Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1796: Mọi người hợp tác ra oai phủ đầu

Vào lúc Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh mời ba người Tây Nhã ăn cơm, trong phòng ăn nhỏ của học viện có một đám người trẻ tuổi đang ngồi tụ tập ăn cơm, chỗ ngồi xung quanh bọn họ đều để trống.

Vốn có học viên muốn tới bàn ngồi ăn cơm, nhưng khi thấy đám người này liền vội vàng đóng gói một cái Hamburg, hoặc bánh rán mang đi. Nếu ai lỡ ở lại ăn cơm từ trước, cũng phải ăn nhanh hơn bình thường.

Trong học viện này cũng tồn tại một loại người không dễ trêu chọc, chính là người của "lớp kèn lệnh". Phần lớn bọn họ đều đến từ các nước ở các châu, cũng có một ít là người địa phương, bọn họ có xuất thân khác nhau, nhưng đều có một mặt xuất sắc vượt xa người thường, hơn nữa còn có chung một điểm - trong nhà giàu có vượt quá tưởng tượng.

Người năng lực cao như vậy, lòng dạ cũng cao, nếu như trêu chọc phải, cho dù không đánh, nhưng khó bảo đảm trên giảng đường hoặc trong lúc thực chiến "bao vây tấn công" sẽ không sử dụng thành tích nghiền ép, đùa cợt chế giễu trước mặt mọi người.

Không chỉ học viên, ngay cả một ít giáo viên thậm chí người giảng dạy cũng thấy đau đầu với bọn họ.

Nếu như ở trong lớp, giáo viên bị bọn họ hỏi ngược, hoặc nghiền ép ở trên phương diện chuyên môn cũng coi như là rắc rối lớn.

Một lần, hai lần làm cho anh xấu hổ, ba lần bốn lần làm cho anh mất mặt, đợi đến năm lần sáu lần, anh cũng chỉ có thể rời đi, không có tư cách dạy học cho bọn họ nữa.

Đối với người của lớp này, giáo viên đều cố gắng đi vòng.

Lúc này, người lớp bọn họ ngồi thành một vòng lớn, ở giữa có ba người, hai người đàn ông và một người phụ nữ.

Đàn ông thì cao ráo đẹp trai, phụ nữ lại đặc biệt xinh đẹp, còn có dáng vẻ hiên ngang.

Học sinh nam có vóc dáng hơi cao tên là Nicholas. Học sinh nam có gương mặt gầy gò gọi là Farro, người đẹp kia gọi là Monica.

Ba người vốn bị Vân Quang Chi sai đi bảo vệ Bạch Tiểu Thăng nhưng đều không tình nguyện.

Cuối cùng, ba người Tây Nhã phải đi thay thế.

Lúc này, có người mở miệng lên tiếng.

- Nicholas, chúng ta nghe nói đám người Tây Nhã vì không bảo vệ được Bạch Tiểu Thăng kia mà phải chịu nhiều đau khổ đấy. Ngày mai, hắn lại tới dạy học cho chúng ta, anh nói xem nên làm gì bây giờ?

Có người hỏi.

Trong ba người, Nicholas có danh vọng rất, cũng là lớp phó của “lớp kèn lệnh”.

Một người đi đầu, những người khác đều lên tiếng phụ họa.

- “Lớp kèn lệnh” chúng ta là nhân tài ưu tú lại bị sai đi làm vệ sĩ cho người ta, nghĩ tới là tôi lại thấy giận rồi!

- Càng khỏi phải nói tới làm vệ sĩ cho dân kinh doanh, hắn còn sắp tới dạy chúng ta. Hắn có thể dạy chúng ta cái gì chứ!

- Đám người chúng ta ở đây, gần như trong nhà đều làm kinh doanh, nếu như thật sự cần một người kinh doanh dạy, làm sao có thể đến phiên hắn dạy chứ!

- Lúc này lớp người khác đều đang bàn luận xôn xao, đều đang giễu cợt chúng ta đấy!

Trong đám người đang kích động, còn có người ngưỡng mộ Tây Nhã liên tục tức giận nói:

- Tôi nghe nói Tây Nhã của chúng ta bị sai trước bảo sau, vì bảo vệ không tốt còn bị học viện xử phạt, liên tiếp nhiều ngày như vậy đều phải đi bảo vệ cho tên Bạch Tiểu Thăng đó!

- Thật đáng giận, Tây Nhã chính là nữ thần trong lòng chúng ta, là hoa khôi của học viện đấy! Sao có thể để cho người khác khinh thường cô ấy như vậy được!

- Đúng vậy, tôi suy nghĩ tới cũng thấy giận!

Được nghe mọi người càng lúc càng lớn tiếng bất mãn, Nicholas vung hai tay lên, nói:

- Mọi người yên lặng một chút đi, đừng gây ầm ĩ nữa.

- Đúng vậy, đây là chỗ ăn cơm, đừng la hét ầm ĩ, nếu không để người ta thấy được lại ảnh hưởng tới danh tiếng của “lớp kèn lệnh” chúng ta.

Farro cũng cao giọng nói.

Hai người đàn ông ghét Bạch Tiểu Thăng, ít nhiều cũng có ý với Tây Nhã.

Trong lúc kích động, cơn giận trong lòng bọn họ cũng bị kích thích.

Monica lại xuất phát từ chuyện Adam gặp phải mà bất mãn với Bạch Tiểu Thăng. Cô ta thích Adam, âm thầm hả hê với những gì Tây Nhã gặp phải.

Dù sao Monica và Tây Nhã đều là hoa khôi của học viện.

Mà Nicholas, Farro lại không thích tên mặt trắng Adam...

Điều này ứng với một định luật - đồng tính đẩy nhau.

Cũng xuất phát từ điều này, bọn họ từng chế giễu việc ba người Tây Nhã chủ động gánh chịu hậu quả, cũng biểu thị tỏ ra "thương tiếc".

Tất cả chỉ vì có một người nào đó mà tạo thành tình cảm dao động khác nhau.

Nghe Nicholas và Farro lên tiếng, mọi người cũng yên tĩnh lại.

- Tôi làm lớp phó của lớp chúng ta, tất nhiên hiểu rõ tâm trạng của mọi người!

Nicholas nói với mọi người với vẻ "rất chân thành":

- Cho nên chúng ta sẽ theo lệ cũ, xin học viện cho diễn luyện theo thông lệ, tới “đón tiếp” thầy giáo Bạch kia. Nếu như hắn không thích hợp, vậy cũng chỉ có thể rời đi! Các người cảm thấy thế nào?

Lời Nicholas nói ra, lập tức làm cho mắt mọi người sáng lên.

Trước kia, những giáo viên mà bọn họ cho rằng "không tốt" lại "đổ thừa" không đi liền bị bọn họ dùng cách thức này ép đi.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng vừa tới, bọn họ lại một lần ra oai phủ đầu hắn, hắn thức thời không biết điều cũng không có vấn đề gì, trên thực tế năng lực bày ra đó, cho dù bọn họ phản đối với học viện, cũng phải lấy lý do "không có cách nào đạt được yêu cầu dạy học" để đuổi Bạch Tiểu Thăng kia!

- Cách này hay đấy!

- Tôi tán thành!

- Đồng ý!

Tất cả mọi người đều lập tức tán thành.

Nicholas, Farro nhìn nhau, cũng nhịn không được bật cười.

Monica cười lạnh, có chút ý tứ khác. Nếu để cho giáo viên được Tây Nhã bảo vệ tốt nhiều ngày như vậy vừa tới đã bị chứng minh thật sự là đồ bỏ đi, làm cho đám người cô ta mệt mỏi bôn ba bảo vệ mấy ngày qua phải lập tức cút đi, chẳng phải tương đương với việc những gì cô ta vất vả đều trôi theo dòng nước à? Chỉ vừa nghĩ tới, Monica đã thấy thật thoải mái!

- Nhưng nếu như học viện nhìn ra ý của chúng ta, lần này không cho phép chúng ta làm diễn luyện theo thông lệ thì sao?

Monica nói.

Mọi người lập tức nhìn về phía cô ta, không hẹn mà cùng suy nghĩ về vấn đề này.

Đúng vậy, nếu như học viện không cho phép thì sao?

Bọn họ làm vậy, rõ ràng là đang nhằm vào Bạch Tiểu Thăng.

- Monica, cô cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?

Nicholas hỏi.

Trong lòng Nicholas vẫn có “tình cảm” với người đẹp như Monica, không khác với Tây Nhã là mấy. Dù sao, bọn họ đều là những cô gái xinh đẹp.

Farro cũng nhìn về phía Monica, biết cô gái này lắm mưu nhiều kế.

Monica bảo mọi người dịch sát lại và khẽ nói với Nicholas, Farro cùng mọi người:

- Chúng ta tới tiền trảm hậu tấu, làm một ít diễn luyện nhỏ trước, đừng làm quy mô lớn như vậy, để cho Bạch Tiểu Thăng vừa tới đã chịu thiệt, chứng minh hắn không tốt trước, sau đó lại... Ha ha...

Chủ ý này hay, mắt mọi người sáng ngời.

- Tốt lắm, chúng ta cứ làm như vậy, tất cả đều chú ý giữ bí mật đấy!

Nicholas nghiêm túc nhìn mọi người xung quanh và hạ giọng nói.

Ba phút sau, Vân Quang Chi và viện trưởng của học viện biết được chuyện này.

Ở học viện này mà muốn lừa gạt hai người bọn họ sao? Quả thật là người si nói mộng.

- Làm càn! Đám nhóc con này coi trời bằng vung rồi. Tôi phải dạy cho bọn chúng biết thế nào là tôn trọng mới được!

Viện trưởng tức giận nói.

Sau đó, ông ta đã bị Vân Quang Chi ngăn lại.

- Ha ha, đây không phải là chuyện tốt sao? Đối với đám người trẻ tuổi sức lực tràn đầy, không mê quyền uy, muốn đích thân kiểm tra sự nghi ngờ của mình, rất tốt, rất tốt!

Vân Quang Chi chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười rất vui vẻ.

Viện trưởng không nổi giận nổi, lẩm bẩm nói:

- Hay là bảo đám người Tây Nhã thông báo với Bạch Tiểu Thăng, để bọn họ chú ý một chút, tránh cho thật sự bị đám người lớp này làm cho mất mặt.

Vân Quang Chi gật đầu đồng ý tới đề nghị này:

- Đúng vậy, bảo đám người Tây Nhã đánh tiếng là được...

Sau đó, Vân Quang Chi tự mình gọi điện thoại cho Tây Nhã.

Vào lúc viện trưởng cho rằng Vân Quang Chi muốn bảo cô ta chuyển lời để đám người Bạch Tiểu Thăng cẩn thận, lại nghe Vân Quang Chi nói trong điện thoại:

- Tây Nhã, cô và Adam, Just tối nay đi ngay tới quận South Collar, đúng đúng, thành phố ở đầu phía tây thực tập làm cảnh sát địa phương mấy ngày.

Viện trưởng sửng sốt.

Đây hình như không phải là muốn nhắc nhở đám người Bạch Tiểu Thăng, ngược lại có ý “điệu hổ ly sơn”!

Viện trưởng biết, gần đây ba người Tây Nhã báo cáo đều hết lời khen ngợi Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh, rõ ràng đã bị thần phục.

Trong thời gian ngắn, Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh lại khiến cho lớp trưởng lớp kèn lệnh - Tây Nhã, còn có hai con gà trống kiêu ngạo phải thuần phục dễ bảo, ngay cả viện trưởng cũng thấy giật mình, vô cùng tò mò.

Viện trưởng đang nghĩ ngợi lại nghe Vân Quang Chi nói tiếp:

- A, về chuyện dẫn giáo viên Bạch qua đây à? Học viện đã an bài xong tất cả, mấy ngày qua các người bận rộn với công việc bảo vệ rồi, không cần quan tâm chuyện này nữa đâu!

- Lễ đón tiếp à? Lớp các cô đang làm rồi, học viện cũng đã biết.

- Ừ, đó sẽ là một buổi lễ hoan nghênh hoàn toàn mới, vô cùng náo nhiệt nha!

Bạn cần đăng nhập để bình luận