Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 198: Sự kiện mất trộm của nhà họ Tôn

- Meo meo, meo meo?

Một người giúp việc của Tôn gia đang nhỏ giọng kêu quanh bốn phía ở đại sảnh tầng một.

Tìm kiếm không có kết quả.

Người giúp việc này không nhịn được phải nhíu mày, dùng giọng nhỏ đến mức không thể nghe, có chút chán ghét lẩm bẩm,

- Con mèo chết tiệt, chạy đi đâu rồi! Con mèo đáng ghét như thế này mà mình phải hầu hạ cho nó, mình chịu đủ rồi, tìm cơ hội phải cho cái con mèo chết tiệt này ăn chút thuốc ngủ!

Meo meo, là mèo Ragdoll vợ Tôn Hướng Đông nuôi, rất dính người.

Người giúp việc này thường xuyên cho nó ăn sữa trộn lẫn thuốc ngủ, để nó ở tại trong ngực bà chủ ngủ gà ngủ gật, người khác không phát hiện được điểm khác biệt, hắn ta cũng bớt lo.

Bỗng nhiên, một tiếng mèo kêu truyền đến, vậy mà lại đến từ bên ngoài!

Con mèo Ragdoll đang ngồi trong sân, kêu liên tục về phía trong nhà, nhưng gọi như thế nào cũng không chịu đi vào.

Người giúp việc nhanh chóng mở cửa, chạy tới ôm nó.

Trong lúc cánh cửa tự mình khép lại, ít nhất hai ba cái bóng dáng thon gầy mạnh mẽ, chạy đi vào.

Những cái bóng đó là mèo hoang, chạy qua bên cạnh bức tường, lặng yên không một tiếng động, dùng kỹ xảo tránh né học được trong lúc lang thang, thành thạo tránh được người giúp việc, đi thẳng lên tầng hai.

Bọn chúng đi vào phòng trống ở lầu hai, đẩy ra then cài cửa sổ lên, ngoài cửa sổ ở trên một cây lớn, đồng bọn chờ đợi sẵn nhanh chóng tiến vào.

Nhà họ Tôn người không ít, nhưng biệt thự rất lớn, bọn họ làm sao cũng sẽ không nghĩ đến, hôm nay ở trong nhà lại có thêm rất nhiều"Khách nhân" âm hồn.

Những con động vật kia đi vào, đều yên tĩnh ở bốn phía trong biệt thự này, theo dõi mọi hành động của người nhà họ Tôn.

Lúc trước, Bạch Tiểu Thăng chỉ dùng ngôn ngữ của động vật, miêu tả đặc thù của người nhà họ Tôn cho những động vật này, bọn chúng vậy mà đã khóa chặt mục tiêu, nếu so với con người thì hiệu suất càng cao hơn, tin tức lúc truyền trở về, làm Bạch Tiểu Thăng giật nảy cả mình.

Tìm được hơn nữa còn tiến vào trong nhà họ tôn, nhưng cũng không phải là mục đích chính, điều quan trọng là phải lấy được đồ vật.

Bạch Tiểu Thăng không có cách nào miêu tả thứ muốn tìm, dù sao ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua, nói ra quá phức tạp, những động vật này cũng không thể hiểu.

- Ta muốn một vật mà bọn họ giấu đi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể nói như vậy.

Hắn còn có chút lo lắng, những động vật này có thể hiểu ý nghĩa lời nói này hay không. . .

Theo từng đợt từng đợt tin tức được nhóm bồ câu truyền về, Bạch Tiểu Thăng phát hiện, hắn đã đánh giá thấp trí thông minh của những động vật này.

Bọn chúng vậy đem tất cả động vật có thể tìm tới xung quanh biệt thự nhà họ Tôn: vật nuôi được cưng chiều, chim dại, chuột, bắt đến hết rồi hỏi thăm. . .

- Ta thấy có người, giấu đồ vật trong một cái bình nhỏ ở tầng hai!

- Ta thấy có người, giấu đồ vật trong ngăn kéo hai lớp!

- Ta thấy có người, giấu đồ vật trong tường sau bức tranh!

Tin tức nhiều lắm.

Bạch Tiểu Thăng nghe đến mức đầu choáng váng, dứt khoát hạ mệnh lệnh,

- Lấy những đồ vật kia đến cho ta!

Chuyện này thì lại đơn giản!

Bồ câu số một nhanh chóng bay đi, truyền đạt mệnh lệnh.

Nhìn bồ câu bay đi, Bạch Tiểu Thăng nhịn không được sờ lên mũi, rất cảm xúc,

- Có lẽ bọn chúng đã sớm thành tinh, chỉ là chúng ta không có phát hiện mà thôi!

Trong biệt thự, một cái phòng trống.

Bên dưới giường, mười mấy con chuột dưới sự điều khiển của con mèo, run lẩy bẩy, sau đó khi nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng lao ra ngoài.

- Aaaa! Con chuột lớn quá!

Từ tiếng thét chói tai của người giúp việc thứ nhất, đến khi tất cả mọi người thét lên.

Toàn bộ biệt thự đều lộn xộn, ngay cả Tôn Hướng Đông đều bị kinh động, từ trong phòng sách đi ra.

Khi đám người giúp việc đuổi theo đánh chuột, trong lúc đó một ít động vật khác nhanh chóng hành động, đem tất cả đồ vật được giấu kín, ngậm hoặc kéo, nhanh chóng từ cửa sổ vận chuyển ra ngoài, liên tục không ngừng.

Ở khu biệt thự tại bên dưới một đoạn tường rào, những con chuột đào ra một cái hang, thẳng ra bên ngoài tường rào, những động vật kia từ nơi đó ra vào.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng trợn tròn mắt.

Hắn kinh ngạc nhìn việc trước mắt, đồ trang sức, tiền, thẻ, sổ tiết kiệm, đồng hồ, còn có thư tình, các loại đồ chơi nhanh chóng chồng chất thành một đống.

Bọn động vật này rất nghiêm túc thực hiện yêu cầu của hắn, người trong nhà giấu cái gì, bọn chúng trộm cái đó.

- Nhưng những thứ này, đều không phải là thứ mình muốn

Bạch Tiểu Thăng khóc cười không được.

Trong phòng sách của Tôn Hướng Đông, bức họa trên tường một có chút run run.

Một con lại một con chuột, từ trên xuống dưới tiếp sức, đem từng món đồ vật một, từ bên trong ngăn tối lấy ra.

Từ động vật ở cửa sổ tiếp sức, vận chuyển ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng chính liếc nhìn đầy đất "Bảo bối", bỗng nhiên nhìn thấy bồ câu số hai ba bốn năm, ngậm lấy đồ vật bay tới, là thư tín, đĩa CD nhỏ. Có một con chim bồ câu ngậm đồ vật giống cái cúc áo, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống bả vai Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng tò mò nhận lấy, lật xem.

- Đây là cái gì?

- Máy nghe trộm đặc chế CC15 hình cúc áo, phương thức sử dụng như sau . .

Theo Hồng Liên nói, Bạch Tiểu Thăng xem xét món đồ chơi nhỏ thần kỳ kia.

- Nói nghe một chút, nếu điều kiện thích hợp, Bạch Tiểu Thăng tôi thật sự có khả năng đồng ý với các người.

Bỗng nhiên, bên trong truyền đến giọng nói của hắn.

Bạch Tiểu Thăng đứng người lên, đôi mắt sáng lên.

Đồ vật, tìm được!

Bạch Tiểu Thăng mang theo tất cả văn bản tài liệu, đĩa CD, để bồ câu số một thông báo cho các động vật ở bên trong,

- Rút lui!

Còn một đống đồ vật ở trước mắt này, Bạch Tiểu Thăng để những động vật kia tự xử lý sạch.

Động vật trong biệt thự nhận được tin tức, nhanh chóng từ cửa sổ rút khỏi, hành động mau lẹ.

Đám người giúp việc bị quấy rầy bởi những con chuột lớn, đột nhiên không tìm thấy mục tiêu.

Bọn chúng giống như chưa từng xuất hiện, yên lặng biến mất không còn tăm hơi.

Quản gia chỉ có thể liên tục gọi điện thoại cho quản lý khu biệt thự, trạm phòng dịch, phòng diệt chuột, lặp đi lặp lại nhấn mạnh tính nghiêm trọng của sự việc

Đêm đó, biệt thự nhà họ Tôn khôi phục yên tĩnh, nhưng nghe nói ngày thứ hai nhao nhao truyền ra tin tức mất trộm, cơ hồ mỗi người đều mất đi đồ vật.

Cảnh sát sau khi đi vào, không tưởng tượng được, rất thuận lợi từ trong phòng người giúp việc thường xuyên cho mèo ăn, tìm ra rất nhiều vật chứng.

Cái người giúp việc kia giải thích đủ kiểu, nhưng vẫn bị mang đi, tiếp nhận điều tra.

Thời điểm cái người giúp việc kia bị mang đi, mèo Ragdoll mệt mỏi nằm ở ghế sô pha lên, nhìn thấy cảnh này, mắt mèo xinh đẹp chớp động một tia gian xảo.

Đương nhiên, sau sự việc mất trộm, quản gia chỉ báo cáo nhanh cho Tôn Thiên Lợi, không hề quấy rầy Tôn Hướng Đông.

Dù sao tính tình của Tôn tổng không tốt. . .

Tôn Thiên Lợi cũng không nói với con trai mình, bởi vì sáng sớm Tôn Hướng Đông đã đi đến hạng mục, ở lại chỉ đạo. . .

Đêm đó, Bạch Tiểu Thăng cầm đến vật mình muốn, sau khi tạm biệt với đám động vật, trở về liền liên hệ một nhóm người từ trên mạng, quyên góp một số tiền lớn, để bọn họ mỗi ngày đi thôn Thành Trung đưa đồ ăn cho những động vật kia, cũng mời bọn họ liên hệ các đơn vị yêu thích động vật cùng cứu giúp, quan tâm sủng vật lang thang kia.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng còn nhìn thấy một hoạt động nhận nuôi ở trên truyền thông, địa điểm chính là chỗ đó.

Những thứ này đều nói sau.

Bạch Tiểu Thăng ăn bữa tối Ngụy Tuyết Liên đưa đến, xem xét những tư liệu lấy được.

Liên quan đến không ít người, không ít sự tình dơ bẩn, Bạch Tiểu Thăng chỉ nhìn thoáng qua.

Mãi đến lúc, hắn nhìn thấy cái tên Vương Duệ.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng u ám.

Mặc dù sớm nghĩ đến, nhưng lúc chứng cứ bày trước mắt, vẻ mặt hắn lại lần nữa thay đổi.

- Vương Duệ, quả nhiên ông cấu kết với Tôn Hướng Đông!

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng,

- Đã có chứng cứ trong tay thì ông tự cầu phúc đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận