Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 296: Tôi kiên quyết ủng hộ Bạch tổng



Tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, một người mà vừa thể hiện ra bộ dáng tươi cười hờ hững giờ phút này lại đánh đàn dương cầm hay đến thế.

Lúc này những người dù không biết về âm luật cũng cảm thấy được âm thanh vui sướng êm tai, đôi tay của Bạch Tiểu Thăng không giống như đang đánh đàn, mà rõ ràng là vui vẻ nhảy múa trên phím đàn.

Không giống với tư thái nghiêm túc của Trần Trường Khoảnh, Bạch Tiểu Thăng ngay cả nhìn lên phím đàn cũng không cần, nhưng đánh rất nhẹ nhàng, như đã rèn luyện qua trăm ngàn lần.

Những người hiểu biết thì vẻ mặt chấn động, khúc nhạc mà Bạch Tiểu Thăng đánh là Chopin hàng D, điệu Valse, cấp tám đàn dương cầm!

Có thể so với cấp chuyên nghiệp tiêu chuẩn!

Ngay cả Thương Uyển Uyển đều kìm lòng không được có chút say mê.

Vừa rồi, thời điểm Trần Trường Khoảnh đánh đàn, nàng chỉ là khẽ vuốt cằm mà thôi.

Trần Trường Khoảnh im lặng khiếp sợ, hắn cho là mình có ưu thế tuyệt đối, trình độ âm nhạc đủ để nghiền ép Bạch Tiểu Thăng, vậy mà bây giờ xem ra là mình không chịu nổi một kích.

Chính mình mới chỉ là cấp sáu đàn dương cầm, Bạch Tiểu Thăng lại là cấp tám!

Vừa rồi, hắn muốn dựa vào khúc nhạc của mình để làm lý do tiếp quản phòng truyền hình điện ảnh, giờ thì hay rồi, biết lấy lý do gì nữa đây!

Trần Trường Khoảnh sắc mặt có chút khó coi, may mắn không ai chú ý đến hắn, ánh mắt của mọi người đều bị Bạch Tiểu Thăng hấp dẫn.

Trần Trường Khoảnh hít sâu, lại hít sâu, ép buộc chính mình phải trấn định lại.

Thua người nhưng không thua trận!

Trần Trường Khoảnh cắn răng nghiến lợi, nhai lấy mấy chữ này. Bỗng nhiên đối với câu nói này có chút hận.

Cũng không biết là ai dạy cho mình, bị chính mình coi thành danh ngôn chí lý, trước kia cũng không có cơ hội để dùng, mà bây giờ lại bị Bạch Tiểu Thăng ép cho phải dùng đến nhiều lần như vậy lại còn dùng rất thường xuyên . .

Dưới đài, đám người nghẹn họng nhìn trân trối, những mỹ nữ ủng hộ Bạch Tiểu Thăng, hưng phấn như muốn thét lên.

Cao Á, Triệu Tiểu Huỳnh miệng há to thành hình chữ O, khó tin nhìn Bạch Tiểu Thăng đang biểu diễn trên đài.

Các nàng vừa rồi còn vô cùng tiếc nuối, nếu như Bạch Tiểu Thăng lại biết một chút đàn dương cầm thì hoàn mỹ.

Mặc dù không nhất định so được với Trần tổng đã là cấp sáu đàn dương cầm, nhưng tóm lại cũng sẽ làm cho các nàng mặt mày rạng rỡ không ít.

Hiện tại, Bạch Tiểu Thăng lại đàn một bản Chopin. . .

- Giờ còn cần cấp cao hơn nữa sao?

Cao Á nhịn không được hỏi.

Triệu Tiểu Huỳnh cũng biết đánh đàn dương cầm, hiện giờ đang là cấp bảy đàn dương cầm, đang chuẩn bị lên cấp tám.

Giờ phút này nàng cắn môi dưới một chút, hai mắt lưu luyến, gương mặt hiện lên một tầng ửng đỏ.

- Đây là khúc đàn dương cầm cấp tám! Chopin từ khúc!

Cao Á khó có thể tin, xém chút nữa hét rầm lên, thể hiện ra khuôn mặt hoa si, lầm bầm nói.

- Bạch tổng, em muốn cùng anh sinh hầu tử….

Cao Đại Chí nhịn không được có chút hưng phấn, ông ta chọn phe của Bạch Tiểu Thăng, cậu ta cũng rất trâu a!

Trong đám người, Lục Phạm Ngữ sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó thể tin.

Cùng hắn có thù hận lớn nhất chính là Bạch Tiểu Thăng, dùng năng lực chuyên môn khiếp sợ toàn trường, hơn nữa còn bởi vậy mà có khả năng được tiếp quản phòng truyền hình điện ảnh . . .

Lục Phạm Ngữ cảm giác chân mình đang rất run rẩy như mất hết sức lực muốn ngã quỵ xuống.

Một khúc này kết thúc, Bạch Tiểu Thăng đứng lên, mỉm cười hướng về phía Tống Trường Không bọn họ đi tới.

- Để cho mọi người chê cười rồi, rất lâu không có chơi, có chút không quen tay.

Bạch Tiểu Thăng bắt chước Trần Trường Khoảnh, khiêm tốn nói.

Lúc đầu, hắn thật không muốn dựa vào Hồng Liên kiếm tiền, đáng tiếc a, Thương Uyển Uyển bọn họ mở ra điều kiện quá mê người!

Lấy được quyền quản lý phòng truyền hình điện ảnh, điểm số của hắn hẳn là sẽ gia tăng càng nhanh!

Bạch Tiểu Thăng có chút áy náy nhìn Trần Trường Khoảnh một chút.

Xin lỗi a, lão Trần, tôi cùng chị dâu tương lai của cậu có cái ước hẹn ba năm, rất nóng lòng muốn thăng cấp a. . .

Trần Trường Khoảnh thấy được ánh mắt này của Bạch Tiểu Thăng, trong lòng lại nghĩ là hắn đang khiêu khích mình. . .

Thương Uyển Uyển mất một lúc lâu cũng không lên tiếng, thì bây giờ dẫn đầu vỗ tay sau đó đi qua đón Bạch Tiểu Thăng.

Nàng vừa dẫn đầu, toàn trường cũng giật mình tỉnh lại.

Tiếng vỗ tay vang lên, rất kịch liệt, rất nhiều người liều mạng vỗ tay.

Thưởng thức một khúc dương cầm đỉnh cấp, người không không hiểu hoặc hiểu đều có chung cảm xúc. Đối với đồ vật đẹp, con người trời sinh có lực tán đồng như nhau.

- Theo Thương tiểu thư nói, xem ra, cái phòng này tôi chỉ có thể cố mà làm, thay mặt quản lý một đoạn thời gian.

Bạch Tiểu Thăng đối với Thương Uyển Uyển cười cười, sau đó nói với Tống Trường Không.

- Phòng truyền thông ineternet bên kia mới đi vào quỹ đạo, tôi cũng không thể mặc kệ nó được, chỉ có thể hai đầu chạy a. Mặc dù vất vả một chút, nhưng là vì công ty, tôi thân làm phó tổng cũng không từ chối.

Nghe lời nói này của Bạch Tiểu Thăng, Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh mí mắt rõ ràng run rẩy một chút.

Bạch Tiểu Thăng muốn quyền còn tranh công, còn nói trước mặt nhiều người như vậy, không biết xấu hổ a!

Tống Trường Không khuôn mặt mỉm cười, Trần Trường Khoảnh sắc mặt bình tĩnh. nhưng mà trong lòng hai người, đều đang chửi rủa Bạch Tiểu Thăng.

Thương Uyển Uyển chỉ cười không nói, mặc dù nàng hi vọng Trần Trường Khoảnh đến làm chủ phòng này, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng đến, đối với nàng cũng không quan trọng.

Dù sao, Thương Uyển Uyển nàng cũng sẽ không bởi vì Trần Trường Khoảnh không quản lý phòng truyền hình điện ảnh mà bỏ bê giao thiệp.

Về phần Bạch Tiểu Thăng, vừa rồi cậu ta biểu hiện rất kinh diễm, người đàn ông xuất thân bình thường này, lại có trình độ đàn dương cầm cấp tám, với lại một mực không lộ ra ngoài.

Đàn ông như thế, bỗng nhiên cũng làm cho Thương Uyển Uyển có chút hứng thú.

- Khục, chuyện này, tôi xem trước đó cứ như vậy đi.

Tống Trường Không nói qua loa một tiếng.

Trước đó cứ như vậy? Trước thứ nào? !

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày.

Tôi đều bị ép phải khoe khoang, ông còn như thế này, vậy thì không được, tôi phải ở trước mặt mọi người ngồi cho vững trên cái ghế này!

Bạch Tiểu Thăng chớp mắt mấy cái, hắn cùng Tống Trường Không thời gian tiếp xúc mặc dù không dài, nhưng biết rõ tính cách cùng tính khí của vị cấp trên này, xem quyền lực so với xem vợ của mình còn nghiêm khắc hơn, một khi cho ông ta cơ hội giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, sẽ rất phiền phức.

Bạch Tiểu Thăng không cho phép có biến.

Làm sao để chắc chắn đây? Bạch Tiểu Thăng ánh mắt quét qua, thấy được Lục Phạm Ngữ ở trong đám người. . .

Lục Phạm Ngữ sợ hãi nhìn hắn, mắt thấy Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn qua, sắc mặt trắng bệch, hoang mang lúng túng chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

Nhưng mà, đã chậm.

Được, là cậu ta! Bạch Tiểu Thăng nói trong lòng.

Mình chính là "Phó tổng bá đạo", nổi tiếng toàn công ty, nói đến công việc vẫn là rất tốt, hết lần này tới lần khác trong một buổi tối đã để Lục Phạm Ngữ liên tiếp khiêu khích, hiện tại nếu cứ để cho cậu ta nghênh ngang ở lại chỗ này, sau này mình làm sao có thể lập uy, chính mình không phải sẽ bị lão Trần khinh bỉ sao.

Còn nữa, nhân phẩm của Lục Phạm Ngữ đúng là rất đê tiện, làm cho Bạch Tiểu Thăng chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy buồn nôn.

- Các vị khách quý, các vị đồng nghiệp, cùng các nhân viên của phòng truyền hình điện ảnh, mọi người đã nghe được, Tống tổng phái tôi thay mặt quản lý phòng truyền hình điện ảnh!

Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói, ánh mắt rơi xuống trên người Lục Phạm Ngữ.

- Vậy tôi sẽ mượn cơ hội này, để tuyên bố một sự kiện.

Bạch Tiểu Thăng nói mấy câu làm cho Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh sững sờ.

Tuyên bố một sự kiện? Tuyên bố cái gì? Trong kịch bản không có cái phân đoạn này a!

Lục Phạm Ngữ sắc mặt trắng bệch, thân thể nhịn không được run lên, hắn có một loại dự cảm cực kỳ không tốt.

- Sớm định ra nam chính số một là Lục Phạm Ngữ, nhưng cậu ta dính líu đến việc mưu hại tổng thanh tra của phòng truyền hình điện ảnh, chèn ép người mới, nhiều lần sỉ nhục tôi cùng Trần Trường Khoảnh Trần phó tổng, hiện nay tôi thay mặt tuyên bố, loại bỏ thân phận nam chính số một của cậu ta, yêu cầu phòng hành chính làm tốt các vấn đề có liên quan đến việc hủy bỏ hợp đồng!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng tuyên bố.

Một lời nói ra, toàn trường yên tĩnh.

Tống Trường Không biến sắc, nhóm khách quý cũng rất kinh ngạc.

Tiệc rượu này để hoan nghênh Thương Uyển Uyển cùng với tạo cơ hội cho cô ấy và nam diễn viên chính gặp mặt giao lưu, vậy mà bây giờ lại đem nam chính số một đuổi đi rồi? !

Điều này trước giờ chưa từng nghe qua a!

Trần Trường Khoảnh cũng không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng tàn nhẫn như vậy, sau khi hắn kinh ngạc xong, thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn qua.

Giống như muốn nói ra lời sỉ nhục của Lục Phạm Ngữ đối với mình.

Trần Trường Khoảnh sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn tuyệt đối không thể để cho Bạch Tiểu Thăng ngay trước mọi người, lại gọi mình là gay!

- Tôi kiên quyết ủng hộ ý kiến xử lý này của Bạch tổng!

Trần Trường Khoảnh lúc này hét lớn một câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận