Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1670: Tôi là Lâm Thăng (1)

Sáu phòng ban sự nghiệp lớn của tập đoàn nằm ở sáu châu lớn. Bạch Tiểu Thăng đã đi qua Châu Âu, đi qua bắc Mỹ, bên phía Bắc Mỹ, ngoài nhà họ Ngụy ra thì bọn họ chưa có được nhận thức chung với nhà nào khác.

Bên Bắc Mỹ là chỗ trụ sở chính của tập đoàn Chấn Bắc, ở trên phương diện tình cảm tất nhiên cao ngạo hơn một chút.

Mãi không nắm bắt được giao dịch, nên Bạch Tiểu Thăng cũng muốn qua thương lượng với bọn họ.

Nam Châu Mỹ là nơi Bạch Tiểu Thăng xác định sẽ tới.

Hạ Hầu Khải thật ra không có ý kiến gì về chuyện này, ông không biết chuyện này có liên quan rất lớn tới việc Bạch Tiểu Thăng sẽ đứng vững ở đâu sau một năm.

Khi ở nhà họ La, Bạch Tiểu Thăng đã hứa với bà cụ nhà họ Tần và Tần Tiểu Yêu, có thời gian sẽ đi Nam Mỹ thăm hỏi bọn họ, đây là một cơ hội.

- Nhưng trước khi cậu đi tới Nam Mỹ, có thể đi tới Tương Cảng một chuyến chứ?

Hạ Hầu Khải mỉm cười và nói.

- Tương Cảng?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc.

Đây chính là đặc khu, anh đi tới chỗ đó làm gì.

- Có phải cậu có một tên giả là Lâm Thăng đúng không?

Hạ Hầu Khải mỉm cười và nói:

- Còn làm người ta tưởng nhầm người nhà họ Lâm ở Tương Cảng?

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Bên kia nhờ một người bạn cũ báo cho tôi biết, muốn mời cậu qua làm khách, nói chuyện hợp tác. Người trung gian là bạn lâu năm của tôi, tôi không thể không nể mặt.

Hạ Hầu Khải mỉm cười và nói:

- Xem đi, cậu vừa giả mạo, chính chủ người ta đã tìm tới rồi!

Bạch Tiểu Thăng cũng cười:

- Nhà họ Lâm kia à, thật ra cũng là gia tộc lớn rất lợi hại, tôi có thể đi một chuyến!

Tương Cảng, phần lớn mọi người trên thế giới nghe biết tiếng, nơi đây buôn bán nhộn nhịp, thức ăn cũng ngon, quả thật là thiên đường mua sắm.

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi ra khỏi sân bay, nhìn thành phố trước mắt này, cũng thấy kiến trúc mọc lên như rừng, to lớn, đủ để sánh ngang với bất kỳ một thành phố lớn ở u Mỹ.

- Anh Tiểu Thăng, chúng ta đi đâu trước đây? Hay tìm khách sạn ở đã?

Lâm Vi Vi hỏi.

- Ừ, tìm nhà khách sạn trước, cất đồ xong sẽ tính sau.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lôi Nghênh tất nhiên không có ý kiến.

Lần này, Bạch Tiểu Thăng nhận lời mời tới công ty nhà họ Lâm khảo sát, đồng thời xem có khả năng hợp tác không.

Mặc dù đã nhận lời mời, lần này người đứng giữa làm cầu nối lại là một người bạn của Hạ Hầu Khải, nhưng Bạch Tiểu Thăng có thể qua, theo lời Hạ Hầu Khải nói, chính là cho đối phương đủ mặt mũi, về phần hợp tác được hay không thì hoàn toàn tùy thuộc vào Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao, giờ phút này lấy thực lực địa vị của Bạch Tiểu Thăng, hoàn toàn gánh vác được hai chữ "Chủ đạo" này.

Lần này Bạch Tiểu Thăng đến đây cũng không thông báo trước với nhà họ Lâm. Nếu như có thể, Bạch Tiểu Thăng càng muốn lén tới viếng thăm.

Ba người vẫy chiếc xe taxi ở ngoài sân bay, bảo đối phương đưa bọn họ đến một khách sạn năm gần đó.

- Đây lần đầu tiên các vị tới Tương Cảng sao?

Tài xế xe taxi là một người trung tuổi, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, nhìn qua cũng làm người ta thấy thoải mái, nụ cười cũng ấm áp.

Khi nhận được xác nhận của đám người Bạch Tiểu Thăng, chú tài xế còn rất nhiệt tình, đưa ra gợi ý về rất nhiều khu du lịch mua sắm.

Trong lúc Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với đối phương, rất tự nhiên chuyển đề tài tới các công ty địa phương, cuối cùng nhắc tới sản nghiệp nhà họ Lâm.

- Sản nghiệp nhà họ Lâm à? Bọn họ làm ăn lớn đấy!

Tài xế xe taxi chậm rãi nói.

Đánh giá của anh ta về công ty nhà họ Lâm vẫn tính là trực tiếp, cũng rất đúng trọng tâm, chỉ nói là làm trong sản nghiệm nhà họ Lâm phải tăng ca rất nhiều, rất mệt mỏi.

Bạch Tiểu Thăng biết, Tương Cảng có áp lực cạnh tranh lớn, thời gian làm việc không có dài nhất, chỉ có dài hơn. Thậm chí "9 sáng 9 tối, một tuần sáu ngày" "996" ở Tương Cảng là thời gian làm việc bình thường.

Một cơ cấu quốc tế đã từng điều tra, thời gian làm việc ở Tương Cảng dài đứng thứ nhất, thứ hai trên thế giới.

- Bận rộn là đại biểu cho hiệu quả và lợi ích không tệ. Tôi nghe nói, người nhà họ Lâm còn làm việc trong sản nghiệp của mình, xem ra người lớn tuổi trong nhà bọn họ cũng thật nhẫn tâm với con cháu mình, lại rèn luyện bọn họ như thế.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Chắc hẳn thế hệ trẻ nhà họ Lâm đều là những người ưu tú.

Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ theo đề tài thuận miệng nói một câu, nhưng không ngờ làm chú tài xế cười nhạo.

- Thế hệ trẻ nhà họ Lâm quả thật có rất nhiều nhân vật lợi hại, nhưng cũng có một vài người không nên thân! Hì hì, cậu nghe chưa từng nghe qua bởi vì kẻ củi mục nhà họ Lâm nợ tiền cờ bạc, bị đánh đuổi ngay trên đường nhỉ.

Tài xế nói.

Bạch Tiểu Thăng đã từng xem nhiều từ vô dụng trong tiểu thuyết, nhưng không ngờ ngoài hiện thực cũng có người gọi như vậy.

- Nhà họ Lâm là nhà lớn nghiệp lớn như vậy, ở đây hẳn có uy tín danh dự lớn. Người của Lâm gia còn có thể bị đuổi đánh trên đường sao?

Lâm Vi Vi nghe chú tài xế nói vậy thì có phần không hiểu hỏi.

Tài xế liếc nhìn Lâm Vi Vi qua kính chiếu vậy, vui vẻ nói:

- Cô bé, vậy thì không biết rồi. Tương Cảng là một địa phương thần kỳ. Minh tinh lớn cầm giỏ đi chợ mua thức ăn, doanh nhân lớn chen chúc trên xe buýt, tàu điện ngầm là rất bình thường. Người nhà họ Lâm bị đuổi đánh bên đường thì thế nào?

Lâm Vi Vi ngẩn người, nhún vai vì không còn lời nào để nói.

- Tôi thấy trên tuần san giải trí nói, kẻ củi mục nhà họ Lâm kia bị đuổi, trong nhà cũng không thích cậu ta, không cho cậu ta vào công ty trong nhà làm việc, mỗi tháng chỉ cho một ít phí sinh hoạt lại bị cậu ta mang đi đánh cược, bị đòn cũng là đáng đời!

Lúc này chú tài xế có vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Tin tức tiêu cực nhỏ không đáng nói tới liên quan tới gia tộc của người ta, hỏi thăm nhiều cũng không có ý nghĩa gì.

Bạch Tiểu Thăng lại dẫn dắt chuyển đề tài, nói chuyện khác với chú tài xế.

Trên đường đi, ba người cũng xuyên qua cửa sổ xe quan sát thành phố này, so với vẻ đẹp lúc mới nhìn thấy, càng đi sâu vào lại cảm thấy có chút "thất vọng" .

Đường phố Tương Cảng sầm uất, nhìn cũng chỉ có vậy, thậm chí có phần cổ xưa, được cái vẫn tính là sạch sẽ ngăn nắp.

Lần này, đám người Bạch Tiểu Thăng đặc biệt "gặp may mắn".

Gặp phải kẹt xe.

Bọn họ bị kẹt ở đây hơn hai giờ, đến gần một giờ chiều, ba người Bạch Tiểu Thăng đều thấy đói.

Rõ ràng chú tài xế đã quen với cảnh này, không chút hoang mang, tìm bánh quy, chocolate và chai nước ở trong xe ra, đồng thời khách sáo mời ba người Bạch Tiểu Thăng cùng ăn.

Đám người Bạch Tiểu Thăng thấy người ta cũng không dự trữ được bao nhiêu, không chừng đưa cho bọn họ xong còn gặp phải tình trạng kẹt xe nữa, cũng không thể mặt dày mà nhận lấy.

Ông chú này cũng không quá cưỡng ép.

Cuối cùng, xe taxi đưa ba người Bạch Tiểu Thăng đến khách sạn.

Giây phút xuống xe, ba người đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn năm sao này xong, đám người Bạch Tiểu Thăng bỏ đồ vào phòng và chạy tới nhà hàng ăn.

Thức ăn ở Tương Cảng đều rất ngon, cho dù là khách sạn địa phương cũng có vài món ăn ngon đặc sắc.

Ba người Bạch Tiểu Thăng gọi thức ăn và cùng ăn, không ngờ ba người lại ăn tới mức no căng...

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm một chút.

Bạch Tiểu Thăng đứng lên nói.

Tương Cảng cũng là thiên đường mua sắm, hàng hiệu ở nơi đây rất rẻ.

- Khi tới em đã thấy y có một quảng trường mua sắm cỡ lớn ở gần đây, em muốn tới đó đi dạo!

Lâm Vi Vi liền giơ tay nói.

- Được, vậy hai gã đàn ông bọn anh đành phải bất chấp mọi giá, đi dạo cùng em vậy.

Bạch Tiểu Thăng hạ quyết tâm nói.

Khả năng đi dạo phố của phụ nữ mới đáng sợ làm sao, thật sự đi thì giống như không biết mệt vậy. Bạch Tiểu Thăng đã "lĩnh giáo" quá nhiều lần, trong lòng khó tránh khỏi sợ hãi.

Bạch Tiểu Thăng cho rằng Lôi Nghênh cũng giống mình, không ngờ anh ta rất tích cực gật đầu hưởng ứng, còn cẩn thận lấy một mảnh giấy được gập vuông vắn từ trong túi ra, vừa triển khai ra, cuối cùng lộ ra một trang giấy lớn bằng bàn tay, trên có rất nhiều chữ nhỏ.

- Đây là cái gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng thấy sửng sốt.

Lâm Vi Vi cũng có chút tò mò.

- Cái đó, Tử Nguyệt nghe tôi sắp tới bên này, bảo tôi mang đồ về cho cô ấy.

Lôi Nghênh toét miệng cười.

Lôi Nghênh hoàn toàn không thấy phiền chán mất vui, ngược lại hình như rất vui vẻ được mua đồ cho vợ.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi không nhịn được liếc mắt nhìn anh với ẩn ý sâu xa.

- Đi thôi, lập tức lên đường đi mua sắm!

Lôi Nghênh nóng lòng nói.

Thật sự không ngờ tới, người đàn ông cao lớn thô kệch này lại chiều vợ như vậy.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi đã lộ rõ ý "Không ngờ Lôi Nghênh anh lại như vậy", nhìn Lôi Nghênh nhanh chóng rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận