Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 841: Tên Hàn Sâm cặn bã



- Lão đại, anh chuẩn bị món quà sinh nhật gì cho mẹ của cô nàng họ Tô vậy?

Lúc ở bãi đậu xe Trâu Nghiễm Hâm nhịn không được lên tiếng hỏi.

Từ lúc vừa lên xe Hàn Sâm đã ôm một cái hộp trong trong lồng ngực .

Hộp nhỏ dài, rộng khoảng một bàn tay, dài khoảng nửa cánh tay, chạm trổ khắc chữ, phong cách cổ xưa.

- Ở trong này là một thứ đồ tốt!

Hàn Sâm vuốt ve cái hộp kia, liếc mắt nói với Trâu Nghiễm Hâm.

- Chỉ tính mỗi chiếc hộp này, cậu biết nó đáng giá bao nhiêu tiền không?

- Bao nhiêu?

- 20 ngàn!

Mỗi cái hộp đã có giá 20 ngàn!

Trâu Nghiễm Hâm giật mình, trợn mắt há mồm.

- Như vậy, thế này thì quá mức rồi, lão đại! Trong đó cuối cùng là đựng cái gì vậy? !

Hàn Sâm cười thật là đắc ý.

- Đây là bút tích thật của một nhà thư pháp triều Minh! Giá trị hơn một triệu!

Thứ này là hắn trộm được từ chỗ cha hắn!

Trâu Nghiễm Hâm xoay người lại nhìn chằm chằm cái hộp kia, nuốt một ngụm nước bọt, nói giọng nghi ngờ.

- Lão đại, không phải nói là chỉ vui đùa một chút với cái cô nàng họ Tô kia thôi sao, làm sao lại cam lòng bỏ ra nhiều như thế!

Hàn Sâm cười ha ha, không vội xuống xe, muốn chia sẻ thủ đoạn mà mình vẫn luôn kiêu ngạo nói cho Trâu Nghiễm Hâm nghe.

- Quảng Hâm, nghe rõ những gì anh hiện đang dạy cho chú, những thứ này đều mang lại lợi ích vô cùng cho cuộc đời của chú!

Hàn Sâm nói.

Trâu Nghiễm Hâm vội vàng gật đầu, thái độ làm một bộ rửa tai lắng nghe.

Hàn Sâm vuốt nhẹ cái hộp kia, cười nói.

- Vật này đúng là thứ tốt, mặc kệ là ở nhà tôi hay là nhà họ Tô, nếu được đưa cho một bảo bối như thế đều sẽ bảo quản cẩn thận 120%. Vì lẽ đó, bản thân đồ vật sẽ an toàn tuyệt đối, sẽ không bị hư hỏng chút nào!

- Đưa ra lễ vật quan trọng như vậy có phải là giống như có mười phần thành ý, có phải là lập tức vượt qua được cửa ải bề trên của gia đình. Cũng sẽ thay con gái cảm nhận được sự chăm sóc yêu thương!

Trâu Nghiễm Hâm gật đầu thật mạnh.

Nếu như không nghe thấy những lời nói này có lẽ hắn đã thực sự cho rằng lão đại đang làm thật lòng.

- Tôi đã nhìn thấy cô nàng nhà họ Tô rồi, không phải là người ham tiền tài vật chất, nếu không phải vậy tôi cũng không muốn đi chinh phục như thế!

Hàn Sâm bĩu môi nói.

Người đẹp da thịt trắng trẻo như tuyết, lại tài hoa tràn đầy.

Quả thực là làm người ta thèm nhỏ dãi!

- Quảng Hâm, cậu cảm thấy tôi cầm tiền hay vật gì đây? Tất cả đều thô tục! Đây là bản vẽ đẹp, đây là văn hóa!

Hàn Sâm nhẹ nhàng vỗ hộp cười nói.

- Vật này đại biểu cho một loại đẳng cấp và địa vị, lực sát thương đối với những người tự xưng là có ăn học kia vàng bạc châu báu đều không bằng một góc! Cái này gọi là làm vui lòng nhau, hốt thuốc đúng bệnh!

Trâu Nghiễm Hâm không kìm lòng được gật đầu.

- Cậu xem, cậu dùng giá trị để cho ba mẹ nàng đứng ở bên phe của cậu, lại đồ dùng đồ vật mang ý nghĩa, làm cho nàng cảm thấy tính tình của cậu hợp với nàng. Có cảm tình rồi thì nói chuyện sẽ càng thêm vui vẻ thôi!

Hàn Sâm cười.

- Nhưng mà lão đại, tôi lại cứ cảm thấy như ngài đang làm thật vậy.

Trâu Nghiễm Hâm nói lầm bầm.

- Ngu ngốc!

Hàn Sâm đưa tay vỗ liên tục lên đầu của Trâu Nghiễm Hâm cười lạnh nói.

- Có phải là cậu đang cho rằng vật này cho bọn họ rồi sẽ chính là đồ của bọn họ.

- Chẳng lẽ không phải?

Trâu Nghiễm Hâm vuốt đầu mình, ngạc nhiên nói.

- Tôi chỉ là để cho bọn họ bảo quản mấy ngày thôi!

Hàn Sâm cười gằn.

- Đã xác định mối quan hệ nam nữ thì những chuyện nam hoan nữ ái không hề vi phạm pháp luật! Tôi chơi đùa với nàng đủ rồi thì nói tính cách không hợp! Tôi phải lấy đồ vật kia về!

- Thế nào, hai người cuối cùng không thành duyên, đồ vật quý trọng như thế lại không chịu trả lại? Cậu lên mạng đi hỏi một chút xem tất cả mọi người cũng sẽ không đồng ý!

Chia tay đòi lại quà! Trâu Nghiễm Hâm đã hiểu rõ ràng.

- Nhưng mà nếu như bọn họ không trả...

- Cậu có muốn bị nói là ngu ngốc không vậy! Người nhà họ Tô đúng là muốn mặt mũi! Đặc biệt là cái cô nàng nhà họ Tô kia, đến lúc tôi mắng nàng mấy lần, cậu có tin là ngay cả tiền cơm tôi mời nàng ăn cũng trả lại tôi hay không!

Hàn Sâm ngồi dựa vào ghế thoải mái cười nói.

- Còn có một chuyện, cậu đừng quên cha tôi vẫn là cấp trên của cha cô ấy, mở miệng nói muốn nhà họ trả lại đồ, cũng chỉ là một câu nói. Nhưng mà tiền đồ quan trọng hơn món đồ một triệu!

Hàn Sâm đúng là lấy vô liêm sỉ làm bản lĩnh của mình.

Cái gọi là kẻ cặn bã đã thể hiện hoàn mỹ trên người của Hàn Sâm.

Trâu Nghiễm Hâm thật sự bái phục rồi.

- Đi, đi chúc thọ mẹ của cô gái tiện nghi của tôi thôi!

Hàn Sâm vỗ vỗ bả vai hắn, cười hì hì mở cửa xuống xe.

Tô Lăng Ngữ đúng là một cô gái tốt, theo đuổi cũng thật là đáng giá.

Nhưng vì sao Hàn Sâm không thật lòng, bởi vì dưới cái nhìn của hắn đây đúng thật là một chuyện ngu xuẩn!

Mình đẹp trai gia đình càng khỏi phải bàn, kết hôn sớm quá sau đó gặp phải cô gái khác càng xuất sắc hơn thì làm sao bây giờ?

Hơn nữa, kết hôn nhiều chuyện vất vả, không bằng coi như đồ chơi!

Ở bên trong cảm nhận của hắn chỉ coi phụ nữ như là đồ chơi, chính là dùng để chinh phục từng cái một.

Nhà họ Tô.

Tô Đại Chung đang khoe với các vị khác nào là nhà họ Hàn giàu có, rồi đến chàng trai tên Hàn Sâm này rất đẹp trai lại đa tài kiệt xuất.

Các vị khách thi nhau thán phục.

Nhan Tuyết Phi mấy lần đi ngang qua phòng khách, đứng từ xa nhìn về chỗ chồng mình, đều thở dài một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở trong góc, sắc mặt bình tĩnh.

Giang Nguyệt lại gần.

- Nghe rất chăm chú.

Giang Nguyệt liếc nhìn về phía bên kia, cười tủm tỉm nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Im lặng như vậy là vì nghĩ tới chênh lệch sao?

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn nàng một cái, thấy buồn cười.

- Tô Tô rất xuất sắc, tính tình lại rất lãng mạn, nàng nên gả cho một gia đình giàu có, trải qua sinh hoạt tao nhã. Tôi không có xuất sắc như cô ấy, vì lẽ đó tôi không kén chọn gì cả, ngay cả người như anh cũng được, chỉ cần yêu thích là được! Nàng là cô gái ngoan ngoãn, chuyện gì cũng đều tôn trọng ý kiến của cha mẹ, mà tôi chỉ cần xác định ai thì mẹ ruột tôi cũng đừng nghĩ quản được tôi!

Giang Nguyệt lầm bầm, liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng gật gù, tùy ý nói.

- Ừm.

- Anh có người thích sao?

Giang Nguyệt nháy đôi mắt to hỏi.

- Có!

Bạch Tiểu Thăng trả lời không chậm trễ chút nào.

Ánh mắt của Giang Nguyệt lập tức buồn bã.

- Cô nàng kia, cũng, cũng yêu thích anh? Các người đã gặp mặt người lớn trong nhà rồi sao?

Giang Nguyệt không nhịn được hỏi thêm.

- Hai bên tình nguyện, chính là trọn đời.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, nói bằng giọng khẳng định.

- Tôi nhất định sẽ qua được ải trong nhà cô ấy!

Nụ cười của hắn rất ấm áp, vừa nhìn chính là nghĩ đến một cô gái nào đó mới tỏa ra.

Khi hắn nói đánh hạ khó khăn thì trong ánh mắt lộ ra tự tin cực kỳ.

Tự tin khiến người ta cực kỳ say đắm.

Trong lòng của Giang Nguyệt này nhất thời có mấy phần lo được lo mất, u oán nói thầm.

- Tại sao lại như vậy...

- Có điều, cuối cùng thì bọn họ vẫn chưa lấy nhau đó thôi! Nếu như tôi yêu thích thì tại sao có thể từ bỏ dễ dàng như thế!

Giang Nguyệt không nhịn được ở trong lòng cổ vũ chính mình.

- Anh còn có cơ hội!

Chính lúc này, phía cửa truyền đến một trận ồn ào.

- Hàn Sâm đến rồi!

Nhân vật chính mà Tô Đại Chung khen ngợi hơn nửa canh giờ rốt cục đã đến.

Nghe thấy một tiếng này, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn sang.

- Chào chú, chào dì!

Hàn Sâm mỉm cười đi tới, chào hỏi với mọi người.

Có nhiều người ở đây, hắn vẫn ung dung không vội, biểu hiện ra được gia đình dạy dỗ thật tốt.

Phía sau hắn, Trâu Nghiễm Hâm cầm cái hộp kia, theo sát từng bước đi theo.

- Chú Tô!

Mắt Hàn Sâm nhìn thấy Tô Đại Chung càng đi nhanh vài bước, mỉm cười chào hỏi.

- Cha cháu gửi lời chào đến chú và lời chúc thọ đến dì. Người ở bên kia thật sự không đến đây được.

- Ha ha, tốt, tốt!

Tô Đại Chung càng nhìn càng yêu thích chàng trai tên là Hàn Sâm này.

- Đến đây ngồi! Tiểu Ngữ đâu mau gọi nàng lại đây nha, Hàn Sâm đến rồi!

Tô Đại Chung bắt chuyện một lát xong gọi Tô Lăng Ngữ đến.

Tiếng người ồn ào, bên kia lại chen chúc rất nhiều người, Giang Nguyệt ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn sang, nhìn thấy Hàn Sâm dường như muốn nói chuyện với Tô Lăng Ngữ, có điều so với Hàn Sâm rất nhiệt tình thì Tô Lăng Ngữ có vẻ hơi lạnh nhạt.

- Không biết hiện tại Tiểu Ngữ đang có tâm tình gì, rất muốn hỏi nàng một chút đây.

Giang Nguyệt không nhịn được lầm bầm.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy biểu hiện của Tô Lăng Ngữ, không kìm lòng được nở nụ cười.

- Không biết tâm tình của nàng là cái gì? Vậy chúng ta đến “nghe một chút” là được rồi.

- Tiện thể còn có người trẻ tuổi 'Xuất sắc' kia.

Bạch Tiểu Thăng cũng liếc nhìn Hàn Sâm.

- Hồng Liên, mở ra hệ thống phân tích nét mặt 'Hình thức tiếng lòng' !

Bạn cần đăng nhập để bình luận