Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1996: Bạn liên minh mới (2)

Giả Thành Sơn vội vàng nói:

- Chúng tôi đều biết những chuyện này! Đương nhiên chúng ta sẽ không cho rằng tổng giám đốc Bạch nói suông vài lời là đám ngài Lục sẽ ngừng cạnh tranh. Chúng tôi chỉ mong mọi người cùng hợp tác khai thác trong những lĩnh vực bọn họ chiếm được ưu thế. Ở trong lĩnh vực chúng tôi chiếm ưu thế cũng vậy! Trong tay chúng tôi cũng độc chiếm rất nhiều tài nguyên, bao gồm cả mấy miếng đất, hưởng thụ một ít chính sách riêng, chúng tôi đều bằng lòng chia sẻ phần tiền lãi trong đó. Ngài xem vậy có được không?!

Giả Thành Sơn thật lòng muốn mở rộng cửa lớn, những người khác tất nhiên không có ý kiến gì.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm không nói, cầm chén trà của mình lên và uống vài hớp.

Đám người Giả Thành Sơn nhìn chằm chằm vào anh, chờ phản ứng của anh.

- Các vị bảo tôi làm một người trung gian sao?

Bạch Tiểu Thăng đặt chén trà xuống và mỉm cười nói.

- Không phải vậy!

Vẻ mặt Giả Thành Sơn tha thiết nói lời phủ định, sau đó nói tiếp:

- Chúng ta càng muốn tiến hành hợp tác với tập đoàn Chấn Bắc của tổng giám đốc Bạch và người bạn của ngài trong giới kinh doanh trên thế giới hơn! Ngài đã ra sức giúp chúng tôi trong chuyện này, chúng tôi sẽ không dám quên. Như vậy đi, tôi đại biểu cho những người ở đây hứa với ngài, khi hợp tác với bên ngài, chúng tôi chắc chắn dành mức độ ưu đãi cao nhất, đồng thời không kèm theo bất kỳ điều kiện nào, còn hy vọng trong hợp tác thương nghiệp lâu dài có thể cùng tiến cùng lùi, không rời không bỏ với bên phía ngài!

Giả Thành Sơn nói lời nói rất chuẩn xác, vô cùng tha thiết, thậm chí nhìn mọi người xung quanh và trầm giọng bổ sung một câu:

- Nếu ai không đồng ý hoặc bằng mặt không bằng lòng thì sau này vĩnh viễn cũng đừng mong chúng tôi sẽ hợp tác với những người đó!

Ánh mắt mọi người ở đây đều nghiêm túc gật đầu, liên tục nói:

- Không sai, tổng giám đốc Giả nói rất đúng, điều đó là chắc chắn!

- Chúng tôi tất nhiên sẽ không hợp tác với đám người hai mặt!

- Về sau chúng ta bằng lòng làm thiên lôi, mặc tổng giám đốc Bạch sai đâu đánh đó, không có bất kỳ điều kiện nào kèm theo!

Thấy mọi người tỏ thái độ với ánh mắt khẩn khoản và lộ ra sự chân thành như vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy đã đủ rồi.

Những người này đều là nhân vật nổi tiếng trong nhiều năm, muốn tỏ thái độ này còn không tính toán gì hết, vậy cũng bảo đảm không hề có cách nghĩ nào khác.

Giữ chừng mực.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng đứng dậy thành khẩn nói với đám người Giả Thành Sơn nói:

- Các vị nói quá lời rồi. Nếu có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, dùng cách hợp tác tới kiếm tiền để hai bên cùng thắng, vậy thì không thể tốt hơn. Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ cố gắng hòa giải, không phụ sự nhờ vả của các vị. Đồng thời, tôi cũng mong các vị hãy yên tâm. Nếu như các vị hợp tác với bên phía tôi, hoặc hợp tác với những người bạn được tôi giới thiệu qua, tôi bảo đảm các vị tuyệt đối sẽ không bị thua thiệt!

Trên mặt trận kinh doanh không có kẻ nào ngốc cả, cả hai cùng có lợi mới là con đường tốt nhất, mới có thể lâu dài.

Bạch Tiểu Thăng nói lời tha thiết, nói cũng có lý, tuy bày cuộc cản trở mọi người, nhưng cũng biết điểm đến thì dừng, giữ chừng mực, không vênh váo hống hách, hạ thấp tư thế cũng nói đạo lý, trong lòng mọi người thật lòng bị thuyết phục.

Ngay cả trong lòng Giả Thành Sơn cũng xúc động: nếu người trẻ tuổi này trở thành minh chủ giới kinh doanh, ông ta sẽ tán thành!

Giả Thành Sơn đứng dậy, hoàn toàn nghiêm túc chắp tay nói:

- Làm phiền tổng giám đốc Bạch.

Những người khác cũng lần lượt đứng dậy, phụ họa:

- Đành phải làm phiền ngài Bạch!

- Làm phiền ngài!

Nói chuyện tới lúc này cũng xem như đã kết thúc một giai đoạn. Bạch Tiểu Thăng mời đám người Giả Thành Sơn trở về chờ tin tức, nói mình sẽ lập tức bắt tay vào làm.

Nhận được hứa hẹn của Bạch Tiểu Thăng, đám người Giả Thành Sơn cũng xem như an tâm nên tạm biệt rời đi.

Bạch Tiểu Thăng tiễn mọi người đến cửa viện, lễ tiết thật sự chu đáo.

Chờ đám người Giả Thành Sơn vừa đi, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được tiến đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, hỏi thăm.

Biết được tình hình cụ thể đã diễn ra, mặt mày Lâm Vi Vi lập tức rạng rỡ:

- Trước đây những người này vênh váo hò hét với chúng ta, bây giờ xem như đã hoàn toàn cúi đầu nghe theo, biết được sự lợi hại của anh Tiểu Thăng! Hừ, sớm biết như vậy thì trước đây cần gì phải làm thế chứ!

- Không trải qua chuyện lần này, những nhân vật cáo già như vậy làm sao có thể thuận theo một người trẻ tuổi như Tiểu Thăng chứ.

Lôi Nghênh cười nói.

- Cũng không thể nói vậy được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Cái gì mà bộ dạng phục tùng, thuận theo chứ? Lý do này của các người hơi quá rồi! Những nhân vật lớn kia đều vì lợi ích, lợi ích là trên hết, dự định giảm tổn thất xuống mức thấp thấp nhất. Hai bên lại không có thù sâu hận lớn, không đáng phải cá chết lưới rách. Nếu không thật sự muốn liều chết thì đám người ngài Lục Vân cũng chưa chắc sẽ không bị thua thiệt, nói không chừng còn tổn thất lớn, đó mới gọi được một mất mười! Có thể làm cho những người này biết được thực lực và thái độ bên phía chúng ta, về sau hai bên cũng thật lòng hợp tác là may mắn của bọn họ, cũng là phúc của chúng ta!

Bạch Tiểu Thăng xem như không kiêu ngạo không nóng nảy, hiểu rõ được hiện thực, lời nói của anh cũng có đủ trình độ.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo hướng đám người Giả Thành Sơn rời đi, sau đó xoay người rời đi. Anh còn muốn đi gọi điện thoại cho đám người Đằng Vân, xử trí ổn thoả tốt đẹp quan hệ cạnh tranh và hợp tác giữa bọn họ.

Muộn hơn một chút, khi Đổng Thiên Tú tìm đến Bạch Tiểu Thăng, biết được tình hình bên này cũng rất mừng rỡ, bảo hôm nay sẽ phải rời Hoa Kinh về nhà.

Đổng Thiên Tú mời Bạch Tiểu Thăng có thời gian nhất định phải đi tới nhà bọn họ làm khách. Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đáp ứng.

Ngày hôm sau, đám người Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ rời đi, quay về trụ sở chính ở khu Đại Trung Hoa.

Chuyện ở đây xem như đã khiến cho người ta thỏa mãn rồi.

Chập tối, Bạch Tiểu Thăng tự mình nói cho đám người Giả Thành Sơn biết đám người Đằng Vân có ý giải hòa và hợp tác.

Sau đó người của hai phía còn có thể gặp mặt, lại nói chi tiết về chuyện hợp tác sau. Bạch Tiểu Thăng sẽ không quan tâm tới những chuyện này.

Đám người Giả Thành Sơn vô cùng biết ơn Bạch Tiểu Thăng, nhất quyết đòi phải mở tiệc tối mời Bạch Tiểu Thăng. Bạch Tiểu Thăng vốn không có lý do gì từ chối, nhưng vừa định đồng ý thì điện thoại cả anh lại đổ chuông.

Vừa nhìn điện thoại, Bạch Tiểu Thăng thình lình phát hiện người gọi tới là một nhân vật không tầm thường.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng đành phải nói xin lỗi đám người Giả Thành Sơn, đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

- Trưởng ban Hầu, sao ngài lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi vậy?

Người gọi điện thoại tới chính là trưởng ban Hầu Doãn Thành, cho dù nhìn chức vụ của trưởng ban Hầu này có vẻ không cao, nhưng dù sao ngành cũng mang hai chữ quốc gia, đặc biệt không tầm thường, với trong nước thì quản lý kinh tế, với bên ngoài thì quản lý chuyện buôn bán, vô cùng lợi hại.

Trước đây, Bạch Tiểu Thăng ở Nam Mỹ, Bắc Mỹ gặp phải phong ba, những doanh nghiệp của anh ở trong nước cũng gặp nhiều rung chuyển, trưởng ban Hầu đã thật sự giúp đỡ rất nhiều mới có thể duy trì được sự ổn định.

Dù sao đám người Bạch Tiểu Thăng cũng liên quan đến rất nhiều doanh nghiệp, rất nhiều ngành sản xuất, thật sự không thể để loạn được.

Bạch Tiểu Thăng đã gặp mặt Hầu Doãn Thành nhiều lần, cũng biết được tính tình của ông ta.

- Tổng giám đốc Bạch, ngài tới Hoa Kinh sao? Tôi mới biết được! Tôi muốn làm tròn vị trí chủ nhà, tối nay mời ngài tới trong nhà ăn bữa cơm được không?

Hầu Doãn Thành mỉm cười nói:

- Ngoài ra, tôi còn có chút việc công cần nói chuyện với doanh nhân lớn ngài, ngài xem có tiện không?

Trưởng ban Hầu là người chính trực, một lòng vì việc công, Bạch Tiểu Thăng cũng rất bội phục ông ta.

Nghe ông ta mời, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên sẽ đồng ý.

- Được, vậy đành phải quấy rầy ngài rồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Hầu Doãn Thành nói cho Bạch Tiểu Thăng biết địa chỉ nhà mình và thời gian, sau khi trò chuyện vài câu lại cúp máy.

Bạch Tiểu Thăng quay về chỗ của đám người Giả Thành Sơn, Đám người Giả Thành Sơn vẫn nhiệt tình, hỏi thăm Bạch Tiểu Thăng về chuyện buổi tối cùng ăn cơm.

Bạch Tiểu Thăng áy náy nói:

- Buổi tối thì thật sự không được rồi. Tôi có một cuộc hẹn quan trọng phải đi chứ không phải muốn làm mất mặt của mọi người. Ngày khác các ngài tới chỗ tôi khảo sát, tôi lại mở tiệc tiếp đón các vị vậy!

Đám người Giả Thành Sơn thấy thế cũng không cưỡng ép nữa.

Sau khi nói chuyện phiếm xong, Bạch Tiểu Thăng lại dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh rời khỏi đó.

Trên đường đi, khi biết được Hầu Doãn Thành muốn gặp bọn họ, Lâm Vi Vi vẫn tò mò nói:

- Trưởng ban Hầu nói có chút việc công muốn gặp chúng ta, sẽ là chuyện gì được chứ?

Bạch Tiểu Thăng chỉ hơi trầm ngâm một lát, sau đó mỉm cười nói:

- Đừng đoán mò nữa, buổi tối gặp mặt sẽ biết thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận