đến phong độ, cháu mình so với người ta quả thực có chỗ chênh lệch! Đã thế còn chênh lệch không nhỏ!

Đáng tiếc!

La Nguyệt Phong âm thầm nói trong lòng.

Đáng tiếc Bạch Tiểu Thăng này lại là "tình địch" với cháu mình, không những thế còn là đối thủ cạnh tranh!

Bằng không, dựa vào bản thân Bạch Tiểu Thăng, La Nguyệt Phong hắn cũng nguyện ý hợp tác !

Mặt ngoài, La Nguyệt Phong mỉm cười gật đầu, như thể tán thành Bạch Tiểu Thăng tự mình biết mình, đơn thuần nói chuyện chúc thọ.

Một bên, Tần Tiểu Yêu đã hiểu.

Vị La gia gia này không hề có ý định hợp tác với anh Tiểu Thăng của nàng, Tần Tiểu Yêu nhịn không được có hơi sốt ruột.

Dưới cái nhìn của nàng, Bạch Tiểu Thăng đã cứu nàng, người tốt như vậy, thân phận cũng không thấp, La gia gia dựa vào cái gì không hợp tác với anh ấy cơ chứ!

Tần Tiểu Yêu không nhịn được thò đôi tay nhỏ xuống bàn âm thầm giật giật góc áo của bà nội mình.

Lão thái thái Tần gia từ đầu tới cuối vẫn chỉ lắng nghe, không hề phát biểu ý kiến, chỉ có điều đầu mày đã hơi cau lại.

Chờ cho Bạch Tiểu Thăng và La Nguyệt Phong đã nói xong rồi.

Lão thái thái mới đặt cốc trà trong tay xuống bàn, khiến cho La Nguyệt Phong giật mình.

- Thế nào hả lão già họ La kia?



Lão thái thái Tần gia nhìn hắn, hừ lạnh nói:



- Xem ý tứ của ông, còn rất xem thường người ta nữa.

- Còn nói cái gì mà hợp tác không vì lợi ích, nhìn gia thế, xem nhân mạch, tôi nhổ vào, ông thật có đạo lý nha!

- Ông hợp tác với tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa bên kia, không kiếm lời sao? Những số tiền kia, không làm cho ông động tâm à?

- Tôi thấy ông nói, cũng chỉ có một câu là chân thật nhất, nếu như hài tử này trải qua lần hợp tác này mà phong sinh thủy khởi, đè lên cháu trai của ông một đầu, cháu trai của ông ở nhà họ Ngụy bên kia càng không đua được rồi!

- Nói thật cho ông biết, tôi cảm thấy hài tử người ta dù không có lần hợp tác này với các người thì ở nhà họ Ngụy bên kia cũng mười phần chắc chín !

Lão thái thái Tần gia xì một tiếng nói tiếp:



- Ông xem ông còn không có phong độ rộng rãi bằng hài tử người ta! Thế nào, ông muốn nhìn nhân mạch của cậu ta sao? Vậy tôi có được tính không, nhà họ Tần chúng tôi có được tính không? Cậu ta đã cứu cháu gái của tôi, chính là bạn của nhà họ Tần tôi, nhìn mặt nhà họ Tần tôi ông có muốn nói chuyện hợp tác hay không? Chẳng lẽ ngay cả nhà họ Tần tôi ông cũng đều không để vào mắt sao?

Lão thái thái này làm người trượng nghĩa, ngay thẳng, tính tình lại đặc biệt nóng nảy.

Một phen lời nói ẩn giấu sự châm chọc làm cho La Nguyệt Phong nhất thời có chút chật vật.

- Tôi nói này em gái lớn. . .

- Xì, ai là em gái lớn của ông chứ, già rồi mà không biết xấu hổ !

- Chuyện hợp tác kia, dù sao cũng phải là ngươi tình ta nguyện mới được. . .

- Cứt chó, nào có bảo ông nói chuyện yêu đương đâu, còn ngươi tình ta nguyện nữa chứ. Chẳng phải vừa nãy ông đã nói, nếu cậu ta có bối cảnh hoặc nhân mạch thì ông sẽ đồng ý ư, nhà họ Tần chúng tôi không được sao?

- Tôi. . .

La Nguyệt Phong bị một phen gió bão không ngừng của lão thái thái đến mức không thốt lên được lời nào, cũng có chút tức giận.

- Nhà họ Tần!



La Nguyệt Phong tức giận quát lên:



- Nếu bà cảm thấy thật chịu không được thì nhà họ Tần bà hãy hợp tác với nó đi!

Lão thái thái Tần gia lập tức cười lạnh liên tục, quay đầu nhìn sang Bạch Tiểu Thăng, sắc mặt bình thản, nói rằng:



- Hài tử, cậu đã cứu cháu gái của ta, nhà họ Tần ta tất nhiên sẽ đáp tạ! Nếu như cậu cảm thấy muốn hợp tác, ở ngay đây ta sẽ đáp ứng cậu trước, quay về cậu phái thương đoàn đi Nam Mỹ, chuyện làm ăn của gia tộc chúng ta ở nơi đó, chúng ta lập tức hợp tác!

Bạch Tiểu Thăng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, cung kính gật đầu đáp:



- Vậy thì, lão nhân gia cứ việc tùy ý, cháu nhất định sẽ dẫn người đi đến bái phỏng. Kinh tế khu vực Châu Á chúng cháu phát triển không ngừng, cháu tin tưởng lựa chọn này của bà sẽ không sai !

Mất bên đông lại được bên tây!

Hai ông bà già đấu khí, Bạch Tiểu Thăng lại lần nữa thu hoạch được một cơ hội!

Dựa vào những gì Tần Tiểu Yêu đã nói trước đây, nhà họ Tần so với nhà họ La vậy mà còn hơn một đường!

Nhất thời, trong lòng Bạch Tiểu Thăng thực lòng dễ chịu.

Lão thái thái Tần gia, cũng vừa lòng thỏa ý mà cười.

Tần Tiểu Yêu thì càng vỗ tay khen hay:



- Thật tốt quá, nhà chúng ta sẽ hợp tác với anh Tiểu Thăng!

Bởi như vậy, trong tâm lý của La Nguyệt Phong, ngược lại có chút cảm giác khó chịu.

Tình thế phát triển kinh tế ở khu vực Châu Á, xác thực là tốt nhất toàn cầu, nhất là Hoa Hạ.

Bạch Tiểu Thăng thân là Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa tập đoàn Chấn Bắc, có được phần đông xí nghiệp bên kia, căn bản chính là "cường long", không hợp tác với hắn, thật sự còn đủ lý trí sao?

Lúc này trong lòng La Nguyệt Phong ngược lại có hơi dao động.

Đến mức La Đan Luân cũng cảm thấy khó chịu mà nhìn Bạch Tiểu Thăng, sâu trong mắt không khỏi hiện lên vẻ ghen ghét.

Coi như Bạch Tiểu Thăng đã trèo lên nhà họ Tần!

Đang lúc mọi người đều đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình thì cửa sảnh bên bỗng nhiên bị gõ vang.

Sau đó, ngoài cửa truyền đến giọng nói của dì Trương:



- La lão tiên sinh, lão phu nhân, bên ngoài có khách quý đến !

Có thể được dì Trương trịnh trọng gọi là khách quý, quả thật không nhiều!

Còn nữa, đêm nay khách quý tới cũng gần đủ rồi.

Còn có ai nữa sao?

La Nguyệt Phong vẻ mặt tràn đầy ngờ vực, lão thái thái Tần gia cũng không nhịn được kinh ngạc.

- Mời bọn họ đến đại sảnh ngồi đi.



La Nguyệt Phong lên tiếng.

Nhưng sau đó, cửa sảnh bên đã mở ra.

Một người phụ nữ trẻ tuổi xuất hiện ở ngoài cửa, mắt xanh tóc vàng, dung mạo tuyệt mỹ, cử chỉ đoan trang.

Một cái thân ảnh nho nhỏ bên người nàng vừa nhìn thấy Tần Tiểu Yêu thì đôi mắt lập tức sáng lên.

- Tiểu Charles !



Tần Tiểu Yêu nhìn qua, cũng lập tức hô to.

Bạch Tiểu Thăng vừa đánh giá đối phương, chợt cảm giác bên người khác thường.

Hắn quay đầu lại, lập tức sửng sốt.

La Nguyệt Phong và lão thái thái Tần gia vậy mà đồng thời đứng dậy, La Đan Luân thì càng khoa trương hơn, dường như dưới mông được gắn lò xo vậy.

Trông ba người này thần sắc trịnh trọng, giống như đối mặt với khách quý vô cùng ghê gớm vậy!

Ngoài cửa là một vị phu nhân tóc vàng mắt xanh đoan trang xinh đẹp cao quý dẫn theo Tiểu Charles đến.

- La lão tiên sinh, chúc mừng sinh nhật ngài!

Nàng thành khẩn vấn an La Nguyệt Phong, lại áy náy nói:

- Thực xin lỗi, tôi không đưa Tiểu Charles qua sảnh chờ bên kia. Vừa rồi tôi có nghe quản gia ở đây nói ân nhân cứu con trai tôi đang ở đây, nên tôi mạo muội tới quấy rầy, chỉ mong được thể hiện sự biết ơn của người làm mẹ.

Quản gia mà người phụ nữ xinh đẹp này nói đến chính là dì Trương.

Bạch Tiểu Thăng nhìn người phụ nữ này, từng tiếng nói, từng cử chỉ của nàng ta đều toát lên vẻ cao sang quý phái, nàng phát âm tiếng Anh vô cùng êm tai, thực sự như thiên âm.

Tiểu Charles ở bên cạnh mẹ, lúc nào cũng duy trì tư thái quý tộc.

- Làm sao có thể nói là quấy rầy được! Vừa rồi, nếu biết ngài đã tới, hẳn là tôi nên tự mình ra đón mới phải.

La Nguyệt Phong rạng rỡ hồng hào vui mừng cười ha hả đáp lời.

Sau đó, La Đan Luân bên cạnh La Nguyệt Phong cung kính chào đối phương:

- Công chúa Aisha!

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì kinh ngạc.

Người phụ nữ xinh đẹp kia không ngờ lại là một vị Công chúa!

Thực ra lúc trước hắn cũng nhìn ra được nét quý tộc từ Tiểu Charles.

Kể cả lúc gặp nguy hiểm, Tiểu Charles lúc nào cũng giữ phong phạm, chưa bao giờ bỏ qua lễ tiết, nếu không phải xuất thân từ hào môn đại gia tộc khó mà dưỡng được thành thói quen ấy. Đứa trẻ ấy phải được dạy từ khi còn nhỏ, mới hun đúc thành, tư thái này đã ngấm vào tận trong xương tuỷ.

Nhưng hắn vẫn chỉ cho rằng Tiểu Charles chỉ xuất thân từ gia đình công hầu.

Vạn lần không nghĩ tới nó lại là vương thất!

Vị Tiểu Vương tử Charles này xuất hành vậy mà bên cạnh lại không có bảo tiêu, nên suýt nữa đã gặp nguy hiểm ở Luân Đôn! Nơi này có thể xem như nhà của nó đấy!

Ngẫm lại, Bạch Tiểu Thăng thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng liên tưởng đến việc Tiểu Charles chạy trốn cùng Tần Tiểu Yêu, tựa hồ như Tần Tiểu Yêu cố tình lừa nó…

Bạn cần đăng nhập để bình luận