Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 968: Gặp lại Ron



- Được rồi, ở ngay phía trước tìm địa phương có thể ngừng lại là được.

Mắt thấy đã đến nơi, Bạch Tiểu Thăng liền chỉ đường cho Trương Thiên Tắc.

Đây là quảng trường bên ngoài tòa nhà của Ron.

- Okie.

Trương Thiên Tắc một bên đáp ứng một bên nhìn ngoài cửa sổ, lập tức kinh ngạc nói.

- Ủa, thật sự là nơi này sao! Cái công ty 'Tôn Bạch Trí Thắng' kia cũng đặt văn phòng ở nơi này.

Đây thật sự là quá trùng hợp.

- Sẽ không phải, vị bằng hữu kia của ngài cũng làm việc ở tòa nhà công ty kia chứ?

Trương Thiên Tắc trong lòng khẽ động, nhịn không được hỏi.

- Có khả năng là như thế.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, ý vị thâm trường nói.

- Dù sao thời điểm lần trước tôi gặp hắn, là ở một công ty khác, không phải ở cái công ty 'Tôn Bạch Trí Thắng' gì đó.

- Ồ, thì ra là dạng này a.

Trương Thiên Tắc tựa hồ đối với câu trả lời này có chút tiếc nuối.

Chờ đến khi chiếc Bentley dừng hẳn.

Ba người Bạch Tiểu Thăng xuống xe, Trương Thiên Tắc cũng đi theo xuống.

- Vất vả cho cậu rồi, đã chở chúng tôi qua tận đây, những gì cậu nói tôi đã nhớ kỹ, sau khi về công ty, tôi sẽ mau chóng tìm hiểu tình huống, sẽ có báo cáo hướng lên trên.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Vậy đa tạ ngài.

Trương Thiên Tắc cảm tạ nói.

Lâm Vi Vi dưới sự ra hiệu của Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng viết lại địa chỉ email đưa cho Trương Thiên Tắc.

- Đây chính là địa chỉ email dành cho công việc của chúng tôi, nếu có việc thì có thể liên hệ.

Chỉ lưu lại địa chỉ email, không có lưu lại phương thức liên lạc khác, dù sao hai bên cũng không có thói quen hay liên lạc như vậy.

Trương Thiên Tắc cũng có thể lý giải được, lúc này mới đưa hai tay tiếp nhận.

Trương Thiên Tắc muốn cùng Bạch Tiểu Thăng nói nhiều một hai câu, nhưng ánh mắt vô ý hướng một bên quét qua, lập tức sững sờ, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm không chớp.

Bên kia, ngay tại của chính ra vào tòa cao ốc, có một nhóm người vội vội vàng vàng đi ra.

Đa số trong đó là người nước ngoài, người bản xứ cũng không ít. Bọn hắn đều mặc âu phục phẳng phiu, phong cách của những người thương nhân cực kỳ thành công.

Nhìn thấy người dẫn đầu, hai đồng tử của Trương Thiên Tắc hơi co lại, giọng nói bỗng nghẹn ngào.

- Ron tiên sinh.

Ron ở trong giới kinh doanh của thành phố Lâm Hải này rất nổi danh.

Giờ phút này, Ron dẫn đầu một nhóm người đang đứng ở nơi đó, tựa hồ như đang chờ người nào tới.

Người nào tới mà có thể kinh động đến vậy, để cho đích thân Ron tiên sinh xuống lầu nghênh đón.

Trương Thiên Tắc khó có thể tin, nhanh chóng liếc nhìn chung quanh một chút.

Là Thị Trưởng thành phố đến, hay là. . . Hạ Hầu Khải tiên sinh tới.

Tại thành phố Lâm Hải có nhân vật đáng giá để cho Ron tiên sinh hoan nghênh như thế, số lượng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Vừa nghĩ tới Hạ Hầu Khải, bên trong ánh mắt của Trương Thiên Tắc quả thực bắn ra một tia chờ mong mãnh liệt.

Nếu như ở chỗ này có thể gặp được Hạ Hầu Khải Tổng giám đốc, có thể nói đây chính là một cái kỳ ngộ ngàn năm khó gặp.

Trương Thiên Tắc cảm giác trong lòng mình đang nhảy "Phanh phanh", trong lòng bàn tay lấm thấm xuất hiện mồ hôi.

Nếu thật đúng là Hạ Hầu Khải Tổng giám đốc. . .

Bản thân mình muốn đi qua gặp sao?

Đó là nhất định.

Có thể với thân phận này của mình, chưa chắc có thể tới gần nói chuyện với người ta được?

Nhưng không thể nói cũng phải nói.

Đây chính là một lần kỳ ngộ khó có được.

Hơi thở của Trương Thiên Tắc nhịn không được trở nên dồn dập, chân cất bước muốn hướng về phía bên kia đi đến.

Nhưng mới đi được mấy bước, Trương Thiên Tắc chợt phát hiện Ron tiên sinh cầm điện thoại ra nghe, sau đó. . . Ron tiên sinh thế mà mang theo những người khác quay trở về cao ốc.

Trương Thiên Tắc sửng sốt.

Đây là cái tình huống gì? Khách nhân không tới sao?

Trương Thiên Tắc đang khẩn trương kích động bỗng nhiên cảm thấy thất vọng.

Có điều, mắt thấy nhóm người Ron tiên sinh vừa khuất bóng sau cánh cửa chính của tòa cao ốc, Trương Thiên Tắc vỗ đùi hối hận thầm than.

- Haizz, mình đi qua chào hỏi Ron tiên sinh một tiếng cũng tốt mà.

Dù sao, vị thế của Ron tiên sinh ngay cả cha hắn là Trương Hách cũng muốn kết giao.

Cơ hội qua rồi. Trương Thiên Tắc cảm thấy đắng chát thở dài.

Lúc này, Trương Thiên Tắc lại nghĩ tới mấy người Bạch Tiểu Thăng.

Vừa rồi tâm trạng bị kích động, lại để những người này chờ đợi một bên. . .

Chuyện này rất không nên a.

Trương Thiên Tắc lại cảm thấy trong đầu ảo não, tranh thủ thời gian nở một nụ cười tươi tắn quay đầu lại. Lần thứ hai nhìn về phía ba người Bạch Tiểu Thăng, nhưng hắn lại ngạc nhiên phát hiện ba người đã sớm rời đi. . .

Trương Thiên Tắc nghểnh cổ nhìn về bốn phía cả nửa ngày, nhưng không thu hoạch được gì, cũng đành phải hậm hực rời đi.

- Hi vọng vị họ Bạch kia không có tức giận với mình, mình làm sao lại nhất thời thất thố như thế chứ. . .

Trương Thiên Tắc ảo não lên xe khởi động xe rời đi.

Một bên khác, Ron dẫn người của mình quay trở về cao ốc, ở trong đại sảnh khẽ ngừng chân, hắn điểm một vài người lưu lại, còn những người khác thì lập tức trở về vị trí làm việc.

Những người kia giật mình kinh ngạc.

Ron tiên sinh nói là muốn mang bọn họ gặp mặt một vị đại nhân vật, tại sao chỉ nghe một cuộc điện thoại liền tản đi rồi?

Rất nhiều nhân viên mới tỏ ra buồn bực. Có điều dưới sự phân phó của Ron bọn họ cũng không thể nói gì hơn.

Người được Ron lưu lại chính là viên thư ký Miranda, nàng cũng đã gặp qua Bạch Tiểu Thăng.

- Ông chủ nói không tới sao, chẳng lẽ tạm thời chuyển đổi hành trình?

Miranda hiếu kỳ hỏi.

Nàng đối với ông chủ kia của mình, có ấn tượng khắc sâu vô cùng.

- Đừng hỏi nữa, một hồi nữa em sẽ biết thôi.

Ron lầm bầm nói.

Hiện tại, hắn cùng với những người trong công ty đều nói tiếng Hoa, hơn nữa càng nói càng lưu loát.

- Ron, đã lâu không gặp.

Sau lưng Ron bỗng nhiên truyền tới một âm thanh.

- Một năm không gặp, ngay cả tên công ty cũng sửa lại a. Tôn Bạch Trí Thắng, cái tên như thế mà cậu cũng nghĩ ra được.

Cái âm thanh kia mang đầy giọng diệu trêu ghẹo nói.

Ron nghe được âm thanh này liền ngạc nhiên xoay người nhìn lại.

Bạch Tiểu Thăng cười nhẹ nhàng nhìn hắn, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh theo bên người.

- Đã lâu không gặp, BOSS.

Ron trực tiếp tiến tới ôm thật chặt Bạch Tiểu Thăng.

- Chào ông chủ.

Miranda cũng hướng Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười ngọt ngào.

- Cô vẫn khỏe chứ Miranda.

Bạch Tiểu Thăng quay lại cười một tiếng,

- Ngài còn nhớ rõ tôi à?

Nha đầu cũng phi thường mừng rỡ.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhịn không được nở nụ cười, cũng cùng với mấy người bọn họ chào hỏi.

- Vừa rồi tôi còn muốn cho mọi người ở bên ngoài tiếp anh, anh đã đến rồi mà sao còn để cho bọn họ trở về vậy.

Ron có chút không hiểu.

- Hôm nay không giống trước kia, thân phận cũng không đồng dạng, phải khiêm tốn.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Đi thôi, chúng ta đi tìm một địa phương yên tĩnh trò chuyện một chút.

Trong một tòa cao ốc lân cận, ở một quán cà phê, mấy người Bạch Tiểu Thăng tìm một vị trí mát mẻ ngồi xuống.

- Ông chủ, ngài đi lần này vậy mà hơn một năm trời luôn. Công ty của chúng ta một năm qua phải nói là biến hóa vô cùng to lớn.

Ron nhịn không được dương dương đắc ý, trước tiên báo cáo thành tích của mình.

- Cũng bao gồm chuyện cậu đem Công Ty TNHH Tư Vấn Thương Mại BXS, đổi tên 'Tôn Bạch Trí Thắng' đúng không.

Bạch Tiểu Thăng trêu chọc nói.

Cái danh tự này, nếu như không biết, tất nhiên sẽ suy nghĩ sâu sắc hơn, nhưng đối với mấy người Bạch Tiểu Thăng mà nói, quả thực giống như là nhân viên đối với ông chủ vỗ mông ngựa, nhưng cũng quá buồn nôn a.

- Ngài không cảm thấy cái danh tự này có phong cách rất Tây sao? Hay là dùng cái tên có phong cách tây này không tốt, có vẻ như hơi sính ngoại đúng không?

Ron là một người da trắng, sử dụng khẩu âm của người Đông Bắc, lời nói nói đến đây thực sự có chút buồn cười.

- Tóm lại, xem như phù hợp với trào lưu trong nước, cũng sáng sủa trôi chảy, không đến nỗi nào. Nhưng đây không phải trọng điểm. Mấu chốt chính là một năm nay, chúng ta cùng công ty Đằng Vân và công ty Collison triển khai hợp tác vô cùng tốt đẹp. . .

Ron cười nói.

Ron không nhịn nổi vội vã báo cáo lại cho Bạch Tiểu Thăng một mạch.

Bản thân hắn đúng là làm rất tốt vai trò lãnh đạo đoàn đội, từ lúc làm Tổng giám đốc cho đến nay thì càng ngày tài năng lãnh đạo càng hiển hiện rõ rệt, đặc biệt là có sự giúp đỡ của mấy người Lục Thanh Phong và Kevin, công ty phát triển không ngừng.

Ron báo cáo cho Bạch Tiểu Thăng về sổ sách lợi nhuận trong một năm này khiến cho Bạch Tiểu Thăng cảm thấy thực sự kinh ngạc.

- Tiền của ngài, tôi đều cho vào một cái tài khoản thực sự, đương nhiên nếu công ty muốn sử dụng để đầu tư, tất nhiên tôi cũng sẽ mang đi dùng, ngài không ngại chứ.

Ron nói.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên không ngại.

Bạch Tiểu Thăng uống một ly cà phê, vừa cẩn thận tinh tế nghe Ron báo cáo, đồng thời cùng hắn trao đổi một phen.

Hai giờ bất tri bất giác trôi qua.

- Được rồi, lần này tôi tới đúng là xem qua công ty một chút, chúng ta cũng nên đi rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Lúc này đi sao? Cũng đã trưa rồi, không bằng ăn cơm rồi hẵng đi.

Ron vội vàng nói.

- Lần sau đi, tôi còn có chút việc phải làm.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Ron một mực giữ lại không có kết quả, cũng chỉ có thể tiếc nuối coi như thôi.

Trước khi đi, Bạch Tiểu Thăng cố ý dặn dò một câu.

- Liên quan tới mối quan hệ của tôi cùng với công ty, trước hết các cậu tạm thời giữ bí mật nhé.

Yêu cầu này của hắn, Ron lập tức đáp ứng.

Cùng Ron chia tay về sau, Bạch Tiểu Thăng mang theo hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh rời khỏi nơi này.

Trên đường đi, thì điện thoại di động của Lâm Vi Vi vang lên.

Nàng nhìn thoáng qua, lập tức cười nói.

- Không nghĩ tới, Trương Thiên Tắc mới nhận được địa chỉ email của chúng ta thôi, hắn nhanh như vậy liền dùng tới rồi.

- Anh Tiểu Thăng, anh đến xem tin tức này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận