Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1089: Không thể trêu chọc vào nhà họ Trương?



Bạch Tiểu Thăng không khỏi buồn cười, trên đường Lý Thi Nguyệt cứ nhìn chằm chằm mình mấy lần muốn mở miệng nhưng lại nhịn xuống, chính là muốn tự mình nói ra điều này với mình sao?

Không thể trêu chọc vào nhà họ Trương sao?

- Nhà họ Trương rất mạnh sao?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Lý Thi Nguyệt gật đầu liên tục, cho rằng Bạch Tiểu Thăng không biết rõ chi tiết nên nói bằng giọng rất chân thành.

- Trước kia tôi làm là tài chính và kinh tế, thống kê qua giá trị của mười sản nghiệp công khai của nhà họ Trương.

Lý Thi Nguyệt liên tục nói cường điệu lên.

- Bạch tiên sinh, đó là nhà họ Trương ở hai năm về trước, chỉ là giá trị của mười sản nghiệp công khai ra thôi. Khi đó tổng giá trị của nhà họ Trương ít nhất cũng trên 200 triệu, là USD!

Lý Thi Nguyệt lại bổ sung thêm một câu.

- Bạch tiên sinh chắc hẳn cũng biết tập đoàn Đằng Vân đi, khi đó là 450 triệu USD! Phải biết là Đằng Vân chính là bá chủ internet ở Châu Á!

Giá trị của một bộ phận sản nghiệp công khai của nhà họ Trương đã gần bằng một nửa của bá chủ internet ở Châu Á.

Đấy là điều cấp bách nhất mà Lý Thi Nguyệt muốn nhấn mạnh!

Nói xong, Lý Thi Nguyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Bạch Tiểu Thăng, hy vọng là Bạch Tiểu Thăng nghe hiểu ra mọi thứ.

- Lý tiểu thư, tôi nói cho cô biết một chuyện thú vị đây.

Bạch Tiểu Thăng cười nói tiếp.

- Hai năm trước, có một ông lão tìm đến chỗ tôi, nói với tôi là có một tập đoàn tài chính đẳng cấp thế giới, giá trị ước tính 2000 tỉ. Ngay lúc đó tôi cũng hoàn toàn không biết là có khái niệm này, tôi chỉ nghĩ, oa, 2000 tỉ nhân dân tệ, đấy là bao nhiêu tiền đây chứ hả! Chất lên thành đống chắc cũng là núi vàng biển bạc đi.

- Cực lâu về sau tôi mới biết rõ, cái gọi là tập đoàn tài chính đẳng cấp thế giới kia, đơn vị đứng đằng sau cái 2000 tỉ, lại là USD.

- Hơn nữa hẳn là ông lão đó còn chưa nói ra toàn bộ, có thể là hắn nói ra hết sẽ dọa làm cho ta sợ đây!

- Hơn nữa thời gian đã hai năm, quái vật khổng lồ như vậy cho dù không có phát triển mạnh mẽ hơn thì cũng tăng trưởng vững vàng, cô cảm thấy bây giờ nó đã đến mức độ nào không.

- Huống chi, tốc độ phát triển hiện tại của nó đúng thật là cực kỳ nhanh chóng.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe được cũng không thể không líu cả lưỡi.

Đế quốc tiền vàng chỉ sợ cũng chính là như vậy thôi.

- Anh nói đến tập đoàn Chấn Bắc phải không!

Lý Thi Nguyệt đúng là huệ chất lan tâm, nghe một cái nháy mắt đã rõ ràng.

Huệ chất lan tâm : người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng là bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha rồi nói.

- Không sai, chính là tập đoàn Chấn Bắc, cũng là gốc gác chân chính và là chỗ dựa cho các cô! Vậy mà hai năm trước bên này của các cô còn là quái vật khổng lồ gấp mười lần nhà họ Trương, các cô còn phải ngại nhà họ Trương à!

Lý Thi Nguyệt cau mày lại.

- Bạch tiên sinh không thể coi như vậy được!

- Tập đoàn là tập đoàn, sản nghiệp ở khắp toàn cầu nhưng lại phân tán đi, sản nghiệp nhà họ Trương ở trong nước dày đặc hơn nhiều.

- Hơn nữa làm sao tập đoàn có thể tiến hành thương chiến với một gia tộc lớn mạnh chỉ vì xung đột ở một khu vực chứ.

Có thể tập đoàn Chấn Bắc là một nắm đấm cực to, có thể là một bàn chân cực khỏe khiến cho người ta kính nể.

Nhưng nhà họ Trương này lại là một cái đinh, một cái đinh cứng.

Nắm đấm và bàn chân có thể là to lớn hơn đấy, nhưng không hẳn là dễ dàng thắng được cái đinh mà không hề có tổn thương, đồng thời không hẳn là hy vọng kiên quyết với cái đinh này.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong vẫn giữ nguyên nụ cười.

Bạch Tiểu Thăng hỏi ngược lại.

- Nếu như nhà họ Trương dám động đến quái vật khổng lồ gấp mười lần họ là tập đoàn Chấn Bắc, vậy thì tại sao tập đoàn lại không thể vì tôn nghiêm và lợi ích mà ứng chiến đây?

- Thế nhưng nếu như có thể thỏa hiệp và lùi một bước nho nhỏ để đạt được kết quả tốt hơn và thắng được càng nhiều lợi ích hơn thì tại sao lại không chứ!

Lý Thi Nguyệt vẫn nói bằng giọng không chịu phục.

Nàng cảm thấy Bạch Tiểu Thăng nói không đúng lắm, nhưng dường như có thể cảm thấy đạo lý của mình cũng không hoàn toàn đúng.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Thỏa hiệp đối với người yếu lùi một vạn bước, không đề cập đến tôn nghiêm là có thể đổi lấy sự phát triển lâu dài sao? Nếu như cái công ty mạnh khác cũng bắt chước theo, chúng ta lại làm sao hả, lui nữa sao, còn lui sao?

- Thế nhưng một lời không hợp liền lập tức tuyên chiến, như vậy cũng là không đúng!

Lý Thi Nguyệt nói lớn tiếng, vẫn kiên trì cãi.

Bạch Tiểu Thăng còn muốn mở miệng nói, Lý Thi Nguyệt thật sự tức giận một chút.

- Còn nữa, anh cho rằng anh là ai, là nhân vật lớn của tập đoàn Chấn Bắc hay sao? Có thể tùy ý quyết định biện pháp. Anh còn không có cái quyền lực này đi!

Lý Thi Nguyệt như kiểu nói không lại đâm ra tức giận.

Cô gái này đã có từng lớp từng tầng tức khí chồng lên, cũng coi như bây giờ có chỗ để trút giận.

Bạch Tiểu Thăng cười cợt, sẽ không tiếp tục tranh luận cùng với nàng.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau bằng ánh mắt cổ quái.

Cô nương à, lời nói của cô có lẽ có chút đạo lý, thế nhưng thật sự đã nói sai một câu rồi.

Bạch Tiểu Thăng đúng thật là nhân vật lớn của tập đoàn!

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng không nói lời nào, Lý Thi Nguyệt vẫn nhìn hắn chằm chằm chờ hắn cãi lại.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế thì cười ha ha.

- Chỉ là tâm sự thôi mà, Lý tiểu thư cô đừng quá chú ý như vậy, đương nhiên tôi không thể thay thế tập đoàn Chấn Bắc làm một quyết định lớn như vậy rồi.

Dường như lời nói của Bạch Tiểu Thăng đã tỏ ý “chịu thua”.

Lý Thi Nguyệt phồng mỏ lên, tức giận nguôi ngoai xong cũng cảm thấy mình thật hẹp hòi.

Người ta chỉ là nói chuyện tự nhiên thôi, cũng đâu có ép buộc mình tán đồng cái gì, là do mình nói không lại mà cứ cố chấp không buông tha, cuối cùng là lời nói của mình lại thất lễ không hề khách khí.

Lý Thi Nguyệt cảm thấy hơi thẹn thùng, nhưng mà lại cảm thấy mình thành ra như vậy nguồn gốc vẫn là từ Bạch Tiểu Thăng, bản thân chịu trách nhiệm nhiều lắm là bảy phần thôi.

Lý Thi Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một chút, lại giảm cho mình một phần nữa, đẩy một phần trách nhiệm nữa lên đầu Bạch Tiểu Thăng.

Cái này gọi là cân bằng giới tính.

Nhưng mà sáu phần trách nhiệm vẫn còn giống như mình đuối lý hơn.

Nàng lại nhớ lại toàn bộ quá trình.

Hình như…

Người ta đều ôn tồn vui vẻ, chỉ có mình ngược lại càng nói càng gấp.

- Bạch tiên sinh, tôi xin lỗi vì tôi có thái độ không tốt với anh.

Lý Thi Nguyệt hít sâu vào một hơi, ngẩng đầu lên nói rất nghiêm túc.

Xin lỗi là bởi vì thái độ, chứ không phải quan điểm.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười.

Cái cô gái cố chấp này ngược lại là có gánh chịu một chút, khiến cho hắn sinh ra mấy phần hảo cảm trong lòng.

- Cô khách khí rồi, Lý tiểu thư.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Nhân đây tôi cũng muốn nghe một chút về lần xung đột này của các vị cùng với nhà họ Trương.

Bạch Tiểu Thăng thuận theo tình thế liền nói lái sang chuyện khác.

- Anh không biết sao Bạch tiên sinh?

Lý Thi Nguyệt liếc nhìn Lôi Nghênh bằng ánh mắt kinh ngạc.

Dưới cái nhìn của nàng, cái vị Bạch tiên sinh này đã tham dự vào trong đó còn lên tiếng giúp tập đoàn thì tối thiểu nhất cũng phải biết rõ tình hình chứ.

Tối thiểu nhất đó là Lôi tiên sinh nên nói cho hắn biết.

- Tôi biết rõ một ít, nhưng mà không phải toàn bộ. Lý tiểu thư không cần phải để ý xem tôi biết đến cái gì, cô cứ nói từ đầu đi, càng tỉ mỉ càng tốt, tin tức nghe được từ miệng của những người khác nhau sẽ cho tôi cảm giác không giống nhau.

Bạch Tiểu Thăng cười tự nhiên.

- Cũng được.

Lý Thi Nguyệt gật gù.

Lập tức giọng nói êm tai của nàng vang lên.

- Nói đến, hồi đó tôi mới vừa trở thành thư ký của Thượng Văn Thư, đi theo Thượng tổng tuần tra các công ty nội thành.

- Sau đó bỗng nhiên một ngày chúng tôi nhận được tin tức, tập đoàn Đại Trình và một công ty kinh doanh bất động sản trụ cột trong các công ty của gia tộc nhà họ Trương, tranh nhau một mảnh đất có giá trị không bình thường ở tỉnh lỵ thuộc tỉnh Cam Đông, hai bên đều không nhượng bộ lẫn nhau nên xảy ra xung đột.

Lý Thi Nguyệt nói một lèo, do dự một chút rồi ngượng ngùng nói tiếp.

- Là do nguyên tổng giám đốc tập đoàn Đại Trình của chúng ta đi liên hợp với mấy công ty của tập đoàn ở tỉnh Thượng Vân, đi ngáng chân người ta rồi cuối cùng lấy được mảnh đất.

- Có điều như vậy cũng là hoàn toàn chọc giận nhà họ Trương, nguyên tổng giám đốc của tập đoàn Đại Trình còn tự ý đàm phán với đối phương, kết quả là tan rã trong không vui, nhà họ Trương bắt đầu vây công đối với công ty của tập đoàn ở tỉnh Thượng Vân.

- Lúc mà tôi và Thượng tổng biết được thì sự việc đã xong, sau khi chúng tôi quay về thì cục diện đã hết sức không thể tả nổi nữa rồi.

- Nguyên tổng giám đốc của tập đoàn Đại Trình cứ loan truyền rằng Thượng tổng giận giữ rồi khai trừ hắn, nhưng thật ra là hắn ầm ĩ một trận với Thượng tổng rồi tự mình nghỉ việc chứ.

Lý Thi Nguyệt thở dài một tiếng.

- Dù sao cục diện bây giờ cũng là do Thượng tổng cố gắng điều hành nắm giữ mới như vậy, không phải vậy thì tổn thất mới thật sự gọi là nặng nề.

- Vậy các người có hướng về tập đoàn xin cứu giúp hay không?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên hỏi.

Theo lý thuyết, địa phương gặp phải một chuyện lớn như thế hẳn là phải hướng về tập đoàn xin cứu giúp, tổng bộ cũng nên phái người đến giúp đỡ.

- Cầu chứ. Người cũng có tới, có điều người đến chính là một vị trợ lý sự vụ.

Lý Thi Nguyệt trả lời.

- Chỉ là một vị trợ lý sự vụ sao?

Lôi Nghênh có chút kinh dị, nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi nói.

- Ít nhất cũng nên là sự vụ quan chứ!

Bạch Tiểu Thăng chau mày lại hỏi.

- Trợ lý sự vụ đến tên gọi là gì?

Lý Thi Nguyệt kinh ngạc nhìn Lôi tiên sinh, không nghĩ tới là hắn quen thuộc với tổng bộ của khu Đại Trung Hoa thuộc tập đoàn Chấn Bắc như thế, còn biết rõ sự vụ quan đây.

- Chị Triệu.

Lúc Lý Thi Nguyệt đang kinh dị vì Lôi Nghênh, sau đó trả lời Bạch Tiểu Thăng, trả lời xong mới nhận ra Bạch Tiểu Thăng nào biết chị Triệu là ai đâu.

Lý Thi Nguyệt cũng không nghĩ đến, coi như thật sự nói ra tên của chị Triệu này Bạch Tiểu Thăng cũng chưa chắc đã biết nên mau mau sửa lại.

- Tôi nghe nói tên gọi của nàng là --

- Triệu Thiên Trạch!

Triệu Thiên Trạch!

Ba người bên Bạch Tiểu Thăng đồng thời ngây ra.

Người quen đây mà!

Bạn cần đăng nhập để bình luận