Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1519: Cậu dựa vào cái gì mà muốn nói chuyện hợp tác với La gia ta (1)

La Nguyệt Phong cũng biết mình khẳng định nói không lại lão thái thái nhà họ Tần, đành phải hừ một tiếng, coi như thôi.

- Haiz, tôi nói ông đấy lão già họ La kia, đứa nhỏ người ta cũng đã nói, đến La gia ông cũng không chỉ vì chúc thọ cho ông thôi, còn là muốn nói chuyện hợp tác với nhà họ La nữa...



Lão thái thái Tần gia nói tiếp:



- Những năm này khu Đại Trung Hoa rất phát triển, lão già họ La này, nhà ông ở bên kia không phải cũng có rất nhiều mối làm ăn sao. Lần này, liên thủ với cậu ta cũng coi như là một phen đầu tư không tệ.

Lão thái thái lập tức lôi đề tài câu chuyện trở lại quỹ đạo.

La Đan Luân nhịn không được nhìn về phía ông nội hắn.

- Hợp tác à. . .



La Nguyệt Phong híp mắt lầm bầm một tiếng, sau đó đưa tay chỉ bên cạnh nói tiếp:



- Đến đây, đừng có đứng đó nữa, đều ngồi xuống từ từ trò chuyện đi!

Ở sảnh bên này, cũng có trọn một bộ đồ dùng trong nhà làm từ gỗ lim, bàn bát tiên lớn, ghế dựa thái sư.

La Nguyệt Phong, lão thái thái Tần gia, Tần Tiểu Yêu, Bạch Tiểu Thăng và La Đan Luân riêng phần mình ngồi xuống.

Một bên, dì Trương tiếp lấy ấm trà từ trong tay người hầu, chậm rãi rót trà cho mọi người, lại bày ra một dĩa quả khô và một dĩa trái cây tươi, lúc này mới mang theo mấy người hầu của nhà họ La lui ra, cũng thuận tay đóng cửa lại.

La Nguyệt Phong lườm Bạch Tiểu Thăng một cái, chủ động lên tiếng:



- Vậy ta sẽ tiếp tục đề tài vừa rồi, bằng không Tần gia nãi nãi của ngươi sẽ không chịu để yên.

Không đợi lão thái thái Tần gia nổi giận, La Nguyệt Phong vội vàng nói tiếp:



- Muốn nói chuyện hợp tác làm ăn, việc quan trọng nhất chính là đôi bên cùng có lợi.

La Nguyệt Phong vuốt ve chiếc cốc bằng sứ trắng trơn bóng như ngọc trong tay, nhìn về phía lão thái thái Tần gia mỉm cười bảo:



- Có thể bà nói, dạng gia tộc như chúng ta này, thật sự quan tâm một chút lợi ích hợp tác này sao!

La Nguyệt Phong không đợi lão thái thái Tần gia trả lời, trước tiên tự hỏi tự đáp:



- Thật chẳng ra sao! Các gia tộc, còn có các xí nghiệp quản hạt đến một loại độ cao, thì không nóng lòng với việc chỉ vẻn vẹn kiếm tiền hợp tác thương mại nữa. Muốn nói kiếm nhiều tiền, thì chỉ có hai chữ lũng đoạn, chỉ có lũng đoạn mới là phương pháp kiếm tiền tốt nhất!

Lời này từ loại ý nghĩa nào đó mà nói, thật có mấy phần đạo lý.

Bạch Tiểu Thăng vẫn tiếp tục nghe.

- Như vậy chúng ta, vì cái gì vẫn muốn làm một chút hợp tác thoạt nhìn là cả hai cùng có lợi đây.



La Nguyệt Phong vừa cười vừa nhìn về phía La Đan Luân, cũng nhìn sang Bạch Tiểu Thăng, nói một câu ý tứ sâu xa:



- Không phải vì lợi, mà là vì ràng buộc, vì liên hệ !

- Cũng tỷ như Thorne, ngươi nói chúng ta hợp tác với hắn, thật sự là nhìn trúng người này sao? Hắn quản lý những xí nghiệp đó mang tới ích lợi cho chúng ta à? Vậy thì chúng ta hoàn toàn có lựa chọn tốt hơn!



La Nguyệt Phong cười mỉm nói:



- Thứ chúng ta thực sự vừa ý chính là gia tộc phía sau Thorne kìa, và cả thân phận của hắn ở tập đoàn Chấn Bắc nữa!

- Cái chúng ta muốn là liên lạc với gia tộc Thorne và tập đoàn Chấn Bắc!

Coi như đây là một lần thẳng thắn của La Nguyệt Phong.

Mặc kệ đạo lý trong lời nói của hắn không chút tỳ vết nào, có phải nhà họ La thật sự không quan tâm một chút lợi ích kia hay không.

Bạch Tiểu Thăng đều kết hợp với ánh mắt của mình, nghe được càng nhiều tầng ý hơn ——

La Nguyệt Phong ngụ ý là phía sau Thorne có gia tộc, bản thân lại có chức vụ tại tập đoàn Chấn Bắc, chúng ta là nhìn hai phương diện này mà hợp tác với hắn.

Vậy Bạch Tiểu Thăng ngươi thì có cái gì !

Về phần thị trường Châu Á, bản thân nhà họ La chúng ta không thiếu tiền cũng không thiếu quan hệ nhân mạch, một nhà độc đại kiếm lời càng nhiều!

Vì tập đoàn Chấn Bắc, chúng ta đã ký kết liên hệ với Thorne, ở phương diện này căn bản ngươi chỉ đang lặp lại, là có cũng được mà không có cũng không sao!

Vậy vì cái gì chúng ta phải hợp tác với ngươi?

Đây đều là ý ngầm của La Nguyệt Phong mà không phải chính thức nói ra.

Dường như La Nguyệt Phong còn sợ Bạch Tiểu Thăng không thể hiểu rõ những điều này, mỉm cười với hắn bổ sung một câu, trong giọng nói mang theo sáu phần đùa bốn phần thật.

- Còn có chính là, Tiểu Thăng à, ngươi và Đan Luân nhà chúng ta ở nhà Lão Ngụy bên kia, cũng coi như đối thủ cạnh tranh ha!

- Nếu như chúng ta giúp ngươi cố gắng tiến lên một bước, phía trên thành công lại thành công, vậy thì Đan Luân nhà chúng ta, chẳng phải là bị ngươi làm hạ thấp đi sao?

La Nguyệt Phong nói đủ thẳng thắng.

Kỳ thực hắn cũng đồng dạng canh cánh trong lòng, việc mất mặt ở Ngụy gia, ở trước mặt Ngụy Thiên Hà, đồng thời giận chó đánh mèo lên trên người Bạch Tiểu Thăng.

La Đan Luân nghe thấy lời của ông nội, lập tức ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Ông nội hắn nói hắn cũng nghe hiểu!

Mặc kệ nhìn từ phương diện nào, nhà họ La đều không có lý do gì để hợp tác với Bạch Tiểu Thăng!

Ngươi đối với chúng ta căn bản chính là không có giá trị, ngươi bỏ cái ý nghĩ đó đi!

La Đan Luân âm thầm nói trong lòng.

- Vẫn là nói, chàng trai à, kỳ thực cậu không có bối cảnh gia tộc đáng gờm gì, cũng không có quan hệ nhân mạch có thể làm cho nhà họ La ta động dung, ta không biết, nói nghe một chút, để cho lão nhân gia ta cũng nhìn một cái, cậu có đủ tư cách đi theo đàm luận cái hợp tác này với ta hay không!



La Nguyệt Phong lại nói.

Hắn đã không chút khách khí, đem tất cả những gì mình muốn nói đều nói rõ ràng ra.

- Đương nhiên, Tiểu Thăng à, ta vẫn là rất cảm tạ cậu có thể tới đây chúc thọ cho ta.



La Nguyệt Phong cười tủm tỉm mười đầu ngón tay chạm vào nhau, thoải mái khẽ ngã người dựa lên ghế bành, cười nói tiếp:



- Lát nữa hãy để Đan Luân dẫn ngươi vào bàn ngồi, ăn uống no say một phen! Cũng để cho chúng ta được tận tình địa chủ!

La Nguyệt Phong này vậy mà chỉ nói mấy lời lập tức muốn "đuổi" Bạch Tiểu Thăng đi.

La Đan Luân nhịn không được âm thầm sảng khoái trong lòng, quả thực muốn dựng thẳng một ngón tay cái cho ông mình.

Thật là thoải mái mà!

Chỉ cự tuyệt Bạch Tiểu Thăng thôi thì vẫn chưa đủ sảng khoái, làm cho hắn biết bản thân có bao nhiêu cân lượng, biết rõ hắn không xứng hợp tác với nhà họ La, để cho hắn cảm thấy khuất nhục, vậy mới coi như thoải mái!

Quả nhiên là gừng càng già càng cay mà!



La Đan Luân vô cùng khâm phục.

Nhìn một cái, trước đây cái gã Bạch Tiểu Thăng này có thể ở nhà họ Ngụy, làm cho hai ông cháu bọn hắn phải mất mặt, ở nhà họ La, còn dám làm cho mấy người anh em của hắn phải chịu uất ức. Trước mắt thì tốt rồi, để cho ông nội hắn chế nhạo một phen này, hẳn là không lời nào có thể nói đi!

Bản thân ngươi không có gia thế hiển hách để sánh vai với nhà họ La ta, lại không nhận biết đại nhân vật khó lường nào đáng để cho nhà họ La ta phải đối đãi trịnh trọng, nếu như tất cả những thứ đó ngươi đều không có, thì làm gì có tư cách để nói chuyện hợp tác với chúng ta chứ? Mặt mày La Đan Luân quả thực vô cùng rạng rỡ.

Trước khi Bạch Tiểu Thăng kịp mở miệng, La Nguyệt Phong lại chầm chậm nói rằng:



- Ta cũng nghe nói, Tiểu Thăng, người hôm đó đến nhà họ Ngụy giúp cho ngươi, còn có Lục Vân của tập đoàn Đằng Vân và rất nhiều nhân vật trong giới kinh doanh Hoa Hạ, bọn họ đều là nhân mạch của ngươi. Đáng tiếc, đại đa số trong bọn họ, nhà họ La ta đều không hứng thú, hoặc là có con đường kết bạn khác tốt hơn!

La Nguyệt Phong nói những lời như vậy coi như lại cho Bạch Tiểu Thăng thêm một đao.

Minh xác nói cho hắn biết rằng, một chút nhân mạch đó của hắn không dùng được ở chỗ này của mình!

Trước cái nhìn chăm chú của La Nguyệt Phong, La Đan Luân và hai bà cháu nhà họ Tần, Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, ánh mắt yên tĩnh, trên mặt không có bất kỳ vẻ uể oải hay bất kỳ sự phiền muộn nào.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng thản nhiên mà thẳng thắn nói với La Nguyệt Phong rằng:

- Nếu La lão tiên sinh đã nói như vậy, vậy thì tôi chỉ có thể tiếc nuối, sợ là tôi không đáng giá để nhà họ La để vào mắt. Gia tộc của tôi, người nhà của tôi chỉ là bách tính bình thường, bạn bè của tôi cũng chỉ có mấy người mà ngài đã nói kia thôi. Vậy hôm nay tôi tới, không yêu cầu hợp tác xa vời gì, cứ coi như là chuyên môn đến chúc thọ cho ngài được rồi.

Bạch Tiểu Thăng xem như đã nhìn ra, căn bản là La Nguyệt Phong không có ý muốn hợp tác với mình !

Vậy thì cho dù mình có nỗ lực, cuối cùng cũng chỉ là chuyện một câu nói của người ta mà thôi.

Một câu nói công dã tràng.

Thà rằng như vậy, chẳng bằng chính mình thoải mái một chút.

Dù sao thiếu hợp tác với nhà họ La, cũng không chết người được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận