Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2570: Cậu ta làm sao biết được?

Nghe nói Bạch Tuyên Ngữ cũng tìm mình, Ôn Ngôn không khỏi ngẩn người ra, nghi ngờ liếc nhìn cửa văn phòng của Bạch Tuyên Ngữ, lại nhìn về phía thư ký của Bạch Tuyên Ngữ như muốn nhìn ra vài manh mối.

- Chủ tịch, người tới rồi.

Thư ký của ngài Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị giơ tay đẩy cửa văn phòng ra giúp cho Ôn Ngôn, sau khi báo cáo một tiếng liền quay đầu lại, tươi cười nói với Ôn Ngôn.

- Ngài Ôn Ngôn, mời vào.

Ôn Ngôn thấy thế, cũng chỉ đành gật đầu, đi nhanh vào văn phòng chủ tịch của Bạch Tuyên Ngữ.

Lúc này, Bạch Tuyên Ngữ đang ngồi ở sau bàn làm việc của mình, cúi đầu xem tài liệu, xử lý công việc.

Nghe được tiếng mở cửa, Bạch Tuyên Ngữ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra Ôn Ngôn đi đến thì "cạch" một tiếng, đóng nắp bút trong tay lại.

- Chủ tịch Tuyên Ngữ.

Khi Ôn Ngôn đi tới, bình tĩnh nói.

Mấy năm nay, bất kể là về công hay tư, thái độ của anh ta và Bạch Tuyên Ngữ đối xử với nhau đều rất xa lạ.

- Tới nhanh như vậy à.

Khi Bạch Tuyên Ngữ nói chuyện liền để cái bút trong tay xuống, đứng lên đi về phía sô pha bên kia, miệng nói:

- Tới đây ngồi đi.

Ánh mắt Ôn Ngôn nhìn theo bóng lưng của Bạch Tuyên Ngữ với vẻ kỳ quái. Trong trí nhớ, đã lâu rồi hắn không khách sáo như vậy, thậm chí bỏ công việc đang làm xuống để tiếp đón mình.

Thấy Bạch Tuyên Ngữ ngồi xuống ghế salon, Ôn Ngôn cũng đi tới, ngồi xuống đối diện.

- Gần đây làm việc thế nào, bận lắm sao?

Bạch Tuyên Ngữ đổi thành vẻ tươi cười, hỏi.

Đồng thời, Bạch Tuyên Ngữ còn tiện tay lấy ra ấm trà, nấu nước, thả lá trà, tất cả đều đích thân làm đâu vào đấy.

Có thể nhìn ra được, lúc rảnh rỗi, Bạch Tuyên Ngữ chắc chắn thường nhiệt tình với trà đạo.

Ánh mắt Ôn Ngôn nhìn Bạch Tuyên Ngữ thoáng có chút nghi ngờ. Người đàn ông này khác với mình, nói và làm việc đi thẳng vào mục đích, càng không thích thể hiện cảm xúc.

Sao lần này lại có cảm giác khác vậy...

Điều này giống như mở màn tâm sự, còn muốn ngồi xuống uống một cốc trà, đều lộ ra vài phần không được tự nhiên.

- Vẫn tốt. Gần đây tôi luôn quan tâm tới kế hoạch điều động trên toàn thế giới của anh.

Ôn Ngôn nghĩ một đằng, miệng lại trả lời như vậy.

- Chú ý giữ sức khỏe, đừng làm lụng quá mức vất vả.

Bạch Tuyên Ngữ thế mà còn sẽ nói ra những lời săn sóc như vậy. Điều này làm cho Ôn Ngôn không khỏi âm thầm nhíu mày, rất nghi ngờ có phải hắn bị bệnh hay không.

- Ông nội của chúng ta, cậu còn nhớ rõ lần cuối cùng nhìn thấy ông cụ là vào lúc nào không?

Bạch Tuyên Ngữ đột nhiên hỏi.

Đề tài bỗng nhiên chuyển đến chuyện này, ít nhiều cũng khiến cho Ôn Ngôn cảm giác trở tay không kịp.

Nhớ lại một lát, Ôn Ngôn nói:

- Đương nhiên, có lẽ là mười năm trước... Lúc đó, ông cụ chỉ để lại một vài lời nhắn cho các vị Phó chủ tịch, sau đó liền biến mất không thấy tung tích, sau đó lại vẫn là thư ký của ông, ngài Tư Đồ Dần thay mặt chuyển lời, bảo tôi trở thành người đứng đầu Bộ Giám sát, bảo anh trở thành... Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị!

Khi nói đến đây, trong lòng Ôn Ngôn cũng có chút không thoải mái.

Ôn Ngôn trước sau cho rằng mình mới là người được lựa chọn tốt nhất để làm Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, lấy sự cương quyết và tài năng của mình, trong vòng mười năm nhất định sẽ làm cho tập đoàn phát triển khác hẳn.

Mà Bạch Tuyên Ngữ thì sao, hắn cũng chỉ gìn giữ cái đã có!

Hắn… không thích hợp làm Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị!

Trong mười năm qua, tâm tư này của Ôn Ngôn không hề giảm bớt, ngược lại giống như cỏ dại ngoan cường không ngừng sinh sôi trong lòng.

Cho đến ngày nay đã khó có thể khống chế được nữa rồi.

Bạch Tuyên Ngữ cúi đầu pha trà rất chăm chú.

Chờ Ôn Ngôn nói xong, Bạch Tuyên Ngữ mới chậm rãi nói:

- Mười năm qua, chúng ta đều đang đợi tin tức của ông cụ, cũng tích cực tra xét, tất cả đều muốn biết vì sao năm đó ông lại ra đi không từ giã. Cũng đã mười năm mà ông cụ không hề trở lại lấy một lần, thậm chí không gọi một cuộc điện thoại...

Bạch Tuyên Ngữ dừng lại rồi thở dài, ngước mắt nhìn Ôn Ngôn, trong ánh mắt hiện lên sự tưởng niệm, còn có chút đau xót.

- Có đôi khi tôi thậm chí đã suy nghĩ, không biết ông cụ có còn ở trên thế gian này nữa không.

Ôn Ngôn nghe được những lời này, tâm trạng có chút nặng nề, chút sầu não quanh quẩn trái tim.

Hai người im lặng một lúc lâu, chợt có tiếng động nhỏ vang lên.

Bạch Tuyên Ngữ cúi đầu xuống, lấy điện thoại di động của mình ra nhìn, sau đó đặt trở lại.

Sau động tác này, Ôn Ngôn phát hiện ra sự hoài niệm và buồn bã mà Bạch Tuyên Ngữ hiếm khi để lộ ra này đã bị thu lại, hình như quay về trong lòng.

- Đúng rồi, cậu không phải là do thư ký của tôi gọi tới, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?

Bạch Tuyên Ngữ rót chén trà cho Ôn Ngôn, hỏi.

Lúc này Ôn Ngôn mới phát hiện ra, từ lúc anh ta ngồi xuống, trong lúc vô tình, không ngờ lại tạm quên mất mục đích ban đầu mà mình tới đây.

Thu lại cảm xúc của mình, Ôn Ngôn trầm giọng nói:

- Đúng, tôi tới tìm ngài là có việc.

- Nói đi.

Bạch Tuyên Ngữ nâng chén trà lên uống một ngụm nhỏ, dứt khoát nói.

Lúc này giọng điệu lãnh đạm và không chút tình cảm nào mới là Bạch Tuyên Ngữ.

Người vừa rồi ngồi nói chuyện dường như là một người khác.

Ôn Ngôn vẫn quen với Bạch Tuyên Ngữ bây giờ hơn, bản thân cũng thấy bình tĩnh hơn.

- Chủ tịch Tuyên Ngữ. Trước đây ngài vạch ra kế hoạch điều động trên toàn thế giới, có đưa ra một phần danh sách nhân viên, lúc đó tôi đã đưa ra ý kiến phản đối, đồng thời báo tường tận vấn đề cho ngài. Nhưng cuối cùng ngài ra lệnh, miễn trách phạt những người này, để cho bọn họ lấy công chuộc tội.

Bạch Tuyên Ngữ rất bình tĩnh lắng nghe:

- Cho nên làm sao?

- Ngay buổi sáng hôm nay, có người tố cáo...

Ôn Ngôn còn chưa nói dứt lời, lại nghe có tiếng gõ cửa vang lên.

Bạch Tuyên Ngữ nhìn về phía cửa.

Ôn Ngôn cũng bị cắt ngang nên nhìn sang đồng thời nhíu mày, có chút không vui.

Không biết là ai lại chạy tới ngắt lời mình vào thời điểm quan trọng này chứ.

Thư ký của Bạch Tuyên Ngữ đẩy cửa thò người vào, nhìn Bạch Tuyên Ngữ và nói:

- Chủ tịch, ngài Bạch Tiểu Thăng tới rồi.

Bạch Tiểu Thăng?

Ôn Ngôn nghe vậy lại không khỏi nhíu mày, bây giờ anh ta nghe được cái tên này, trong lòng cũng có chút phiền muộn, không muốn gặp lại.

Nhưng lúc này, ở đây là ở trong văn phòng Bạch Tuyên Ngữ, không tới lượt anh ta có bằng lòng hay không.

- Hay là bảo Phó chủ tịch Bạch Tiểu Thăng đi về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi chỉ cần mấy phút là có thể nói xong với ngài rồi.

Ngay trước mặt thư ký, Ôn Ngôn vẫn kính trọng gọi Bạch Tuyên Ngữ bằng tiếng "Ngài".

Đây là yêu cầu hợp tình hợp lý, dù sao cũng là anh ta tới trước, lại không không phải người cùng đường với Bạch Tiểu Thăng, những lời sắp nói cũng không thích hợp để cho người khác nghe được.

Nào ngờ, Bạch Tuyên Ngữ lại mở miệng nói:

- Không cần.

- Mời Phó chủ tịch Bạch Tiểu Thăng vào đi.

Bạch Tuyên Ngữ cao giọng nói với thư ký bên kia.

Người thư ký đáp một tiếng rồi rời đi. Ôn Ngôn cảm thấy không được tự nhiên, lại không thể nói gì hơn.

Một lát sau, Bạch Tiểu Thăng đi đến.

Gặp lại Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt Ôn Ngôn có phần vi diệu, nhưng sau đó chuyển sang trạng thái vô cảm.

- Nào, Tiểu Thăng Phó chủ tịch qua đây ngồi đi.

Bạch Tuyên Ngữ cao giọng nói với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh đi tới, anh và Ôn Ngôn nhìn nhau, hai bên gật đầu với nhau xem như chào hỏi.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng không ngồi cùng bên Bạch Tuyên Ngữ, cũng không ngồi cùng bên với Ôn Ngôn, mà ngồi xuống chiếc sô pha đơn bên cạnh.

Ba người trùng hợp tạo thành một thế tam giác.

- Cậu có chuyện gì vậy, Phó chủ tịch Bạch Tiểu Thăng?

Bạch Tuyên Ngữ không ngờ lại chủ động hỏi thăm mục đích Bạch Tiểu Thăng tới đây.

Ôn Ngôn nâng chén trà lên bên miệng, cũng vểnh tai muốn nghe thử xem Bạch Tiểu Thăng sẽ nói gì.

Nếu Bạch Tuyên Ngữ bảo Bạch Tiểu Thăng nói trước, cũng không phải là không thể được. Chờ Bạch Tiểu Thăng nói xong đi rồi, mình làm rõ với Bạch Tuyên Ngữ cũng thế.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Chủ tịch Tuyên Ngữ, tôi tới là muốn nói với ngài một câu có liên quan tới chuyện đám người Liscrow bị điều tra.

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này, làm cho người luôn bình tĩnh như Ôn Ngôn cũng suýt nữa trút cả chén trà nóng vào trong miệng.

Ôn Ngôn bị bỏng đầu lưỡi nhưng hoàn toàn không để ý tới tình trạng quẫn bách của mình, trợn mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng đầy vẻ chấn động và nghi ngờ.

Bạch Tiểu Thăng nói gì?

Chuyện đám người Liscrow bị điều tra à?!

Cậu ta làm sao biết được điều này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận