Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1073: Tôi có thể đặc phê



Bạch Tiểu Thăng bước lên phía trước, bộ dáng của Quách Vân Tâm rất là vui vẻ cất bước đi theo ở phía sau.

Mới đến không tới một giờ đồng hồ, mà vị đại sự vụ quan này đã muốn đi rồi, quả thực quá nhanh đi.

Nhưng mấu chốt chính là trong một giờ này đã xảy ra chuyện gì?

Mục đích của Bạch Tiểu Thăng tới đây là gì, hàn huyên những chuyện gì, vì sao đột nhiên lại muốn rời đi?

Quách Vân Tâm hoàn toàn không biết.

Trên cả quãng đường từ trong văn phòng đi ra đến hiện tại, hắn quả thật không đoán được đáp án cuối cùng, mà càng nghĩ lại càng nhiều câu hỏi xuất hiện.

Trách không được. Trầm Dụ nói đối thoại cùng với Bạch Tiểu Thăng giống như là trên đường đi xuống địa ngục vậy.

Trách không được. Bản thân mình bất quá chỉ muốn hỏi một chút chi tiết sự tình đã trải qua, vậy mà Trầm Dụ liền nổi trận lôi đình.

Cho đến hiện tại, Quách Vân Tâm mới chân chính cảm nhận được, hắn cũng lý giải được thái độ của Trầm Dụ lúc ấy.

Tên gia hỏa Bạch Tiểu Thăng này, tuyệt đối là người dễ khiến cho người khác phát điên.

Người ra chiêu không bình thường kỳ quái khác người, bản thân mình coi như gặp cũng nhiều, nhưng ngay cả quy tắc cũng không tuân theo, sợ rằng chỉ có mỗi tên Bạch Tiểu Thăng này.

Người như hắn, như thế nào lại lên làm đại sự vụ quan.

Trong lòng của Quách Vân Tâm đối với Bạch Tiểu Thăng tràn đầy phiền muộn.

Theo một đoạn đường, thì Quách Vân Tâm mới kinh ngạc phát hiện Bạch Tiểu Thăng thế mà không phải trở về phòng đọc sách, cùng với mấy người khác gặp mặt, mà là đi ra ngoài.

Có lẽ nào, hắn muốn rời đi một mình, để mấy người Trần Vũ Thành lưu lại?

Trong lòng Quách Vân Tâm cảm thấy khó hiểu lại không dám hỏi, cho tới lúc hắn đi theo đến cầu thang máy mới phát hiện thì ra mấy người Trần Vũ Thành đã chờ ở sẵn ở đây.

Tại sao bọn họ lại biết Bạch Tiểu Thăng muốn rời đi?

Hai nhân viên thư ký kia chết ở đâu rồi? Sao lại không thông báo cho mình một tiếng nào.

Trong lòng Quách Vân Tâm ngạc nhiên vô cùng.

Hắn có vắt hết óc cũng nghĩ không ra. Hai nhân viên nam nữ thư ký tuyệt đối trung thành với hắn kia, không nề hà vất vả mà bôn ba trên đường để hoàn thành "Nhiệm vụ" mà Lâm Vi Vi phân phó . . .

- Quách tiên sinh, tiễn tới đây là được rồi. Lần gặp mặt này, thu hoạch cũng tương đối tốt đẹp. Ngày khác nếu ngài đến tổng bộ, chúng ta lại trò chuyện tiếp.

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng mỉm cười thật tươi, khẽ nói với Quách Vân Tâm.

- . . ..Quách Vân Tâm.

Thu hoạch tương đối tốt? Thu hoạch gì, ở chỗ nào đâu?

Trong lòng Quách Vân Tâm mơ mơ hồ hồ, ý đồ muốn giữ lại mời khách.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười cự tuyệt, mang theo mấy người Trần Vũ Thành bước vào thang máy, Quách Vân Tâm muốn đưa tiễn xuống lầu dưới, nhưng bị Trần Vũ Thành ngăn lại.

Sau cùng, hắn đành phải nhìn cửa thang máy đóng lại.

Một nhóm mấy người Bạch Tiểu Thăng khi đến thì long trọng như vậy, còn kết thúc lại qua loa thế này.

Quách Vân Tâm tần ngần đứng ở trước thang máy, thần sắc vô cùng phức tạp.

- Không được, hiện tại mình phải đi báo lại cho bên trên. Chuyện diễn ra ngày hôm nay. . . Quá quỷ dị.

Quách Vân Tâm thì thào nói, quay người vội vàng chạy về văn phòng của mình, đóng cửa sập cửa lại muốn gọi điện thoại.

Chỉ có điều, thời điểm hắn muốn gọi điện thoại đi, Quách Vân Tâm lại liếc mắt nhìn bộ tranh thủy mặc treo ở trên tường, liền ngừng lại động tác gọi điện thoại, nhanh chóng đi qua, đẩy bức tranh qua một bên.

Có một tủ sắt bí mật hiện ra, sau khi nhập một loạt các mật mã Quách Vân Tâm kéo cánh cửa, không chuyển động?

Hắn lập tức sững sờ.

Sao lại kẹt rồi?

Hắn thử nạy bằng nhiều cách đều không mở ra được.

- Thứ đáng chết này, sợ là gặp trục trặc gì rồi. Quên đi, mình có mật mã còn mở không ra, sợ người khác cạy mở được hay sao?

Quách Vân Tâm thì thào nói.

- Trước tiên cứ gọi điện thoại đã, sau đó lại xử lý cái thứ đáng chết này.

Một bên khác, thang máy đi thẳng xuống lầu dưới.

Bạch Tiểu Thăng hay mấy người khác đều giữ im lặng, một đường đi ra khỏi tòa cao ốc bước lên xe.

Trong xe, Lâm Vi Vi đưa qua một bọc hồ sơ tài liệu, đều là chứng cứ tìm được trong hòm sắt bí mật của Quách Vân Tâm.

Nàng ngồi bên cạnh giải thích một phen.

Trần Vũ Thành cũng nói một chút.

- Không tệ.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng đọc lướt qua nội dung bên trong, sau đó mỉm cười đem xấp hồ sơ giao cho Trần Vũ Thành.

Sự tình này rốt cuộc có đánh rắn động cỏ hay không, Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn hỏi một tiếng.

Có Lôi Nghênh ở đây, tất cả mọi chuyện đều ổn thỏa không thể nghi ngờ.

- Đã có toàn bộ chứng cứ, vậy thì bắt đầu đi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Không tệ. Lập tức đệ trình lên trên, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức phản hồi. Dù sao chuyện đại sự như thế, trong vòng buổi chiều hôm nay, nhất định tổng bộ sẽ có chỉ thị phê chuẩn. Trần Vũ Thành cầm những phần chứng cứ kia, gật đầu thỏa mãn.

- Quá chậm.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Chậm? Tốc độ như thế còn gọi là chậm sao?

Trần Vũ Thành sững sờ.

- Hiện tại, tôi có thể ngay lập tức đặc phê chỉ thị cho cậu. Dù gì tôi cũng là đại sự vụ quan a.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hắn có cái quyền hạn này.

Trần Vũ Thành sững sờ, sau đó cảm thấy dở khóc dở cười.

Đúng vậy a, vị bên cạnh mình đây, chính là đại sự vụ quan đó.

- Trần sự vụ quan, tôi phê chuẩn, công việc này đặc thù cần xử lý gấp. Chuẩn bị nhân thủ điều tra đi. Quy trình tôi sẽ giải quyết.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Xin nghe theo chỉ thị của đại sự vụ quan phê duyệt.

Trần Vũ Thành mỉm cười đáp lại.

Ở bên kia, Quách Vân Tâm mất một tiếng đồng hồ để gọi điện thoại xong.

Người mà hắn gọi điện thoại, phi thường coi trọng báo cáo này của hắn, biểu thị sẽ cấp tốc xử lý vấn đề này.

Gọi xong cuộc điện thoại này, Quách Vân Tâm mới thoáng cảm giác được an tâm phần nào.

Mặc dù mình cố hết sức vất vả khó nhọc đối mặt với một vị đại sự vụ quan, nhưng phía sau hắn cũng có người là chỗ dựa, hắn là một trong những người dưới trướng của Trầm Bồi Sinh đại sự vụ quan.

Ngoài ra, hắn còn có một số lượng lớn các cộng sự khác ủng hộ hắn.

Ở trước mặt Trầm Bồi Sinh, trước mặt cộng đồng ủng hộ to lớn, cái tên Bạch Tiểu Thăng nhỏ bé kia tính là gì.

Cũng chỉ là một đại sự vụ quan chính thức mà thôi.

- Tên họ Bạch kia, tự cho rằng mình nắm giữ vấn đề của Tôn Hữu Hợp, muốn đến lừa ta sao. Hiện tại xem ra, hắn quả thực muốn giao hảo với Trầm lão, nhưng chút thành ý đó vẫn không đủ. Ngược lại, hắn có ý tứ muốn đứng cùng chiến tuyến với Trần Vũ Thành chiếm đa số. Nếu như thế, quả thực là người không biết sống chết.

Quách Vân Tâm càng nghĩ càng cảm thấy an tâm, thậm chí còn âm thầm cười lạnh.

- Người này, tốt nhất là nên tự biết thân biết phận của mình. Còn ngược lại, hắn lại không giữ mình, còn tưởng rằng với chức vụ đại sự vụ quan của hắn, có thể cùng với Trầm Lão ngang hàng bình luận sao? Ta nhổ vào. Nằm mơ đi.

- Còn có, Trần Vũ Thành lần này đến đây, thế mà thái độ cợt nhả, vẻ mặt vui cười, hoàn toàn không có lo lắng về sự tình của mình. Người này thật sự cho rằng bám lên người một vị đại sự vụ quan, liền có tư cách cùng ta đôi co sao? Quả thật là buồn cười.

- Tên họ Bạch kia đem ra so sánh với Trầm Bồi Sinh đại sự vụ quan, quả thực là như con kiến càng đem chọi với đại thụ chọc trời.

- Tên họ Bạch kia nhất định sẽ phải ăn khổ cực một phen, còn tên Trần Vũ Thành kia nữa, có lẽ ít ngày nữa sẽ bị khai trừ khỏi tổ chức, bị tóm đưa qua bộ tư pháp.

Quách Vân Tâm càng nghĩ thì trong lòng càng thấy vui vẻ.

Cảm giác buồn bực do mấy người Bạch Tiểu Thăng mang tới cũng tan một chút.

Thời điểm vui vẻ cao hứng, thì điện thoại di động của Quách Vân Tâm bỗng nhiên vang lên.

Điện thoại thông báo chính là một vị hảo hữu của hắn, cũng là một trong những vị "Đồng bạn" ủng hộ hắn, đáng chú ý hơn thì đây là một vị sự vụ quan.

- Allo, Lão Dư, làm sao lại gọi điện thoại cho tôi vậy? Có phải có cái tin tức gì tốt hay không? Tôi đoán một chút nha, có phải Bộ Sự Vụ bên kia cuối cùng cũng muốn xử lý Trần Vũ thành phải không.

Quách Vân Tâm cười ha hả hỏi.

- Xử lý cái rắm a.

Ở đầu điện thoại bên kia, âm thanh vô cùng nôn nóng, nói tới liền nhịn không được mà buông ra lời tục tiểu.

Quách Vân Tâm lập tức sững sờ.

Cái Lão Dư này, hiếm có khi nào lại mở lời thô tục như vậy.

- Bộ Sự Vụ đã phát ra thông cáo, dưới sự điều tra xác minh của Bạch Tiểu Thăng đại sự vụ quan, vấn đề Trần Vũ Thành mục nát tha hóa tham ô tài sản là không tồn tại, chỉ vì một số bộ phận có hành vi làm trái với quy tắc, đều đã được thông báo.

- Chỉ có những việc này?

Quách Vân Tâm sửng sốt.

- Đúng, chỉ những việc này.

Đôi mắt của Quách Vân Tâm liền co rụt lại.

Cư nhiên, Bạch Tiểu Thăng với thời gian ngắn như vậy, liền làm rõ ràng quét sạch mọi vấn đề phiền phức của Trần Vũ Thành?

Chuyện này sao có thể.

Phía bên mình chuẩn bị tỉ mỉ xác thực và chặt chẽ như thế, nhiều chứng cứ như vậy, làm sao có thể quét sạch nhanh chóng như vậy?

- Là thật sao, Lão Dư, ông có thể đừng nói giỡn được không? Trong lòng Quách Vân Tâm bỗng nhiên trở nên vô cùng khẩn trương.

Nếu như xác nhận Trần Vũ Thành không có vấn đề, đây chẳng phải nói mấy người bọn họ vu cáo người khác sao?

Vu cáo một vị sự vụ quan, đây cũng không phải một vấn đề nhỏ a.

Nếu như Hạ Hầu Khải Tổng giám đốc tin điều đó, thì nguyên cả một giai đoạn trước giờ, cũng sẽ sớm bắt đầu điều tra đối với những người bọn họ.

Mấu chốt là tại sao Bạch Tiểu Thăng có thể quét sạch mọi vấn đề của Trần Vũ Thành ?

Hắn, có chứng cứ sao?

Vừa nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng, Quách Vân Tâm lại cảm thấy đau đầu vô cùng.

Chuyện này liên quan đến đại sự vụ quan, khiến cho hắn có cảm giác hoảng sợ.

- Con mẹ nó ngay cả thông báo cũng đã ban hành rồi, ta đùa giỡn với ngươi làm khỉ gì?

Bên kia đầu dây gầm thét.

Quách Vân Tâm nghiêm nghị hẳn lên.

Sự thật đã định?

- Tôi không phải đến nói cho ông những điều này. Xảy ra đại sự rồi, Quách Vân Tâm.

Dư sự vụ quan lớn tiếng nói.

Đối phương gọi thẳng tên đầy đủ của mình, điều này khiến cho Quách Vân Tâm cảm giác tình hình cực độ không ổn.

Đại sự?

Còn có thể xảy ra đại sự gì?

- Bộ Sự Vụ thông báo, bao gồm bên trong có cả ngươi, ba vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, hai vị sự vụ quan và hai mươi lăm người quản lý công ty cấp dưới tồn tại một vấn đề thực sự nghiêm trọng, tạm thời ngay lập tức cách chức để tiến hành điều tra.

Sự vụ quan họ Dư tiếp tục nói.

- Điều đó không có khả năng.

Quách Vân Tâm lập tức kêu to.

Trong vòng một ngày, Trần Vũ Thành được tẩy sạch tội trạng.

Và cũng trong một ngày này, tất cả mấy người nhóm bọn họ lại nhận được thông báo tạm thời cách chức để tiến hành điều tra?

Nhân số và nhân sự liên quan cũng đã khiến cho Quách Vân Tâm sợ vỡ mật, trong lòng ớn lạnh.

Đều cùng tập hợp dưới trướng của Trầm Bồi Sinh đại sự vụ quan, cùng với hắn có nối quan hệ mật thiết, đều không phải là những người có tên trong danh sách sao.

Nói cách khác, chẳng lẽ mấy người bọn họ bị một mẻ hốt gọn tất cả?

Không có khả năng, tuyệt đối không thể nào, làm sao lại có nhiều người như thế cùng bị tiến hành điều tra được.

Trong lòng của Quách Vân Tâm loạn vô cùng, cơ hồ như muốn phát điên.

Chuyện đại sự như thế, tầm ảnh hưởng lớn như vậy, ngay cả Hạ Hầu Khải Tổng giám đốc cũng không có chứng cứ chứng minh vô cùng xác thực và thực tế, cũng không dễ dàng làm ra quyết định như thế này.

- Là hai người Bạch Tiểu Thăng đại sự vụ quan cùng với Trần Vũ Thành sự vụ quan cùng bàn giao chứng cứ. Hơn nữa một bộ phận đã công khai, bên trong rất nhiều chứng cứ đều xuất hiện một cái tên —— chính là ngươi.

Câu nói này của Sự vụ quan họ Dư vừa ra khỏi miệng, chính bản thân hắn cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái.

- Nói cách khác chính là bọn hắn từ chỗ của ông lấy đi rất nhiều chứng cứ xác thực.

- Lão Quách, dựa vào mối giao tình nhiều năm của chúng ta, tôi mới nói cho ông.

- Tôi nghe nói cao tầng 'Bên trên' nghe được thông tin này cũng kinh sợ vô cùng.

- Tôi chỉ có thể nói nhiều như vậy.

Viên Sự vụ quan Họ Dư lời nói tới đây liền im bặt.

- Bắt nguồn từ. . . Tôi.

Quách Vân Tâm cảm thấy mờ mịt, trong lòng rung động dữ dội, một nỗi hoảng sợ mơ hồ dâng lên nhanh chóng, trong đầu trở nên trống rỗng.

Hiện tại, trong đầu hắn chỉ còn lại câu nói trước khi Bạch Tiểu Thăng tời đi, trên mặt vẫn còn treo nụ cười đầy ẩn ý.

Hắn còn lẩm bẩm lại những lời nói kia.

- Quách tiên sinh, bảo trọng.

- Lần gặp mặt này, thu hoạch tương đối tốt, ngày khác nếu như ngài đến tổng bộ, chúng ta lại trò chuyện tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận