Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1302: Lại lần nữa thăng cấp! (1)

Trong phòng họp, đang tiến hành cuộc đối thoại sau cùng.

Ban đầu cứ tưởng rằng sẽ hao phí một khoảng thời gian, lại không nghĩ rằng, không quá nửa giờ đồng hồ, cánh cửa phòng họp đã được mở ra.

Suoen Si dẫn đầu đi ra, hai người quản lý cấp cao đi theo phía sau.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Suoen Si bằng ánh mắt hỏi thăm.

Những người khác cũng là như thế.

Sau khi Suoen Si đi ra ngoài, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng đang hướng sự chú ý về phía phòng họp, nhẹ giọng nói:

- Trầm Bồi Sinh nói, ông ta muốn gặp cậu. Sau đó, ông ta mới có thể ký tên.

Hai vị quản lý cấp cao của tổng bộ cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Kỳ thực, coi như Trầm Bồi Sinh kiên quyết không muốn ký, cũng không phải vấn đề quá lớn, phần báo cáo này như cũ có thể giao lên trên.

Chỉ là, Trầm Bồi Sinh tốt xấu gì cũng coi như lão nhân của tập đoàn, coi như phạm phải sai lầm không thể khoan dung, nhưng cũng có mặt công lao vất vả.

"Nguyện vọng" cuối cùng của hắn cũng không tính quá phận, có thể thỏa mãn yêu cầu.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một chút, rồi gật gật đầu.

- Được, tôi đi gặp ông ấy!

Hồng Liên vẫn không có thông báo hoàn thành nhiệm vụ, càng không có nhắc nhở thành công thăng cấp, chỉ sợ có liên quan đến việc Trầm Bồi Sinh chưa ký tên.

Đương nhiên, một khi tổng bộ chính thức tuyên bố công văn xử phạt, phần nhiệm vụ của Bạch Tiểu Thăng cũng vẫn sẽ thành công.

Bất quá, Bạch Tiểu Thăng ngược lại là thật sự muốn đi gặp mặt Trầm Bồi Sinh một lần.

Cũng coi như hành động cuối cùng để kết thúc.

Dù sao, mặc kệ Trầm Bồi Sinh có hành động như thế nào, đối với hắn cũng không tệ lắm.

Suoen Si thấy Bạch Tiểu Thăng đồng ý, mỉm cười gật gật đầu, nghiêng người mở cánh cửa ra.

Dưới ánh mắt chăm chú của đám người, Bạch Tiểu Thăng cất bước tiến vào phòng họp.

Suoen Si đưa tay đóng cửa lại.

Trầm Bồi Sinh tốt xấu gì cũng coi như một vị nhân vật kiêu hùng, nên chừa cho hắn một điểm tôn trọng cuối cùng.

Bạch Tiểu Thăng đi vào phòng họp.

Bên trong căn phòng lớn, không gian trống rỗng, chỉ có một thân hình ngồi ở đó, như là bức tượng được điêu khắc bằng gỗ, thật có loại cảm giác thê lương không nói ra được.

Bạch Tiểu Thăng bước đến.

Trầm Bồi Sinh quay người nhìn lại, thấy Bạch Tiểu Thăng bước tới, liền hướng về chỗ ngồi phía đối diện mình chép miệng.

- Tâm sự.

Trầm Bồi Sinh nói.

Hắn không còn ngồi với cái eo thẳng tắp, không còn ánh mắt sắc bén, không còn hùng hổ dọa người.

Tâm lý muốn đem quyền lực nắm giữ vững chắc trong lòng bàn tay, và khao khát tới địa vị càng cao hơn, dường như tiêu tan hoàn toàn khi đối mặt với kết quả cuối cùng.

Cũng mất đi một Trầm Bồi Sinh thời khắc chú trọng dáng vẻ, đầy uy nghi, lưu lại, chỉ là một lão nhân bình thường ở độ tuổi đó.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, đi vào và ngồi xuống chỗ đối diện Trầm Bồi Sinh.

Trầm Bồi Sinh chăm chú nhìn Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn hắn.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau.

Giống như thật lâu trước đây, Trầm Bồi Sinh định ngày hẹn gặp Bạch Tiểu Thăng.

Lúc ấy, bọn hắn một người là Đại sự vụ quan tham vọng to lớn, một người là sự vụ quan kiểu mới vừa nảy mầm.

. . .

- Hai mươi phút trước, tôi rất phẫn nộ.

Trầm Bồi Sinh chăm chú nhìn hắn và nói.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

- Mười phút đồng hồ trước, tôi rất tuyệt vọng.

Trầm Bồi Sinh thở dài một tiếng, nói.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

- Năm phút đồng hồ trước, tôi đặc biệt hận cậu.

Trầm Bồi Sinh nghiêm túc nhìn vào Bạch Tiểu Thăng, lại nói.

Bạch Tiểu Thăng lại gật gật đầu.

- Nhưng kỳ thực, chúng ta chỉ là khác biệt lập trường, được làm vua thua làm giặc mà thôi. Không có cừu oán cá nhân gì cả.

Trầm Bồi Sinh thở dài ra một hơi, tiếp tục nói.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục gật đầu.

- Nói chuyện với cậu, thật sự là rất không có ý nghĩa mà.

Trầm Bồi Sinh nhếch miệng cười, nói tiếp:

- Bỗng nhiên rất muốn hút thuốc lá. Bỏ mấy chục năm, giờ bỗng nhiên lại muốn hút.

- Cậu không hút thuốc lá à?

Trầm Bồi Sinh nhìn Bạch Tiểu Thăng nói:

- Có thể đi kiếm giúp tôi một điếu thuốc không, chính tôi ra ngoài, sợ là không muốn quay trở lại.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, đứng dậy đi đến cạnh cửa, gõ mở cửa, từ trong tay người bên ngoài lấy thuốc lá và bật lửa.

Sau khi quay trở lại, Bạch Tiểu Thăng đưa thuốc lá cho Trầm Bồi Sinh, đồng thời tự tay bật lửa cho hắn.

Trầm Bồi Sinh hít sâu một hơi, rồi không nhịn được phát ra tiếng ho khan.

Bạch Tiểu Thăng không có khuyên hắn ngừng hút, chỉ yên tĩnh mà nhìn.

Trầm Bồi Sinh hút một hơi lại một hơi, hai người cứ như vậy ngồi yên.

Cho đến khi hút xong điếu thuốc.

Trầm Bồi Sinh nhìn xem đầu mẩu thuốc lá, buông lỏng bàn tay, để mặc nó rơi xuống trên mặt đất, sau đó nhấc chân nghiền ép tàn thuốc.

- Rất nhiều, tôi có rất nhiều lời muốn nói với cậu.

Trầm Bồi Sinh nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi muốn chửi mắng cậu, nguyền rủa cậu, muốn hung hăng nhổ vào mặt cậu!

- Tôi muốn hỏi cậu, tôi coi trọng cậu như vậy, tại sao cậu phải đấu với tôi đến cùng!

- Tôi muốn gào thét, gầm lên, muốn liều lĩnh dậm chân gọi. . .

Bạch Tiểu Thăng yên tĩnh nhìn Trầm Bồi Sinh, yên tĩnh lắng nghe.

Trầm Bồi Sinh nhìn vào đầu mẩu thuốc lá trên mặt đất, thở dài ra một hơi, “ha ha” cười vang lên:

- Nhưng mà hút xong điếu thuốc này, tất cả những lời tôi muốn nói, đều không muốn, không nghĩ đến nữa.

Lăn lội mưa gió mấy chục năm, đầu đầy sương tuyết, với kinh nghiệm lịch duyệt của Trầm Bồi Sinh, đến cái độ tuổi kia, nghĩ thoáng thôi cũng thấy được, cũng chỉ là một ý niệm từ bỏ.

Khúc mắc, nan giải, có lẽ sau một khắc sẽ theo gió mà biến đi.

Trầm Bồi Sinh nghiêm túc nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó cầm lấy cây bút trên mặt bàn, nhẹ nhàng tiêu sái ký tên mình trên trang giấy.

Sau đó, hắn đập cây bút trong tay xuống trên mặt bàn, đứng dậy, không nói một lời bước ra ngoài cánh cửa.

Bạch Tiểu Thăng yên lặng nhìn theo thân hình ấy.

Cuộc "Đối thoại" này, từ đầu đến cuối, Bạch Tiểu Thăng đều không nói một câu, Trầm Bồi Sinh cũng không có tự kích động cảm xúc, không có nói luôn miệng không ngừng.

Nhàn nhạt như dòng nước.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy Trầm Bồi Sinh đi tới cửa, thấy tay hắn đè ở bên trên chốt cửa, lại không vội kéo cửa ra, mà là ngoái nhìn lại chính mình.

- Đáng tiếc.

Trầm Bồi Sinh nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, lắc đầu nhẹ giọng nói:

- Đáng tiếc, cậu không phải học trò của tôi!

Sau đó, hắn lại cười:

- Cậu là kết thúc của tôi, rất tốt!

Nói xong, Trầm Bồi Sinh kéo cánh cửa phòng họp ra, trong nháy mắt sống lưng ưỡn thẳng lên, bình tĩnh nói một câu với những người bên ngoài:

- Tội danh bản thân, tôi nhận!

Nhân chứng, vật chứng đều đủ, lật lại bản án gần như không có khả năng.

Chẳng bằng lỗi lạc đón nhận.

Dù sao, người đi nhầm đường, cuối cùng vẫn nên chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.

Trầm Bồi Sinh không nhìn Bạch Tiểu Thăng nữa, cất bước đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, trong đầu Bạch Tiểu Thăng vang lên giọng nói thanh thúy nhắc nhở:

- Giai đoạn thăng cấp, nhiệm vụ 'Tập hợp chứng cứ, đánh bại Tổng giám đốc tạm thời Trầm Bồi Sinh, khiến cho hắn thừa nhận chịu tội trước mặt mọi người', hoàn thành!

- Thành công thăng cấp làm Tổng giám đốc đại khu vực, chính thức bổ nhiệm chức vụ, tuyên bố vào trong khoảng hai mươi bốn giờ đồng hồ . . .

- Thu hoạch được tiền thưởng cá nhân một tỷ . . .

. . .

Giọng nói thanh thúy nhắc nhở hết điều này đến điều khác, liên tiếp, nương theo giọng nói êm tai của Hồng Liên truyền lại đến bên trong đầu của Bạch Tiểu Thăng.

Vốn nên vô cùng vui mừng, giờ phút này Bạch Tiểu Thăng lại cảm thấy tâm cảnh yên lặng, thậm chí bản thân vô tâm không để ý đến trong số những khen thưởng đó, đến tột cùng có những nội dung nào.

Bạch Tiểu Thăng nhìn cánh cửa ra vào, cảm khái thở dài.

Cho đến khi có người ló đầu vào nhìn hắn, hắn mới cất bước đi ra ngoài.

. . .

Liên quan tới báo cáo về việc xử lý Đại diện Tổng giám đốc Trầm Bồi Sinh khu Đại Trung Hoa, đã được giao tới tay vị phó chủ tịch cùng bộ phận.

Sau khi ba vị phó chủ tịch ngồi cùng một chỗ phê chỉ thị, cuối cùng đưa ra quyết định chung.

Sau hơn một giờ đồng hồ, một tờ công văn thông báo được gửi đến bộ sự nghiệp Châu Á.

Tưởng Quát vội vàng chạy về, triệu tập năm vị giám đốc điều hành, còn có Suoen Si, cùng nhau xem nội dung thông báo ở trong văn phòng hắn.

Suoen Si mặc dù là Tổng giám đốc khu sự nghiệp Châu u, nhưng cũng là người chủ trì sự kiện lớn này, không cách nào né tránh.

Thông báo cho biết, Trầm Bồi Sinh đã phạm phải vấn đề nghiêm trọng, ảnh hưởng to lớn, vì ngăn ngừa gây nên sóng gió ở khu Đại Trung Hoa, sẽ xét xử ở chỗ này, hơn nữa còn không phải công khai, hạn chế sự tham gia của giới truyền thông đến mức thấp nhất.

Đám người Tưởng Quát, Suoen Si đối với điểm này sớm đã có dự đoán trước, cũng không phải hiếm lạ.

Năm người Phương Bắc Quân cũng không có kinh ngạc quá lớn.

Đang lúc này, một thông báo khác lại được gửi tới.

Bên trên thông báo, Tổng giám đốc điều hành Hạ Hầu Khải của khu Đại Trung Hoa, bởi vì tình trạng cơ thể không tốt, căn cứ theo ý nguyện của bản thân, cho phép hắn xin từ chức.

Thông báo này cũng không có gì quá ngạc nhiên.

Chỉ bất quá, trước mắt Trầm Bồi Sinh bị xét xử, Hạ Hầu Khải từ chức, khu Đại Trung Hoa liền đứng trước một tình huống thiếu mất nhà lãnh đạo.

Giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa, cũng là CEO của khu Châu Á, vậy nhưng không giống như những cương vị khác, có thể tùy ý chỉ định phái người đi qua.

Bên kia, cần một nhân vật quen thuộc với tình hình, lại có thành tích, danh vọng và uy tín lớn, tốt nhất là lựa chọn từ những người lãnh đạo của khu vực nhỏ, hoặc là trong số những vị Đại sự vụ quan có bề dày thành tích đảm nhiệm.

Tưởng Quát muốn nghiên cứu thảo luận ngay về vấn đề này, đương nhiên, trước đó còn phải đề nghị Suoen Si không tham dự vào, dù sao cũng là công việc quan trọng nội bộ của bộ sự nghiệp khu Châu Á.

Bạn cần đăng nhập để bình luận