Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1628: Đổng Thiên Tú tiễn đưa

Lần này rời khỏi Thiên Hỗ, Bạch Tiểu Thăng chỉ nói với hai người Trịnh Đông Tỉnh, Đổng Thiên Tú biết.

Lúc này, Trịnh Đông Tỉnh không ở Thiên Hỗ, anh ta đã đi tới trụ sở chính của Đằng Vân, hai người chỉ có thể nói chuyện điện thoại.

Đổng Thiên Lộ bận rộn không thể phân thân, Bạch Tiểu Thăng cũng không bảo Đổng Thiên Tú chuyển lời. Anh ta ngược lại la hét muốn tiễn anh lại bị anh từ chối.

Nhưng khi đoàn người xuống tầng, vẫn gặp được Đổng Thiên Tú, Trần Phi Ngư, Tử Nguyệt đi theo phía sau anh ta.

- Bây giờ mà các người đã đi rồi sao?

Đổng Thiên Tú nhìn thấy bọn họ thì giật mình, sau đó cảm thấy may mắn:

- May là tôi đi sớm, suýt nữa đã bỏ lỡ rồi!

- Đã nói không cần tiễn rồi mà.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Lúc thời gian rảnh rỗi thì tới Lâm Thâm chơi, tôi sẽ chiêu đãi cậu.

Đổng Thiên Tú toét miệng cười:

- Được!

Thấy Mặc Tử Nhạc cũng đi theo ba người Bạch Tiểu Thăng, còn kéo theo hành lý như cũng muốn rời đi.

Đổng Thiên Tú ngạc nhiên nói:

- Anh Mặc, anh cũng đi sao?

Mặc Tử Nhạc cười ha hả nói:

- Đúng vậy. Nói cho cậu biết một chuyện trùng hợp nhé, tôi và bọn họ là cùng một chuyến tàu, cùng một toa tàu, thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng cạnh nhau đấy. Lần này cũng không có nói được, hoàn toàn là trùng hợp nhé.

Đổng Thiên Tú nghe vậy cũng cảm giác không thể tin nổi.

Ba người đàn ông trò chuyện, Trần Phi Ngư nói chuyện với Lâm Vi Vi, thỉnh thoảng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Người trẻ tuổi này là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc, thoạt nhìn hiền hoà như vậy, rạng rỡ như vậy, thật sự làm người ta không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần.

Lâm Vi Vi nhìn ra ánh mắt ngưỡng mộ của Trần Phi Ngư lại không ghen, ngược lại có chút kiêu ngạo, anh Tiểu Thăng của cô chính là người đàn ông quyến rũ như vậy đấy.

Lôi Nghênh bình thản nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng nói chuyện, lại bị một người vỗ vào cánh tay, anh xoay mặt nhìn, thấy Tử Nguyệt đứng ở bên cạnh mình.

- À, lưu số... điện thoại đi chứ, tôi chỉ có WeChat của anh, dường như đó còn là số điện thoại công việc.

Vẻ mặt Tử Nguyệt ửng đỏ, không nhìn Lôi Nghênh mà đưa điện thoại di động của mình qua.

Lôi Nghênh thoáng ngẩn người ra, ngay sau đó cười giơ tay lấy.

- Tôi không có ý gì khác!

Tử Nguyệt vội vàng nói.

Lôi Nghênh mỉm cười nhập số của mình vào, lại thêm một WeChat riêng của mình mới trả lại cho Tử Nguyệt, khẽ nói:

- Có thời gian tới Lâm Thâm, tôi sẽ chiêu đãi cô.

Tử Nguyệt tươi cười, gật đầu cầm lấy điện thoại.

Vừa muốn nói gì đó, Tử Nguyệt chợt phát hiện xung quanh yên tĩnh.

Cô xoay mặt nhìn, phát hiện Bạch Tiểu Thăng, Mặc Tử Nhạc, Đổng Thiên Tú, Lâm Vi Vi, Trần Phi Ngư đều đang nhìn bọn họ.

Tử Nguyệt chợt đỏ mặt, quay người rời đi.

Lôi Nghênh cũng thấy mọi người tò mò nhìn mình chằm chằm thì hiếm khi cảm thấy ngại ngùng.

Mọi người ngầm hiểu, lần lượt cười.

Bạch Tiểu Thăng thật ra rất vui vẻ. Lôi Nghênh hơn anh nhiều tuổi, mấy năm nay theo anh vất vả, nhưng vẫn còn độc thân, Bạch Tiểu Thăng thật sự từng nghĩ tới chuyện lo liệu cho anh ta, thậm chí nhắc nhở anh ta đi xem mắt vài lần.

Theo lẽ thường, người to con này cho người ta cảm giác rất an toàn, trong sự thô lỗ có phần tin tế thân thiết, cộng thêm anh ta qua lại với Bạch Tiểu Thăng mấy năm, anh không bạc đãi anh ta và Lâm Vi Vi, không tính cổ phần, tiền trong ngân hàng cũng không dưới mấy nghìn vạn, đúng là hàng ngũ của người giàu.

Kết quả sau vài lần đi xem mắt, Lôi Nghênh không phải không nói một lời với người đẹp, cứ ngời đờ ra trong quán cà phê suốt hai giờ, thì nói với người ta những đề tài chán ngắt.

Cho dù là vậy, lấy điều kiện của anh ta vẫn có mấy người đẹp bằng lòng theo anh ta.

Lôi Nghênh ngược lại từ chối, nói ánh mắt và tâm trạng của các cô ấy không ở trên người mình, không thể sống chung.

Từ đó về sau, Lôi Nghênh không muốn đi xem mắt nữa, chuyện này cũng đành gác lại.

Không nghĩ tới hôm nay, anh ta và Tử Nguyệt bắt đầu nảy sinh tình cảm.

Thật ra nghĩ lại, mấy ngày qua, Lôi Nghênh thay Lâm Vi Vi chạy tới nhà họ Đổng, chịu khó can thiệp vào công việc vượt quá những gì Bạch Tiểu Thăng dặn dò, thậm chí có vài chuyện rõ ràng có thể gọi điện thoại, vẫn muốn đích thân đi qua một chuyến, đã nói rõ vấn đề rồi...

Lúc này, Lôi Nghênh và Tử Nguyệt có chuyện tốt, mọi người vui mừng nhìn thấy thành quả.

Cuối cùng, Đổng Thiên Tú, Trần Phi Ngư tiễn ba người Bạch Tiểu Thăng và cả Mặc Tử Nhạc tới nhà ga.

Mọi người đứng bên ngoài chia tay, hẹn gặp nhau vào ngày khác.

Bốn người Bạch Tiểu Thăng vào trong nhà ga và đợi đến khi đoàn tàu đến, lại lên tàu.

Lần này, Lâm Vi Vi không mua được vé ở toa thương mại, nhưng được cái mấy người cũng không quá kén chọn, cảm giác rất thoải mái.

Đoàn tàu bắt đầu xuất phát, Bạch Tiểu Thăng và Mặc Tử Nhạc tiếp tục trò chuyện.

Nói đến về nhà, Mặc Tử Nhạc thật sự không khỏi lấy làm tiếc mà nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tới buổi tối là đến nhà tôi, trong nhà của chúng tôi cứ đầu tháng, giữa tháng và cuối tháng đều sẽ tổ chức bữa tiệc gia đình. Trong nhà có một đầu bếp lớn tuổi đặc biệt giỏi nấu ăn, mùi vị kia, cho dù là đầu bếp của khách sạn ba sao Mễ Kỳ Lâm gì đó cũng kém hơn. Cậu nhất định phải nếm thử.

Nghe được bữa tiệc gia đình, Bạch Tiểu Thăng cũng chạm đến chỗ yếu đuối trong lòng, anh và người nhà đã lâu không tập trung.

- Chỉ tiếc, mỗi lần tới bữa tiệc gia đình, một bác sĩ học Tây y như tôi lại không được chờ gặp.

Mặc Tử Nhạc than khẽ một tiếng, ngay sau đó cười nói:

- Nhưng thật may, có người thay tôi thu hút sự chú ý, tôi có một cậu em họ tuổi tác tương đối nhỏ, có cậu ấy, tôi cũng thoải mái hơn.

- Anh ta cũng học về Tây y à?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười nói.

Mặc Tử Nhạc lắc đầu:

- Ừ, cậu ta thậm chí từ chối cả nghề bác sĩ này, bây giờ làm quản lý, là tổng giám đốc một công ty y dược! Ông chủ của cậu ta cũng có lai lịch rất trâu bò!

Nói tới chú nhỏ làm tổng giám đốc công ty y dược của mình, Mặc Tử Nhạc lập tức có tinh thần, thậm chí mặt mày có phần hớn hở. Bạch Tiểu Thăng nhìn ra được, trong mắt hắn vừa có sự bội phục, lại có phần hả hê.

Tâm tình này cũng xem như tương đối kỳ quái...

- Mỗi ngày, ông nội tôi đều nói, tổ tiên nhà họ Mặc chúng tôi là ngự y, gia đình nổi tiếng có nguồn gốc sâu xa, huyết thống thuần phác, cả đời này ông nuôi được hai đời giỏi giang trong trung y.

Mặc Tử Nhạc mỉm cười và nói:

- Kết quả thì sao? Tới phút cuối cùng, con trai nhỏ của ông phản bội trước, theo Tây y trước, bây giờ còn bỏ qua việc chữa trị, trở thành người quản lý. Cho nên, ông nội tôi cũng luôn nhìn chú tôi không vừa mắt, có chú ấy, áp lực của tôi cũng giảm đi.

Nghe Mặc Tử Nhạc nói như thế, Bạch Tiểu Thăng lại cảm giác ông nội của hắn có vài phần cố chấp "đáng yêu" .

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười nói:

- Anh học Tây y, có phải cũng vì chịu ảnh hưởng của người chú này hay không?

- Còn không phải vì chú ấy sao? Nhà chúng ta chỉ có một người ngoại tộc này.

Mặc Tử Nhạc gật đầu thừa nhận:

- Đương nhiên, bây giờ cộng thêm tôi nữa là hai. Chú ấy lớn hơn tôi không đến mười tuổi, khi còn bé chơi với nhau, sao có thể không “làm hư” tôi được.

Bạch Tiểu Thăng cuối cùng đã hiểu rõ, vì sao tâm trạng của Mặc Tử Nhạc vừa rồi kỳ lạ như vậy...

Hai người này trò chuyện một lúc, lưng dựa vào thành ghế ngồi rộng rãi, khó tránh khỏi cảm giác có chút mệt mỏi, cũng ngừng nói chuyện, điều chỉnh góc độ và nghỉ ngơi một lát.

Bạch Tiểu Thăng cảm giác như mình mới vừa thiếp đi, tỉnh lại đã nghe được loa phóng thanh của đoàn tàu vang lên:

- Mong các hành khách chú ý, phía trước là trạm dừng của thành phố Ly Khâu, mong mọi người lấy hành lý của mình, xuống xe một cách trật tự, chúc mọi người một chuyến đi vui vẻ...

Mình ngủ bao lâu rồi, mới đó đã đến gần thành phố Ly Khâu rồi sao? Bạch Tiểu Thăng giơ tay lên nhìn đồng hồ.

Bên cạnh, Mặc Tử Nhạc cũng tỉnh lại, khẽ dụi hai mắt, nhìn Bạch Tiểu Thăng cười:

- Tôi sắp đến trạm dừng rồi, các người còn phải ngồi thêm mấy giờ, vậy chúc các người đi đường thuận lợi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu, vừa định nói thêm vài câu đã nghe được loa phát thanh lại vang lên.

Lần này, giọng điệu có phần gấp gáp.

Có thể khiến cho MC được đào tạo tốt trở thành như vậy, nhất định là tình huống khẩn cấp.

- Các hành khách xin chú ý, đoạn đường qua Ly Khâu có núi lở, trước mắt đang được sửa gấp, dự tính đoàn tàu sẽ dừng lại ở thành phố Ly Khâu, thời gian dừng lại dự tính hơn sáu giờ, mong các hành khách thu xếp trong lúc chờ đợi...

Nội dung phát thanh lần này làm cho Bạch Tiểu Thăng, Mặc Tử Nhạc sửng sốt.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Lúc này Mặc Tử Nhạc xem như một lần "miệng quạ đen", vừa nói chúc đi đường thuận lợi, con đường trước mặt liền gặp chuyện không may.

Bạn cần đăng nhập để bình luận