Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 903: Bạch Tiểu Thăng, ngươi được lắm



Sắc mặt Cao Bằng ủ rũ như là đưa tang. Thật là bị Lâm Ngọc nói trúng rồi, bọn hắn trúng "Cái bẫy" này rồi.

Lưu Yến giật mình trừng lớn hai mắt, vẫn còn có chút khó có thể tin được.

Chẳng lẽ nói, Bạch Tiểu Thăng bên kia từ lúc vừa mới bắt đầu liền biết rõ bọn hắn ở thành phố Ngô Khâu, thậm chí bọn hắn bỏ ra gấp năm sáu lần giá cả mời tới thám tử cấp cấp, đều có thể là bố cục mà đối phương làm ra?

Cái này cũng. . . Quá khó mà tin nổi!

Tên Bạch Tiểu Thăng kia, hắn còn là người sao.

Lưu Yến như hóa đá không thể suy nghĩ được gì, trong đầu hiển hiện ra hình ảnh Bạch Tiểu Thăng không màng danh lợi.

Sau quãng thời gian rung động, nàng còn cảm thấy chút kính sợ.

Nàng thậm chí có chút kìm lòng không được đối với người nam nhân có thủ đoạn kỳ dị kia, có một tia cảm giác không rõ ràng, nói không được.

Nói đến, Lưu Yến này là người đặc biệt tôn trọng cường giả, đối với người nam nhân có thể chưởng khống hết thảy trong tầm tay, bẩm sinh không có chút sức chống cự nào.

Nếu không phải vậy, nàng cũng sẽ không an phận khi làm trợ lý cho Lâm Ngọc.

Mà bây giờ, đối với Bạch Tiểu Thăng, trong lòng nàng cũng manh nha một tia cảm giác đặc biệt khó nói nên lời.

- Cô cũng rất giật mình sao?

Cao Bằng mắt thấy Lưu Yến ngẩn người, nhịn không được nói.

- Hả?

Lưu Yến mờ mịt liếc hắn một cái, lập tức bừng tỉnh, lật đật nói:

- Ừm.

Nàng tranh thủ thời gian thu liễm lại tinh thần, không còn suy nghĩ lung tung.

Cao Bằng không có chú ý tới phần còn lại, hắn ngồi ở bên trên duỗi người hướng về Lâm Ngọc bên kia, nhẹ giọng nói:

- Lão đại...

- Không cần nói với tôi, tất cả tôi đều nghe được.

Lâm Ngọc từ từ nhắm hai mắt lại, yên lặng nói, sau đó hai tay luồn vào nhau nhìn qua hướng khác.

Tựa hồ như hoàn toàn không quan tâm.

Muốn thắng đối thủ cường đại, phải cần cầm lên được, thì thả xuống được.

Lâm Ngọc hiện tại tâm thần đang rất ổn định.

Bất quá, một lát sau, hắn lại mở mắt ra, cầm điện thoại di động, gửi một cái tin nhắn đi.

Ở một khách sạn năm sao, trong một căn phòng.

Trầm Bồi Sinh đang ngồi ở bên bàn đọc sách, trên khuôn mặt mang một cặp kính lão, trước mặt hắn đang bày ra hai phần báo cáo, theo thứ tự là của Lâm Ngọc, còn phần kia là của Bạch Tiểu Thăng.

- Không tệ, không tệ.

Trầm Bồi Sinh mỉm cười lật xem nội dung bên trong, liên tiếp gật đầu.

Bên cạnh Trầm Bồi Sinh, Trương Vũ đem tất cả những chuyện phát sinh bên phía Bộ Sự Vụ báo cáo một lượt cho lão.

Trầm Bồi Sinh nghe xong, tựa hồ như không có cảm giác gì.

- Trầm lão, những người kia chợt nhìn giống như ủng hộ Bạch Tiểu Thăng, đối với Lâm Ngọc lại bỏ đá xuống giếng. Nhưng kì thực, bọn hắn chính là đang nhằm vào chúng ta. Ngài xem có nên. . .

Trương Vũ cẩn thận từng li từng tí xin chỉ thị.

Sự kiện lần này, bề mặt bên dưới, là một lần liên hợp của rất nhiều thế lực ẩn hình.

Liên hợp đối phó Lâm Ngọc, càng là đối phó với nhất hệ Trầm Bồi Sinh bên này.

Những người kia nhìn thấy Trầm lão, luôn mồm xưng là "Đạo sư" đại sự vụ quan, nhưng có mấy người chân chính cung kính cái chức danh này đây.

Trừ cái đó ra, so về tư lịch với Trầm Bồi Sinh kém hơn một chút, chỉ coi như là một nửa bậc cánh cửa đại sự vụ quan, ở trong đó, lại có động tác gì?

Trương Vũ lo lắng.

- Chuyện này, ta tự có suy tính.

Trầm Bồi Sinh nói:

- Đầu tiên, chúng ta phải bảo trì được sự bình tĩnh.

- Đối phương chỉ mới trêu chọc một chút, phun một bãi nước miếng thôi, ngươi lại muốn lập tức báo thù, nhìn thì rất là thoải mái...

Trầm Bồi Sinh tháo kính lão xuống, nhìn Trương Vũ một chút nói:

- Nhưng mà phía sau sự thoải mái, ngươi rất có thể không phải là người cười cuối cùng.

Trương Vũ tựa hồ như hiểu ra, lại tựa hồ không có hiểu, chỉ gật gật đầu.

- Lâm Ngọc trở về chưa?

Trầm Bồi Sinh hỏi.

- Đang ở trên đường về.

Trương Vũ nói.

Đang nói, điện thoại di động của Trầm Bồi Sinh khẽ rung lên phát ra âm thanh rất nhỏ, biểu hiện nhận được tin tức, chính là tin nhắn của Lâm Ngọc.

Trầm Bồi Sinh nhìn tin nhắn, bất giác mỉm cười.

- Tiểu tử này, muốn tới chỗ này của ta lần thứ hai tiếp nhận rèn luyện, xem ra đã nhận được sự kích thích. Đúng rồi, tình huống của Bộ Sự Vụ bên kia, hắn cũng biết rõ, nhưng vẫn còn có thể buông xuống được, không tệ không tệ, xem như có chút tiến bộ.

Trầm Bồi Sinh vui vẻ nói.

- Lâm Ngọc đúng là rồng phượng trong loài người, dù là gặp áp chế, nhưng mà càng đánh càng hăng. Trầm lão, nhãn quang của ngài đúng là thật mạnh mẽ.

Trương Vũ gật đầu không quên phụ hoạ theo.

Trầm Bồi Sinh cười ha ha một tiếng.

- Chỉ hơi đáng tiếc, lần thất bại này. . .

Trương Vũ thán nói.

- Kỳ thực, ta đã sớm nhìn ra bên trong có vấn đề.

Trầm Bồi Sinh cười một tiếng:

- Chỉ có điều, ta không muốn nói mà thôi.

Trương Vũ kinh ngạc nhìn Trầm Bồi Sinh.

Đây là cố ý để Lâm Ngọc giẫm phải cạm bẫy?

Trầm Bồi Sinh quẳng cái điện thoại di động xuống, đứng lên, bước đi thong thả đến bên cửa sổ, hướng ra phía ngoài nhìn một chút.

- Trời cao vạn dặm, hùng ưng giương cánh, không trải qua một chút gió mưa làm sao trưởng thành mạnh mẽ.

- Huống hồ, chuyện này bản thân ta cũng là nhất tiễn hạ nhiều điêu a, ha ha ha.

- Lâm Ngọc những năm nay, trải qua quá thuận lợi, chuyện này rất không tốt. Có ngăn trở, mới càng có lợi cho sự trưởng thành của hắn.

Trầm Bồi Sinh tự như nói một mình:

- Còn có, ta cũng quá thuận lợi, không khiến người khác nhằm vào, cũng có người khó có thể bình an.

Tổng bộ Chấn Bắc tập đoàn khu Đại Trung Hoa, tại văn phòng Tổng giám đốc.

Lý Hạo Phong liên tục cười khổ, cùng Hạ Hầu Khải giải thích về tình huống của Bộ Sự Vụ.

- Đây thật sự là phiên trực ban của tôi, Bạch Tiểu Thăng và Lâm Ngọc hai tên gia hỏa này lại liều mạng đấu đá qua lại nhiều lần. Ngài nghe một chút, cái cuống họng này của tôi đều khàn khàn cả rồi. Đều là trách móc đám người phía dưới, tôi phải đích thân đi từng tầng từng tầng hô quát bảo ngưng lại.

Cuống họng của Lý Hạo Phong bị tổn thương làm cho giọng nói nghe khàn khàn.

Hạ Hầu Khải cười ha ha một tiếng.

- Cậu vất vả rồi. Tới tới tới, tôi chỗ này có chuẩn bị Bàn Đại Hải, còn có trà khổ định loại tốt nhất cầm lấy đi, cầm lấy đi.

Lý Hạo Phong dở khóc dở cười.

Chẳng lẽ mình đến, chỉ là muốn tố khổ như vậy, lại còn muốn trà lá?

- Hạ lão, ngài mau xử lý đi.

Lý Hạo Phong nói.

- Bạch Tiểu Thăng xác thực gánh vác sứ mệnh, muốn hồi sinh cái môi trường làm việc cứng nhắc hiện tại, mà từ điểm đó nhìn, cậu ta làm được cũng coi như không tệ. Nhưng mà, cậu ta cùng Lâm Ngọc đều là bảo bối của Bộ Sự Vụ, mất một thương hai, thật không phải cảnh mà chúng ta muốn thấy.

- Lâm Ngọc bên kia, cậu yên tâm đi, tôi hiểu rõ Trầm Bồi Sinh, ông ta hẳn là sẽ nhúng tay. Không cần phải lo lắng. Còn Bạch Tiểu Thăng bên này. . .

Hạ Hầu Khải cười cười gật gật đầu.

Hạ Hầu Khải nghĩ ngợi một hồi liền nói.

- Được rồi, một hồi tôi tự mình gọi cho hắn một cuộc điện thoại.

Lý Hạo Phong nghe vậy, lúc này mới thở dài ra một hơi.

Trò chuyện một hồi, Lý Hạo Phong liên xin phép đứng dậy rời đi.

Hạ Hầu Khải khẽ nhào nặn hai bên huyệt Thái Dương của mình, nhếch miệng lên một tia ý cười.

- Thật không nghĩ tới, tên tiểu tử Bạch Tiểu Thăng này, thế mà còn để cho mình nhìn thấy một màn trò hay. Không đến đột nhiên như thế, mình còn thật không biết rõ, ngay dưới mí mắt của mình là một cái hồ nước bình tĩnh không chút gợn sóng lay động, thế mà lại cuồn cuộn sóng ngầm.

- Ngay cả nhóm lão già kia, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.

Hạ Hầu Khải lầm bầm xong, cầm điện thoại di động của mình lên.

- Vẫn phải gọi cho cái tên tiểu tử Bạch Tiểu Thăng kia một cuộc điện thoại mới được, coi như mình thấy một màn vui vẻ này, vậy cũng không thể chịu nổi chơi đùa kích thích như thế. Trái tim của lão nhân gia như mình cũng chịu không được đâu.

Hạ Hầu Khải nói một mình xong, liền bấm điện thoại, bên kia vậy mà lại có thông báo máy bận.

- Này tiểu tử, đủ bận bịu đó.

Bạch Tiểu Thăng xác thực bề bộn nhiều việc, liên tiếp tiếp nhận hai cuộc điện thoại của Phùng Ly sự vụ quan, trước mắt đang cùng Lâm Kha nói chuyện.

- Bạch Tiểu Thăng, anh được a! Lại lần nữa thành tiêu điểm của Bộ Sự Vụ bên kia, nghe nói thanh thế bên trên của anh lại làm cho Lâm Ngọc bị lu mờ, thế nào, muốn hay không thừa thắng truy kích, chủ động đối phó với hắn.

Lâm Kha hưng phấn nói bên trong điện thoại.

Sau đó, nàng còn thao thao bất tuyệt, không sợ mọi chuyện loạn tùng phèo.

Bạch Tiểu Thăng đang ở trên xe đi Vân Hải.

Những ngày này mệt mỏi, lên xe liền chỉ muốn ngủ một giấc, thế nhưng vị cô nãi nãi này vừa bắt điện thoại lên thì nói liên thanh không dứt.

Bạch Tiểu Thăng đang bất đắc dĩ, thì một cuộc điện thoại gọi tới, nhìn thấy tên hiển thị, để hắn vô cùng mừng rỡ.

- Không thể nói tiếp với cô nữa, Hạ lão tìm tôi, tôi phải tiếp cuộc gọi rồi.

Bạch Tiểu Thăng vứt cho Lâm Kha một câu, sau đó cúp máy, sau đó kết nối với Hạ Hầu Khải.

Bạch Tiểu Thăng vừa buông lỏng một hơi, chỉ nghe thấy Hạ Hầu Khải nói.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu được a.

Cùng Lâm Kha đồng dạng câu mở đầu không khác gì nhau, trực tiếp để Bạch Tiểu Thăng cảm thấy trong lòng ngột ngạt.

Luôn cảm thấy, đây là một lời dạo đầu để bắt đầu loại câu chuyện thao thao bất tuyệt sau đó. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận