Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 893: Chưa xong

Đặt điện thoại xuống, vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng trở nên nghiêm nghị, dường như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó.

- Làm sao vậy, anh Tiểu Thăng. Đã xảy ra chuyên gì?

Lâm Vi Vi cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.

Lôi Nghênh cũng chăm chú nhìn hắn.

- Ngay hôm nay, kết quả điều tra hai công ty ở Dư Tuyền và thương mậu Đại Dư đã được gửi đến bộ sự vụ.

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

- Cái gì?

Lâm Vi Vi giật mình.

Lôi Nghênh cũng sững sờ.

- Báo cáo đưa ra mức xử phạt với hai người phụ trách hai nhà máy xí nghiệp, phân biệt là xuống chức và đình chức công việc.

Bạch Tiểu Thăng lại nói.

Kết quả gần như không khác gì của bọn hắn.

- Sao có thể có chuyện đó!

Lâm Vi Vi không tin nói.

- Là ai trình báo?

Nàng lặng đi một chút, sau đó lại đọc ra một cái tên.

- Là Lâm Ngọc!

Lúc nãy, thời điểm cuối cùng Bạch Tiểu Thăng trả lời điện thoại có đọc ra cái tên của hắn.

Lôi Nghênh im lặng, đôi mắt lộ ra sự sắc bén.

- Chính là hắn.

Ngược lại, Bạch Tiểu Thăng không có biểu lộ gì, rất bình tĩnh gật đầu.

- Hắn làm sao có thể như vậy!

Lâm Vi Vi kêu to, sau đó kinh ngạc nói.

- Hắn làm sao làm được.

Coi như Lâm Ngọc nhằm vào bọn họ, nhưng làm sao có thể biết hành tung của họ, làm sao xác định được bọn họ đang điều tra hai công ty nào.

- Điều này làm anh nghĩ đến một chuyện.

Bạch Tiểu Thăng hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Đồng thời, hắn nhìn về phía Lôi Nghênh rồi nói.

- Năm ngày trước, ngày đến Dư Tuyền, ở trạm đường sắt cao tốc, anh còn nhớ anh đã từng nói gì không Lôi Nghênh.

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Lôi Nghênh gật đầu.

- Lần kia, anh Lô Nghênh có nói chúng ta bị theo dõi.

Lâm Vi Vi không nhịn được nói.

- Không sai.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Hiện giờ tôi nghĩ, tôi đã biết là ai tìm người theo dõi chúng ta rồi.

- Lâm Ngọc!

Lâm Vi Vi buột miệng nói.

Cái này là muốn đối đầu.

Vì lẽ đó, Lâm Ngọc mới biết bọn họ ở đây.

Nhưng mà, chỉ vì báo cáo của đối phương mà thành quả làm việc liên tiếp năm ngày, tiêu tốn nhiều tâm huyết của họ hóa thành bọt nước.

Lần này, đối phương báo cáo kết quả xử lý không khác gì bọn hắn. Cũng không thể tiếp tục nộp báo cáo lên phía trên.

Nói không tốt, còn có thể khiến Bạch Tiểu Thăng trở thành một mã hậu pháo, hành động không đúng, chẳng giúp ích được gì. Còn có thể bị coi là người đi sao chép kết quả của người khác, bị bộ sự vụ cười nhạo.

- Bọn họ biết chúng ta đi đâu, sau đó lại điều tra xem chúng ta tiếp xúc với công ty nào, từ đó có thể xác định được mục tiêu. Hai người phân công nhau đi hai công ty điều tra, bọn họ không dám theo dõi Lôi Nghênh nhưng vẫn có thể theo dõi Vi Vi.

Bạch tiểu Thăng nói.

- Đã xác định được mục tiêu, bọn người Lâm Ngọc liền dùng tất cả cả các mối quan hệ cùng sự giúp đỡ, toàn lực điều tra.

- Mà mục đích chính của chúng ta là rèn luyện nên cũng không nhìn thời gian.

- Vì vậy, còn kém một bước.

Bạch Tiểu Thăng nói ra phán đoán của mình. Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe xong cũng cảm giác được tám chín phần mười là như vậy.

Mà sự thực, cũng gần như thế.

- Thật đê tiện!

Lâm Vi Vi gắt giọng mắng.

- Đê tiện? Cũng không thể tính như vậy. Đối phương bằng vào thực lực của bản thân mà điều tra hai công ty này.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu nói.

Lâm Vi Vi mất hứng quệt miệng.

- Nhưng đây là cố ý.

- Cố ý gây chuyện, thật sự đáng giận.

Lôi Nghênh trau mày, nắm chặt tay làm khớp xương vang lên.

- Đây rõ ràng là trả thù! Trả thù việc chúng ta ở Kim Bình làm hắn mất mặt. Người đàn ông này thực sự quá hẹp hòi, trái tim còn nhỏ hơn cả lỗ kim.

Lâm Vi Vi lại nói.

Bạch Tiểu Thăng cười cợt.

- Anh cảm thấy dùng từ “trả thù” cũng không quá thích hợp, nếu đổi sang từ khác sẽ tốt hơn.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Từ gì?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên hỏi.

- Khiêu chiến, là khiêu chiến với anh.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Sợ là, hắn muốn chứng minh bản thân hắn mạnh hơn anh.

Lâm Vi Vi và Lôi nghênh không nhịn được nhìn nhau.

Kỳ thực nghĩ lại , Lâm Ngọc đúng là đang muốn chứng minh bản thân hắn.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu.

Kỳ thực, nếu như muốn đấu thời gian, ngày hôm qua hắn đã có thể làm xong tất cả rồi trình báo bộ sự vụ.

Ít nhất, Bạch Tiểu Thăng hắn có loại năng lực này.

Đáng tiếc, hắn muốn so đấu với mình, nhưng bản thân mình còn phải rèn luyện đội ngũ.

Bạch Tiểu Thăng khẽ lắc đầu.

Hai bên giống như nước đổ đầu vịt.

- Bước tiếp theo, chúng ta cần phải làm gì?

Lâm Vi Vi nói.

- Lâm Ngọc có thể vẫn còn ở Dư Tuyền, chúng ta đi tìm hắn nói chuyện.

Mặc kệ đàm phán hòa bình hay tuyên chiến, thì hai bên cũng cần gặp mặt nhau một lần mới đúng.

- Yên tâm đi, cho dù em có tìm đến, chỉ sợ là Lâm Ngọc cũng không muốn nói chuyện với chúng ta.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Vậy phải làm sao bây giờ.

Lâm Vi Vi lại hỏi.

Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Đặt vé xe, ngày mai chúng ta đi thành phố Ngô Khâu.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Cho dù có xoắn xuýt tức giận nhưng lại bó tay hết cách, không bằng đi trận tiếp theo.

Dù sao lần này bọn hắn cũng không có tổn thất gì lớn, đội ngũ cũng đạt được mục đích rèn luyện.

Nếu lấy tiêu chuẩn là thời gian thì bọn người Lâm Ngọc dù đuổi sát nhưng vẫn chậm, không phải sớm hơn bọn hắn một ngày sao.

- Được!

Lâm Vi Vi gật đầu.

Hiện giờ cũng chỉ có thể làm như vậy. Với lại, bây giờ cũng không thể gọi được Lâm Ngọc, vậy cứ coi như hắn là kẻ có lòng dạ nhỏ nhen, là con rùa đen rút đầu là được rồi.

Trong phong của một khách sạn cao cấp.

Lâm Ngọc ngồi trên ghế salon, đối diện với hắn là Cao bằng và Lưu Yến.

Hai người kia đều có vành mắt thâm quầng.

Thực sự là, bọn họ làm việc cũng rất vất vả. Bọn họ phải cố gắng hết sức, tránh chạm mặt với đám người Bạch Tiểu Thăng, ngoài ra còn phải điều tra mục tiêu. Nếu không phải Lâm Ngọc có đại sự quan Trầm Bồi Sinh hỗ trợ, giảm bớt rắc rối thì họ cũng không thể hoàn thành nhanh như vậy.

- Bộ sự vụ khen ngợi chúng ta.

Lâm Ngọc nói với hai người.

- Nhưng lần này, chúng ta đã thành công đánh lén Bạch Tiểu Thăng.

Cao Bằng và Lưu Yến đồng thời lộ ra vẻ mặt vui vẻ.

- Thật muốn nhìn vẻ mặt lúc này của sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng. Không biết vẻ mặt hắn lúc này ra sao?

- Đại khái là sẽ phẫn nộ, sẽ không đi tìm chúng ta chứ. Đúng rồi, còn có, bọn họ làm một tuần lễ đều không có điều tra ra, để chúng ta giải quyết nhanh gọn.

- Haha, tôi nghe nói, hai trợ lý của sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, trước kia đều làm việc trong công ty con. Luận năng lực, bọn họ còn kém xa chúng ta.

- Đúng vậy, thật không hiểu nổi, sao Hạ lão lại vẫn đồng ý cho hai người này làm trợ lý.

Bây giờ, công tác một kết thúc nên hai người cũng nhẹ nhàng hơn, nói chuyện đến hăng say.

- Bước tiếp theo, chúng ta có đi theo Thẩm lão để hội họp không?

Cao Bằng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

- Không!

Lâm Ngọc quả đoán từ chối, sau đó lại tiếp tục nói.

- Chúng ta đi Ngô Khâu.

- Đi Ngô Khâu?

Cao Bằng và Lưu Yến sững sờ, đồng thanh nói.

Hai người hai mặt nhìn nhau, không biết tại sao Lâm Ngọc muốn đi Ngô Khâu.

- Người của thầy bên kia đã tiếp xúc qua với Trương Khải, hắn có nói cho Bạch Tiểu Thăng hai cái địa danh, một là Dư Tuyền, hai là Ngô Khâu. Hắn còn nói, hắn cùng tổng giám đốc của ba công ty kết bài kéo cánh. Bây giờ, hắn là Bạch Tiểu Thăng sẽ đi nơi đó.

Lâm Ngọc cười lạnh, nói.

- Nếu như chỉ đánh lén một lần cũng không có ý nghĩa gì. Tôi muốn chứng minh nhiều lần năng lực của mình, Lâm Ngọc tôi thành công là dựa vào thực lực của chính mình chứ không phải may mắn.

- Tôi muốn chứng minh cho người khác biết, Lâm Ngọc tôi vẫn là sự vụ quan kiểu mẫu.

Trong ánh mắt Lâm Ngọc bốc lên chiến ý.

Cao Bằng và Lưu Yến cũng bị cảm hóa, gật đầu liên tục.

Trận này không có khói lửa thuốc súng nhưng chiến tranh vẫn tiếp tục diễn ra.:
Bạn cần đăng nhập để bình luận