Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1795: Lớp kèn lệnh

Bạch Tiểu Thăng giao hẹn với phía học viện, ngày hôm sau sẽ đi cùng Lôi Nghênh qua, chính thức bắt đầu dạy học.

Buổi trưa hôm đó, Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi mời ba người Tây Nhã, Adam và Just ăn cơm.

Nhiều ngày qua như vậy, ba người Tây Nhã vẫn làm nhân viên bảo vệ bên cạnh ba người Bạch Tiểu Thăng. Nhất là sau khi đám người Lạc Cơ xuất hiện, đám người Tây Nhã càng được võ trang đầy đủ, súng dài súng ngắn, bom đều đặt ở trong túi mang theo, bên cạnh ba người Bạch Tiểu Thăng một tấc cũng không rời đi theo, có đôi khi còn muốn chạy trước chạy sau, tương đối tận tâm tận trách.

Có thể tưởng tượng được bọn họ vất vả thế nào.

Bạch Tiểu Thăng mời bữa cơm này, cũng xem như là cảm ơn bọn họ.

Ba người Tây Nhã rất vui mừng, sau khi ngồi vào vị trí liền cướp lời, nói muốn mời đám người Bạch Tiểu Thăng.

Mấy ngày qua, bọn họ đã học được từ Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh không ít điều.

Quan trọng nhất chính là bọn họ được Bạch Tiểu Thăng dạy, dù thế nào cũng phải dùng góc nhìn khác nhau để suy nghĩ về cùng một chuyện, điều này sẽ làm cho mình có cảm giác nhìn rõ ràng hơn về rất nhiều chuyện khác.

Cho nên, đám người Tây Nhã muốn biến bữa cơm này thành "bữa tiệc cảm ơn".

- Không cần, tôi đã sớm trả tiền rồi.

Lâm Vi Vi mỉm cười và nói.

Bây giờ, ba người Tây Nhã rất kính trọng Bạch Tiểu Thăng, có cảm giác như muốn quỳ bái, làm cho Lâm Vi Vi rất vui vẻ.

Nhưng trong ánh mắt Tây Nhã nhìn Bạch Tiểu Thăng ít nhiều có chút ái mộ, điều này làm cho Lâm Vi Vi không quá thích.

Anh Tiểu Thăng của cô đã có chủ rồi đấy!

Đương nhiên, Tây Nhã không có biểu hiện gì "khác người", Lâm Vi Vi cũng không tiện biểu hiện ra bất kỳ điều gì khác thường.

Trở lại đề tài lúc này, mọi người ăn cơm ở nhà hàng do Lâm Vi Vi chọn, Michelin tiêu chuẩn ba sao, đối với sinh viên của học viện, giá ở đây cũng không rẻ, Lâm Vi Vi gọi món ăn xong đã sớm trả tiền xong.

- Các người còn chưa tốt nghiệp, không có tiền lương, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm đi.

Lâm Vi Vi mỉm cười và nói.

Dù thế nào cũng không thể để cho “học sinh” của Bạch Tiểu Thăng tốn tiền được, đặc biệt là đám người Bạch Tiểu Thăng thật sự không thiếu chút tiền này.

Ba người Tây Nhã nhìn nhau cười.

Adam mỉm cười nói:

- Lâm tiểu thư, cho dù chúng tôi không tốt nghiệp, không có tiền lương, nhưng thật ra cũng không thiếu tiền. Cô có thể nói chúng tôi đều tiêu tiền trong nhà, vẫn phải tiết kiệm. Nhưng trong nhà của chúng tôi quả thật... Ừ, thật sự không thiếu tiền! Thậm chí chúng tôi tiêu ít, người nhà còn có thể ép chúng tôi “Tiêu xài” nhiều một chút.

Adam nói lời này, làm cho Lâm Vi Vi nghe được liền sửng sốt.

- Trong nhà tôi buôn bán, nhà Tây Nhã cũng vậy, còn kinh doanh không nhỏ. Nhà Just còn kinh doanh trang trại.

Adam mỉm cười và nói:

- Ba người chúng tôi không hoàn toàn là người Nam Mỹ, nhưng tất cả đều là con em nhà giàu ở các châu.

Lâm Vi Vi nghe xong liền bừng tỉnh hiểu ra.

Con em nhà giàu thật sự sẽ hy vọng thế hệ trẻ tuổi học được cách tiết kiệm, cung kính khiêm nhường, nhưng sẽ bồi dưỡng phẩm vị cuộc sống của bọn họ đủ để nên tự tin kiêu ngạo.

Chắc trong nhà "Buộc" bọn họ tiêu tiền, cũng là muốn nâng cao phong cách sống của bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh nhìn nhau.

Bọn họ sớm nhìn ra ba người trẻ tuổi cao ngạo này có xuất thân không tầm thường, vài chi tiết khi quen biết thì không giả vờ được, cũng không che giấu được.

- Nhưng nhà các anh có tiền như vậy, sao lại làm cảnh sát? Người nhà các anh không phản đối sao?

Lâm Vi Vi nói.

Nói xong, cô cảm thấy mình nói như vậy không thích hợp lắm, vội vàng thêm một câu:

- Tôi không phải nói là lựa chọn không tốt, ý của tôi là bọn họ không hy vọng các người đi kế thừa việc kinh doanh và sản nghiệp trong nhà sao?

- Đây đều là theo đuổi đam mê, lựa chọn của mỗi người chúng tôi, người nhà cũng có người không tán thành. Người khác thì tôi không biết, nhưng ba người chúng tôi không hẹn mà dùng cùng một cách giải quyết!

Tây Nhã mỉm cười và nói, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nghịch ngợm nói:

- Giáo viên Bạch, anh cảm thấy chúng tôi giải quyết như thế nào?

Tây Nhã sử dụng hai chữ “giáo viên" này là tiếng Trung.

Trên thực tế, mấy ngày qua, ba người này biết được bên Trung Quốc đều gọi là "giáo viên", cũng kiên quyết học theo hai chữ tiếng Trung này, cứ một lời tiếng Anh đều sẽ thêm một từ tiếng Trung.

Lúc này, đối mặt với “câu hỏi thử giáo viên” của Tây Nhã, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Nếu tôi đoán không sai, các người chắc dùng một cách thức giao hẹn với người nhà để giải quyết - không thể làm được tốt nhất ở trên con đường của mình thì nghe theo sắp xếp trong nhà.

Adam, Just nghe vậy lập tức giơ ngón tay cái lên, nhếch miệng cười.

- Tôi đã biết chuyện này không thể nào làm khó giáo sư Bạch mà!

- Đó là chuyện đương nhiên, anh không xem giáo sư Bạch là ai à? Người có thể làm giáo viên đặc biệt cho chúng ta thì có thể là nhân vật tầm thường sao?

Hai người đặc biệt sùng bái với cách nhìn và tư duy linh hoạt của Bạch Tiểu Thăng, cũng sắp quỳ bái được rồi.

Tây Nhã cũng cười ngọt ngào, nói:

- Không sai, đúng là như vậy. Bằng không chúng tôi cũng sẽ không tranh vị trí thứ nhất trong mọi chuyện. Không có thực lực, không nên ước mơ.

Cô gái này chỉ thuận miệng đã nói ra câu đạo lý vô địch.

Ngay cả Lôi Nghênh cũng mỉm cười và nói:

- Vì những lời cuối cùng này của cô, một lúc nữa chúng ta phải uống một chén mới được.

Bầu không khí của mọi người rất hòa hợp.

Sau đó, từng món ăn được bưng lên, sắc hương vị đều tốt cả, xứng danh với nhà hàng Michelin ba sao.

Nhưng ba người Bạch Tiểu Thăng đều nói món ăn Trung Quốc ngon hơn, bảo ba người Tây Nhã có cơ hội có thể đi Trung Quốc nếm thử.

Đám người Tây Nhã nghe vậy thì lập tức hưng phấn, tất cả đều nói đến lúc đó sẽ bắt Bạch Tiểu Thăng tốn kém thêm một bữa nữa.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên mỉm cười đồng ý.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Nói đến chuyện Bạch Tiểu Thăng sẽ tới học viện dạy học vào ngày hôm sau, Tây Nhã hình như nhớ tới điều gì đó liền dừng đũa nói:

- Thầy Bạch, anh đã được học viện đặc biệt mời, còn được Vân lão vô cùng coi trọng, vậy anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, anh sẽ được mời đi dạy lớp chúng tôi đấy!

- Đó là chuyện tất nhiên, Thầy Bạch không dạy lớp chúng ta thì còn ai có thể dạy chứ!

Adam vừa gắp thức ăn vào miệng vừa nói với giọng rất đương nhiên.

- Những chuyên gia đẳng cấp, những người giảng dạy hàng đầu lại không thể làm cho chúng ta tin phục, đều sớm bị đuổi đi, những người đó thậm chí còn không có nổi một nửa năng lực của thầy Bạch và thầy Lôi.

Just cũng cười nói.

Hai người xem trọng Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh như vậy, không ngừng lên tiếng.

Nhưng rõ ràng bọn họ hiểu nhầm ý của Tây Nhã.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh lặng lẽ liếc nhìn nhau, bọn họ nghe được ẩn ý của Tây Nhã.

Lớp của đám người Tây Nhã rất đặc biệt!

Đi dạy học, còn phải chuẩn bị tâm lý thật tốt trước...

Kết hợp với lời Adam, Just nói, hai người Bạch Tiểu Thăng không khó cho ra một kết luận – lớp này rất khó hướng dẫn!

Lôi Nghênh cũng nghĩ đến điểm này.

- Hai người các anh có thể đừng nói chen vào được không!

Tây Nhã hung hăng trợn mắt nhìn Adam, Just.

Hai người này lập tức cụp mắt xuống, tiếp tục gắp thức ăn.

Ai bảo Tây Nhã là hoa khôi của viện chứ, còn là lớp trưởng của lớp chúng ta, không thể dây vào cô ấy đâu.

- Xem ra lớp các cô cũng không dễ dạy nhỉ.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Tây Nhã lập tức gật đầu, nghiêm túc nói:

- Đây là điều tôi muốn nói!

- Liên minh cảnh sát mười hai nước từ khi thành lập học viện chúng tôi tới nay, không chỉ tiếp nhận học viên ưu tú trong mười hai nước Nam Mỹ, theo danh tiếng càng lúc càng lớn, mức độ mở ra ngoài cũng nâng cao, học viên ở các châu các nước đều được phép thi vào học viện, chúng tôi cũng nhờ đó có khả năng bước vào.

- Để dễ dàng cho việc quản lý, học viện thành lập loại “lớp quốc tế”, hơn nữa không chỉ một lớp.

- Học viện lại dựa vào thành tích và gia thế, không để khuôn sáo ràng buộc để đặt ra một lớp, chính là lớp chúng tôi – “Lớp kèn lệnh”!

Tên lớp kỳ lạ như vậy làm cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều kinh ngạc nhìn nhau.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm đọc lại.

Lớp không bị ràng buộc?

Mình thấy là “lớp gào thét” hoặc “lớp người thích tranh cãi” thì càng thỏa đáng hơn đấy.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Anh xoa cằm, kết hợp với những gì biết về Vân Quang Chi, anh gần như có thể xác định được 100%, Vân Quang Chi chắc chắn sẽ ném mình vào nơi nào để dạy học.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy không ổn:

- Đây không phải là hãm hại mình à!

Bạn cần đăng nhập để bình luận