Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1443: Mời ngài 1 giờ (1)

Đối mặt với ánh mắt kiên nghị, tràn ngập nhiệt tình đối với việc làm của Jonas, Tony đầu tiên là sững sờ nhìn hắn nửa ngày, sau đó lại lộ ra thần sắc vô cùng buồn cười.

- Đúng đúng, lý tưởng của ngươi sẽ không bao giờ già đi, ngươi còn trẻ tuổi vô cùng.

Tony đứng thẳng lên, dùng biểu hiện an ủi nhưng giọng nói không khớp, nói với Jonas nói

- Tôi đồng ý, Jonas tiên sinh, lý tưởng lấy vợ của ngài phải rất lâu mới có thể thực hiện được. Nhưng mà tôi, liền không thể phụng bồi được rồi !

Hắn chuẩn bị rời đi.

Jonas vội vàng đứng lên đi theo,

- Tony tiên sinh, tôi chỉ muốn để cho anh biết rõ, tôi thật sự còn có thể quay về làm việc. Mặt khác, ba năm này, tôi mặc dù không có ở Kỳ Vị, nhưng thủy chung mưu Kỳ Chính ( Không có ở vị trí thích hợp nhưng vẫn toan tính mọi chuyện), tôi vẫn không ngừng nghiên cứu động thái của thị trường, mỗi thời mỗi khắc đều xem mình trở thành một người quản lý công ty, để có thể lập ra kế sách đối ứng. Ngài nhìn đi, tôi thậm chí còn đem chính mình ảo tưởng trở thành Đại Thương Nhân Châu u đỉnh cấp - Thorne, lập ra rất nhiều chính sách. Cho đến giờ có rất nhiều điểm có tác dụng tương tự, tôi nghĩ ngài nên xem cái này. . .

Vừa nói, Jonas vội vàng lấy từ trong cái túi tùy thân của mình ra một xấp giấy hơi ố vàng, vội vã đưa cho Tony xem.

Đáng tiếc là, Tony đang muốn đi, Jonas vô ý thức lại đưa ra chồng giấy tờ chặn đường đi của hắn.

- Đủ rồi !

Tony gầm thét một tiếng, tiện tay vung lên, một chưởng vỗ lên cánh tay Jonas, chồng giấy kia lập tức giống như bươm bướm, bay trên không, rơi lả tả trên đất.

Jonas sững sờ nhìn những tờ giấy đang rơi.

Tony đã hung hăng liếc nhìn hắn một cái, trong miệng lầm bầm một tiếng,

- Thật đúng là một thằng điên! Ngươi xem lại đức hạnh của mình đi, cũng xứng được so sánh với Thorne tiên sinh sao! Đúng là không biết trời cao đất rộng là gì!

Khi đang nói chuyện, Tony liền quay người rời đi.

Trong lúc vô tình, Tony nhìn thấy một người Châu Á trẻ tuổi ngồi ở bàn bên cạnh, đang lạnh lùng nhìn hắn.

Tony lập tức trừng mắt liếc lại, sao đó nghênh ngang rời đi.

Lâm Vi Vi thấy vậy liền có mấy phần hỏa khí, Lôi Nghênh cũng muốn gọi đối phương lại, nhưng đều bị Bạch Tiểu Thăng ngăn cản.

Bốn phía, khách hàng của quán cafe đều nhìn về phía bên này, nhìn Jonas.

Rất nhiều người lộ ra vẻ châm chọc.

Lão đầu tử này, thật có ý tứ.

Rất nhiều người nhỏ giọng nghị luận, thậm chí còn có người cười nhạo.

Jonas nghe được hết nhưng vẫn giữ im lặng,

Trên mặt chỉ là có chút thất lạc, hắn cúi người đi nhặt mấy trang giấy đã rơi tản mát kia lại, một tờ một tờ thu lại, cẩn thận từng li từng tí phủi sạch bụi bậm, cẩn thận vuốt phẳng lại như là đang đối đãi với bảo bối của mình.

Chờ lúc đứng lên, Jonas liền phát hiện trên mặt bàn của người trẻ tuổi đã đưa cho hắn tờ báo cũng có mấy bản kế hoạch của hắn.

Thậm chí người trẻ tuổi kia còn đang hăng hái đọc nội dung trong đó.

Những tờ kế hoạch đó của Jonas, lúc đầu là dùng bút chì để viết, rồi là dùng bút mực để tô lại, trên góc lại còn có ngày tháng rõ ràng. Đều là khoảng thời gian một hai năm trước khi hắn còn ở trong ngục giam, hắn căn cứ vào tin tức bên ngoài mà mình nghe ngóng được, đến phân tích xu thế của thị trường, dự đoán tương lai của một vài ngành nghề, thậm chí còn đặt mình vào vị trí người quản lý để suy nghĩ quy hoạch sự phát triển của xí nghiệp.

Nội dung của bản kế hoạch, mặc dù ở hiện tại xem xét vẫn còn có chút lỗi, nhưng dù sao khi đó, Jonas không có quá nhiều tin tức, không có nhiều tư liệu.

- Chê cười rồi.

Jonas cố gắng nở nụ cười với Bạch Tiểu Thăng, đưa tay làm một cái tư thế "Mời", muốn lấy lại đồ vật của mình.

Bạch Tiểu Thăng cười cười với hắn, đưa tay trả lại tờ giấy.

Jonas thấy Bạch Tiểu Thăng dùng hai tay để trả lại, cũng ngay lập tức lấy hai tay ra nghênh đón, nụ cười lại càng có phần cảm kích.

- Ngài gọi là Jonas đúng không, tôi họ Bạch.

Bạch Tiểu Thăng cười tự giới thiệu mình với Jonas.

Jonas khẽ giật mình, nhìn Bạch Tiểu Thăng, gật gật đầu, mỉm cười nói,

- Rất hân hạnh được biết cậu.

- Chuyện vừa rồi, tôi đều nghe được. Tôi biết rõ ngài từng là một nhân vật không hề tầm thường. Mà tôi thì gần nhất cũng tranh giành với người khác chức quản lý của một công ty lớn, thế nhưng mà tôi không có quá nhiều kinh nghiệm, rất khẩn trương, tôi có thể thỉnh giáo ngài một chút hay không?

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, thành khẩn nói với Jonas.

Jonas lập tức do dự.

- Tôi có thể thanh toán thù lao cho ngài, một giờ một trăm Euro, như thế nào ?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi,

- Tôi mời ngài một giờ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ra được, vị Jonas tiên sinh này, trước mắt hết sức quẫn bách, hẳn là rất cần tiền.

- Cái này. . . Tốt a . Bất quá, tôi không thể cam đoan có thể giúp cậu.

Jonas khẩn thiết nói.

Người trẻ tuổi trước mắt này để cho hắn có cảm giác được người khác tôn trọng, trong lòng cũng có được sự an ủi hiếm hoi.

Jonas cũng nhìn về phía Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, thấy hai người trẻ tuổi này nhìn mình cũng hết sức hiền lành, lập tức mỉm cười xem như thăm hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cười mời Jonas ngồi xuống bàn bên cạnh.

Mà Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thì nhìn nhau.

- Làm gì vậy ?

Lâm Vi Vi dùng cử chỉ lặng lẽ hỏi Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh khoát khoát tay, ý là không cần bọn hắn để ý tới, tùy theo Bạch Tiểu Thăng là tốt rồi.

Lâm Vi Vi đứng sang một bên mà quan sát, im lặng nhún vai, không hỏi thêm nữa.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng ngồi đối diện với Jonas trên mặt nở một nụ cười thỉnh giáo.

Bằng vào khả năng khống chế biểu cảm của mình Bạch Tiểu Thăng hết sức dễ dàng ẩn đi khí thế của mình.

- Jonas !

Bạch Tiểu Thăng mặc niệm cái tên đó trong lòng,

- Người da trắng, tuổi tác 50 tuổi trở lên, từng là nhân viên quản lý cao cấp. . .

Hồng Liên dựa vào những thông tin mà Bạch Tiểu Thăng đưa ra, từ các dữ liệu hạn chế, cấp tốc sàng lọc chọn từ trong hàng ngàn hàng vạn cái tên "Jonas", cuối cùng cũng tìm được những thông tin liên quan đến mục tiêu.

Quá trình này diễn ra còn không đến một giây.

Lập tức, Bạch Tiểu Thăng đã có được thông tin cơ bản của đối phương.

Jonas ở chỗ này coi như là nổi danh, bất quá không phải là bởi vì thân phận trước kia hiển hách, án kiện khiến ông vào tù bao nhiêu năm, mà là ba năm sau, tòa án đã thừa nhận phán quyết của mình là sai lầm dẫn đến truyền thông thảo luận về đề tài này rất nhiều.

Cuối cùng, Jonas thu được một khoảng tiền bồi thường khá lớn và đã được phóng thích.

Lẽ ra, hắn không phải là người thiếu tiền, coi như tâm thật tâm muốn tìm chỗ làm việc, cũng sẽ không đến nỗi quẫn bách như vậy mới đúng.

- Jonas tiên sinh, kỳ thực tôi đã nghe qua câu chuyện của ngài.

Bạch Tiểu Thăng thành khẩn nói,

- Đối với hoàn cảnh của ngài tôi hết sức đồng tình.

Jonas nghe Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, lập tức khẽ giật mình, cười khổ,

- Có đúng không.

- Bất quá, ngài đã nhận được một số tiền bồi thường khá lớn, bằng năng lực của ngài hoàn toàn có thể mở một công ty, bắt đầu lại từ đầu, đâu cần đến mức như thế. . .

Bạch Tiểu Thăng ra vẻ hiếu kỳ, nhưng lại thật có lỗi cười một tiếng,

- Đương nhiên, nếu là chuyện khó nói thì xin lỗi đã mạo muội.

Chuyện của Jonas thành công khiến cho Bạch Tiểu Thăng có mấy phần hứng thú, bất quá hắn cũng phải làm rõ ràng người đàn ông này có xứng đáng để mình chú ý hay không.

Là một người có chấp niệm, vẫn là một bảo bối bị người khác lãng quên !

Nguyên bản Jonas nắm giữ khoản tiền kia, nếu như là sau khi ra ngục lại nhắm mắt đầu tư, hoặc là bị người nào đó lừa mới rơi vào hoàn cảnh này, vậy liền để Bạch Tiểu Thăng thất vọng rồi.

Jonas do dự một chút, lập tức cười khổ,

- Là vợ của tôi, cô ấy bị bệnh.

- Thật có lỗi !

Bạch Tiểu Thăng lập tức áy náy nói.

Đây coi như là thực sự.

- Không sao, may mắn là tôi được thượng đế chiếu cố, tiền tôi lấy được đủ để chữa bệnh cho nàng. Còn có một chút dư dả, cũng đủ để chúng tôi trả thuế bất động sản năm nay.

Lão Jonas một mặt thỏa mãn, không có chút u sầu nào, ngược lại lộ ra một nụ cười.

Loại thái độ tích cực đối với cuộc sống như thế này ngay cả đối với giới trẻ cũng hết sức hiếm thấy.

- Tôi chấp nhận lời mời của cậu, chàng trai trẻ.

Jonas cười nói với Bạch Tiểu Thăng

- Cũng may gặp được cậu, cái lão săn người kia đối với tôi cũng không có hứng thú. Kỳ thực, tôi có thể cùng với vợ đi nhận tiền sinh hoạt cứu trợ của chính phủ, nói thật, ở đây điều kiện phúc lợi cũng hết sức cao, tiền cứu trợ của hai người cũng đủ cho chúng tôi sinh hoạt tốt.

Điểm này, Bạch Tiểu Thăng tin tưởng.

Thậm chí ở bên này rất nhiều người trẻ tuổi cũng không cần tìm công việc, dựa vào nhận tiền cứu trợ để sinh hoạt.

- Có phải cậu cảm thấy, tôi đã có lựa chọn tốt hơn, vì cái gì còn muốn tìm một công việc đúng không?

Jonas nhìn Bạch Tiểu Thăng, cười hỏi ngược lại.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, hơi gật đầu, xem như thừa nhận.

- Tôi đã già, tuổi đã cao.

Jonas trả lời, nhưng câu trả lời có vẻ râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Bất quá Bạch Tiểu Thăng cũng không có ngắt lời lão.

- Chính vì vậy, tôi chọn cách sống mà tôi thích cho nửa đời còn lại. Vội vàng sống, hoặc là, vội vàng chết, không phải sao, người thanh niên.

Jonas nghiêm túc cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận