Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2191: Bữa cơm miễn phí (2)

Bạch Tiểu Thăng chờ khoảng mười lăm phút mới nghe có người gõ cửa, anh đứng dậy mở cửa, phát hiện chỉ có một mình Dương Nhất Sơn đứng ở bên ngoài.

Hôm nay Dương Nhất Sơn mặc một chiếc váy màu đỏ càng tôn làn da trắng mịn và dáng người cao ráo của cô ta.

Nhìn gương mặt có thể thấy Dương Nhất Sơn đã trang điểm qua, làn da trắng mịn màng cùng đôi môi đỏ, rất nhã nhặn.

- Ngài Bạch, chào buổi tối.

Dương Nhất Sơn nhìn Bạch Tiểu Thăng cười ngọt ngào.

- Chào buổi tối, cô Dương, mời vào.

Bạch Tiểu Thăng tránh khỏi cửa và làm một động tác mời.

Dương Nhất Sơn đi vào trong phòng rồi nhìn quanh, không khỏi gật đầu:

- Nơi này cũng không tệ lắm.

- Cô qua đây ngồi đi, trà này mới pha, là do tôi mang theo bên người đấy, cũng không tệ lắm.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lời này có chút khiêm nhường, trà của Bạch Tiểu Thăng đều là do những gia đình giàu có thế gia đưa tới, một lạng rẻ nhất cũng phải hơn mấy chục ngàn.

- Thơm quá, Trà Taiping houkui à?

Dương Nhất Sơn hỏi dò.

Bạch Tiểu Thăng lập tức kinh ngạc nói:

- Cô Dương còn hiểu về trà à?

- Tôi thích uống trà.

Dương Nhất Sơn cười.

- Vậy cô uống thử đi.

Bạch Tiểu Thăng lại làm động tác mời.

Nói vài lời, hai bên xem như đã tìm được đề tài chung, bầu không khí cũng trở nên thân thiện hơn.

Hai người ngồi xuống sô pha bên kia và thưởng thức trà và trò chuyện về trà.

Ba năm phút sau, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên chuyển vào vấn đề chính, nói:

- Cô Dương, lần này tin tức của nhà họ Dương các cô đúng là nhạy bén, biết chúng tôi gặp phải phiền toái.

Dương Nhất Sơn đặt chén trà xuống và mỉm cười nói:

- Lại nói tiếp, không phải là nhà họ Dương chúng tôi có tin tức nhạy bén, mà là tôi, tôi có một người bạn trong giới kinh doanh, cô ấy nói tin tức này cho tôi biết, tôi lập tức thương lượng với gia tộc và được gia tộc ủng hộ, lúc này mới muốn trực tiếp gặp mặt và trao đổi cùng ngài Bạch.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhất thời kinh ngạc, mỉm cười nói:

- Vậy không biết người bạn đó là ai vậy, cô Dương có tiện nói ra không?

Dương Nhất Sơn dừng lại một lát, trên mặt có vài phần khó xử:

- Ngài Bạch cũng biết, chuyện như vậy, cô ấy nói cho tôi biết cũng có nguy cơ rất lớn, đương nhiên, không phải tôi không tin tưởng ngài, chỉ có điều, tôi đã hứa với cô ấy là sẽ không nói ra, ngài có thể hiểu được chứ.

Bạch Tiểu Thăng lập tức gật đầu, mỉm cười nói:

- Nếu không tiện thì không cần nói. Nhưng nếu người bạn này của cô có thể biết chuyện quan trọng như vậy, tất nhiên thân phận không thấp, có thể làm bạn với cô Dương thì nhất định không phải là người thường. Tôi nghĩ hẳn anh ta có ý với cô Dương.

Dương Nhất Sơn nghe được câu trêu chọc cuối cùng của Bạch Tiểu Thăng thì vội hỏi:

- Chúng tôi là chị em tốt, không có khả năng là quan hệ yêu đương.

Những lời này làm cho ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng lộ ra ý tứ sâu xa.

Anh nói người có thể biết chuyện này tất nhiên không đơn giản, phạm vi này lại rất nhỏ, cộng thêm là bạn của Dương Nhất Sơn thì tuổi tác có thể xác định được, lúc này biết giới tính, vậy thì càng dễ dàng suy đoán ra thân phận của đối phương.

Hôm nay Bạch Tiểu Thăng chạy tới nhiều doanh nghiệp như vậy, nghĩ tới người phụ nữ trẻ tuổi lại không tầm thường mà mình đã gặp qua, anh liền nhớ tới một người - cô Lisa kia.

Dương Nhất Sơn không phải là người ngu, nhìn vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng cô ta lập tức hiểu ra mình dường như đã để lộ tin tức nên có vài phần "Tức giận".

Chỉ có điều, với hoàn cảnh gia đình của cô ta, ngược lại phần lớn là thưởng thức cách dùng tâm kế này của Bạch Tiểu Thăng.

Kể từ đó, hình tượng của Bạch Tiểu Thăng ở trong mắt của Dương Nhất Sơn lại càng "tốt" hơn.

Không thể không nói điều này chính là "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nước chát điểm đậu hũ".

- Xin lỗi cô Dương, tôi dường như đã hỏi quá nhiều.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Dương Nhất Sơn cũng chỉ nửa giận nửa không trừng mắt nhìn anh một cái.

Theo cái nhìn này, bầu không khí đã trở nên khác hẳn.

Khi Bạch Tiểu Thăng phát hiện ra điều này thì vội vàng chuyển vào vấn đề chính, để tránh khỏi lúng túng:

- Vậy không biết nhà họ Dương trao quyền cho cô Dương thế nào? Bên các cô muốn giúp tôi đối phó với cục diện này thế nào?

Đây mới là trọng điểm, cũng là điều Bạch Tiểu Thăng quan tâm nhất.

Trên thực tế, khi Bạch Tiểu Thăng ngồi trên xe buýt trở về, nhìn như nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này.

Tăng thêm biến số là nhà họ Dương này, Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ tới các mặt tài nguyên mạng lưới quan hệ của nhà họ Dương, cũng đại khái đoán ra được bọn họ sẽ đưa ra thủ đoạn nào.

Chỉ có điều trong chuyện này, muốn nói tới giúp đỡ giải quyết, xem như nhà họ Dương sẽ đắc tội giới kinh doanh Karan, gây thù hằn và đối mặt với tổn thất không nhỏ, đặc biệt bọn họ còn đang chuẩn bị thành lập xưởng mới ở đây.

Chỉ có điều, cho dù nhà họ Dương mất đi tất cả các vụ kinh doanh ở Karan cũng sẽ không gây tổn thương tới gân cốt của gia tộc bọn họ, nhưng bọn họ trả giá lớn như vậy, chắc cũng muốn được chút lợi ích từ phía bên mình.

Bạch Tiểu Thăng muốn nghe thử nhà họ Dương muốn làm sao, và nhà họ Dương muốn có được gì.

Dương Nhất Sơn hơi hít sâu một hơi và chậm rãi thở ra, thu lại tâm trạng, nói:

- Thật ra ba tôi và ông nội của tôi đều biết chuyện này, bọn họ cũng vô cùng quan tâm, vốn muốn liên lạc với anh nhưng bị tôi ngăn cản, nếu tôi sắp đi qua nói chuyện thì cũng không cần bọn họ lại gọi điện thoại nữa, có vẻ lặp lại vô nghĩa.

Thật ra chắc là có vẻ quá mức ân cần mới đúng, ngược lại làm cho nhà họ Dương giảm thân phận trước Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng lập tức gật đầu.

- Ba tôi căn dặn tôi, trong nhà sẽ hết sức ủng hộ bạn liên minh mới của chúng tôi, mà ông nội của tôi cũng nói ông và anh đã trở thành người bạn vong niên, tất nhiên không thể ngồi yên bỏ mặc được.

Dương Nhất Sơn mỉm cười nói như vậy.

Lời này thật thật giả giả, Bạch Tiểu Thăng nghe xem như tiếp nhận.

- Trong chuyện này, giới kinh doanh Karan muốn bọn họ cùng tiến cùng lùi, dùng các loại ảnh hưởng khi không ký được hợp đồng để ép các người phải cúi đầu tiếp nhận điều kiện của bọn họ. Trong đó có rất nhiều phiêu lưu và nguy hại, tôi nghĩ đám người bên phía ngài Bạch nhất định đã biết.

- Mà ký hợp đồng lại sẽ bắt các ngài tiếp nhận số lượng lớn hợp tác với giá vô cùng không thích hợp, tổn thất vẫn chỉ là phụ, đồng thời sẽ mang đến cho các ngài rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực, trong lòng cũng khó tiếp nhận được.

Xem ra Dương Nhất Sơn và nhà họ Dương đã phân tích rõ ràng về chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh lắng nghe.

- Cho nên chúng tôi nghĩ, bằng không như vậy đi, dù sao chúng tôi cũng bắt đầu xây xưởng ở bên này, không bằng xây thêm mấy nhà, mở rộng quy mô lớn hơn một chút, sau đó các người ký hợp tác với bên nhà họ Dương chúng tôi, hoàn toàn vứt bỏ bọn họ, các người cũng xem như có chút đầu tư ở bên phía Karan, có chút qua lại.

Dương Nhất Sơn cuối cùng nói ra cách ứng phó của nhà họ Dương.

Điều này không mưu mà hợp với một trong những phương án mà Bạch Tiểu Thăng đã đoán ra.

Đơn giản nhất, trực tiếp nhất, thô bạo nhất, nhưng cũng là hữu hiệu nhất.

- Đây thật sự là kế hoạch tốt.

Bạch Tiểu Thăng nói với ẩn ý sâu xa.

Trong lời nói của anh cũng có hàm ý.

Trên đời này không có bữa cơm nào mà không phải trả tiền, giới kinh doanh cũng không có giúp đỡ miễn phí.

Nhà họ Dương muốn mượn xung đột giữa đám người Bạch Tiểu Thăng và giới kinh doanh Karan lần này để cho đám người Bạch Tiểu Thăng bỏ tiền, mở rộng việc làm ăn của mình.

Đương nhiên, nhà họ Dương tất nhiên cũng sẽ biết tiền đầu tư mở rộng và xây xưởng không thể hoàn toàn lấy từ đám người Bạch Tiểu Thăng, bọn họ không thể làm thái quá.

Dù sao hợp tác với nhà họ Dương còn không bằng hợp tác với giới kinh doanh Karan, sao đám người Bạch Tiểu Thăng lại đồng ý được.

Lòng tốt "Giúp đỡ" kia cũng không phải là vô nghĩa.

Dương Nhất Sơn nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng như vậy liền biết anh hiểu nhầm, vội hỏi:

- Ngài Bạch, ngài đừng hiểu nhầm lòng tốt của chúng tôi. Đầu tiên là đầu tư xây xưởng, sau khi xây xong, phía anh và bên chúng tôi là hợp tác thương mại bình thường, tuyệt đối sẽ không có thiên vị nào, chúng tôi cũng không cần thêm một xu nào. Mà chi phí xây dựng thêm sẽ do nhà họ Dương chúng tôi tự mình bỏ ra.

Lời này làm cho Bạch Tiểu Thăng bất ngờ nhìn về phía Dương Nhất Sơn.

- Còn nữa, chính là các người có thể dùng danh nghĩa hợp tác với nhà họ Dương chúng tôi đẻ ép ngược giới kinh doanh Karan, ép giá bọn họ. Nếu như thích hợp, các người vẫn có thể hợp tác với bọn họ. Tôi nghĩ giới kinh doanh Karan cũng không chịu nổi chuyện không ký được hợp đồng nào.

Dương Nhất Sơn nói một hơi những lời còn lại.

Lần này nhà họ Dương bằng lòng để cho đoàn doanh nghiệp Trung Quốc dùng làm lợi thế sao?

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Tiểu Thăng.

- Cô Dương, nhà họ Dương còn cần chúng tôi làm gì, cô cứ việc nói ra đi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Chúng ta đều là người làm ăn, đều biết trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.

Dương Nhất Sơn nghe vậy, lập tức mỉm cười:

- Không phải chúng tôi đã có thu hoạch rồi sao.

- Lại là một số đơn đặt hàng của Trung Quốc sao?

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Không.

Dương Nhất Sơn cười quyến rũ:

- Chúng tôi thu hoạch được thiện cảm của ngài Bạch Tiểu Thăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận