Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 508: Báo cáo đã bắt đầu rồi?!



Bàn tay của Bạch Tiểu Thăng ngưng lại ước chừng một giây đồng hồ ngay tay nắm cửa phòng họp.

Sau lưng hắn không có tiếng bước chân, cũng không có tiếng thúc giục, ngay cả Trương Manh ở phía sau cũng không có chút động tĩnh!

Trương Manh làm thư ký cho Quý Minh Dương đã lâu, làm việc quyết đoán thẳng thắn, lúc này, anh ta cũng không thúc giục một tiếng. Xem ra, hẳn là bị vị thư ký Vương Tự kia cản lại rồi.

Suy đoán của mình không sai! Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Đây cũng là một loại thủ đoạn kiểm tra hắn.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được hít sâu một hơi, xoay tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó đi vào.

Bên kia, Mục Bắc Thần cũng giống như vậy.

Trong nháy mắt khi mở cửa, hắn cũng có một tia do dự như vậy, biểu tình hơi có vài phần ngưng trọng.

Người này, có giác quan thứ sáu nhạy bén có thể so với loài sói, tuy rằng hắn không lưu ý đến vẻ mặt của Vương Tự, nhưng trong nháy mắt mở cửa, cũng đánh hơi được một chút mùi vị khác thường.

Hai người đồng thời do dự, đồng thời đẩy cửa ra, đồng thời đi vào.

Có thể nói trùng hợp đến thần kì.

Vừa bước vào cửa như vào chiến trường!

Bên kia, Quý Minh Dương cùng Tô Xu vừa tới bên ngoài phòng làm việc của Phiền bộ trưởng, đã bị một vị thư ký đang chờ tại đó mời vào trong.

- Bộ trưởng hiện tại có việc, hai ngài chờ một lát đi.

Vị thư ký kia tươi cười, đưa lên một tách trà ngon cho hai vị thị trưởng, rồi lui ra ngoài.

Đã như vậy, vậy thì chờ a.

Khoảng chừng mười phút đồng hồ, điện thoại của Quý Minh Dương bỗng nhiên vang lên.

Là thanh âm nhắc nhở tin nhắn.

Quý Minh Dương cầm lên, nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi đổi một chút.

- Xem cái gì đấy?

Tô Xu phát giác không đúng, tò mò hỏi.

Quý Minh Dương đưa cái tin nhắn kia cho cô xem rõ, vẻ mặt hơi có vài phần ngưng trọng.

Người gửi tin tới là Trương Manh, trong tin này chỉ vắn tắt năm chữ: Báo cáo đã bắt đầu!

Tuy rằng Trương Manh không vào được phòng họp, thế nhưng âm thầm dùng di động gửi một cái tin nhắn cho thị trưởng còn không thành vấn đề.

Chuyện này, hắn tự nhiên muốn sớm báo cho Quý Minh Dương biết, để tránh khỏi càng thêm bị động.

- Bắt đầu rồi, chuyện này sao có thể, chúng ta vẫn còn ở đây mà, ngay cả mặt bộ trưởng chúng ta cũng chưa gặp qua!

Tô Xu kinh ngạc nói.

- Phong cách làm việc của Phiền bộ trưởng, cô còn không rõ hay sao?

Quý Minh Dương cười khổ một tiếng, trầm giọng nói:

- Tôi còn nói sao lại đặc biệt phái một vị thư ký chờ chúng ta ngay ở cửa thang máy, hơn nữa còn tách chúng ta cùng người phụ trách công ty ra! Bên kia, chỉ sợ thật sự bắt đầu rồi!

- Vậy chúng ta mau đi qua, chờ ở ngoài cửa cũng được a!

Tô Xu vội vàng nói:

- Lão Quý, ông cũng đừng ngồi đó nữa, đi cùng tôi!

Tô Xu hơi có vài phần bá đạo nói.

Quý Minh Dương không lay chuyển được cô, cũng không muốn kiên trì, kỳ thực ông cũng rất quan tâm tình huống bên kia, liền dứt khoát đứng dậy theo ở phía sau.

Hai người vừa đi đến cửa ra vào, cửa phòng làm việc liền mở ra.

Thư ký Vương Tự đang muốn đi vào, nhìn thấy hai vị thị trưởng muốn đi ra ngoài, đầu tiên là khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười:

- Tô thị trưởng, Quý thị trưởng, hai vị muốn đi đâu vậy?

- Tiểu Vương, bên kia có phải đã bắt đầu báo cáo rồi hay không!

Tô Xu nói thẳng.

- Không sai.

Vương Tự vậy mà cũng không có ‘qua loa tắc trách’ (trả lời lấy lệ), trực tiếp thừa nhận.

Tô Xu, Quý Minh Dương thấy hắn thẳng thắn như thế, chợt cảm thấy ngoài ý muốn.

- Vậy chúng ta đi qua xem một chút, không thì chờ ở cửa cũng được.

Quý Minh Dương nói.

Hai người có phần giống như con mình tiến vào trường thi, làm phụ huynh, phải đợi ở bên ngoài.

Tin vui cũng tốt, tin buồn cũng được, dù sao cũng phải được biết trước tiên.

- Bọn họ báo cáo không nhanh như vậy đâu, hay là hai vị chờ ở chỗ này đi, đây cũng là ý của Phiền bộ trưởng, ông ấy đã lường trước các người sẽ phát hiện, đã cố ý dặn dò.

Vương Tự cười ha hả nói.

Phiềnn bộ trưởng đã sớm dặn dò…

Quý Minh Dương cười khổ, Tô Xu cũng thở dài.

Không có vụ này, hai người bọn họ vẫn có thể đi qua. Nếu lãnh đạo đã lên tiếng, bọn họ mà còn không thức thời, hiển nhiên là tự làm mất mặt.

Nếu thật đi qua, không những không giúp được công ty nhà mình, nói không chừng, sẽ còn kéo thấp điểm ấn tượng của lần đệ trình này.

- Được, tôi chờ ở đây.

Quý Minh Dương xoay người trở lại.

- Vậy được a, tôi cũng chờ ở đây.

Tô Xu lầm bầm một tiếng, cũng vòng trở lại.

Vương Tự thấy thế cười cười:

- Hai vị thị trưởng có nhu cầu gì, đều có thể nói, chúng tôi ở ngay ngoài cửa.

- Được, chúng tôi biết rồi.

Hai người Quý Minh Dương khoát khoát tay.

Vương Tự cười một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Quý Minh Dương ngồi trên ghế sô pha, nâng tách trà lên, mở nắp, chậm rãi thổi thổi lá trà phía trên, vẫn còn tĩnh tâm an thần.

Trước mắt, cũng không thể đi qua, vậy liền chờ ở chỗ này được rồi.

Ông vô cùng có lòng tin đối với Bạch Tiểu Thăng, cũng vô cùng tự tin đối với cải cách đang làm thử hiện nay của bọn họ.

Tô Xu tò mò nhìn qua.

Quý Minh Dương bị cô nhìn chằm chằm thì hơi mất tự nhiên.

- Cô nhìn tôi làm gì?

Quý Minh Dương nhịn không được lầm bầm.

- Lão quý, tôi phát hiện ông hết sức bình tĩnh a!

Tô Xu cười lạnh.

- Hiện tại đã như vậy, không giữ được bình tĩnh, cô lại có thể làm gì?

Quý Minh Dương hỏi ngược lại.

Ông biết rõ Tô Xu đang dò xét ngọn nguồn.

Cho nên, ông giống như ngọn núi trong gió, sừng sững bất động, không giận không cáu, không tranh không đoạt, nói chuyện nhã nhặn lại theo khuôn sáo.

Bằng cái tính tình nóng nảy này của Tô Xu, vậy thì mình sẽ trêu tức cô nàng này.

Ở chỗ sâu trong đôi mắt của Quý Minh Dương, mơ hồ lộ ra một tia cười xấu xa.

Vị thị trưởng này, trước mắt, rõ ràng chính là một tên nhóc lòng mang tâm tư đùa dai, Bạch Tiểu Thăng mà nhìn thấy, nhất định sẽ dở khóc dở cười, nói không chừng còn sẽ âm thầm lầm bầm một câu —— Mình có lẽ đã theo một tên thị trưởng giả…

Tô Xu nhíu mày, lập tức cười lạnh.

- Truyền thông Trung Kinh, đúng là một cái công ty không tồi, nếu còn do Tống Trường Không quản lí, tôi ngược lại còn kiêng kị hai phần. Người kia tôi đã gặp qua, trầm ổn có chừng mực, làm việc có phương pháp. Nói về làm việc, từng bước từng tính toán, khó đối phó a. Hiện tại, tên Bạch Tiểu Thăng này là một người trẻ tuổi, từng trải ít, ông cứ yên tâm như vậy?

Quý Minh Dương bất vi sở động, nhưng trong lòng thì cười to.

Nếu Tô Xu biết rõ vị trẻ tuổi mà cô nàng khinh thường này, đang làm một đại sự mà ngay cả chính mình cũng không nghĩ đến, không biết có cảm tưởng gì!

Những việc này, chỉ sợ ngay cả tên Mục Bắc Thần kia cũng không có năng lực làm ra!

Tô Xu thấy vẻ mặt Quý Minh Dương không chút thay đổi, cho là đã bị mình chất vấn á khẩu không trả lời được, nhất thời có hai phần đắc ý, lại lần nữa tăng thêm lo lắng cho ông ta:

- Bên các ông vừa mới làm xong xét duyệt giai đoạn một, lần này liền vội vã hấp tấp tiến hành giai đoạn hai, ông không phải người lỗ mãng như thế, lần này lại sốt ruột, hay là bị người trẻ tuổi này cam đoan, nói khoác làm nổi lên lòng tin của ông. Tôi cho ông biết, thời gian cạnh tranh tất nhiên quan trọng, thế nhưng chất lượng quan trọng hơn!

Quý Minh Dương thở dài.

Lần đệ trình này, không phải Bạch Tiểu Thăng thúc ông, là ông thúc giục Bạch Tiểu Thăng.

Đương nhiên, những chuyện này ông sẽ không nói cho Tô Xu.

Tô Xu thấy Quý Minh Dương thở dài, trong ánh mắt càng thêm đắc ý, khóe miệng lộ ra trào phúng, cô chính là muốn Quý Minh Dương đứng ngồi không yên.

- Điểm chết người nhất chính là, tính tình người trẻ tuổi bất ổn, trước mắt Phiền bộ trưởng bọn họ đột nhiên làm ra một màn như vậy, ông đoán, cậu ta sẽ không luống cuống tay chân, hoang mang lo sợ sao?!

Vẻ mặt Quý Minh Dương rõ ràng biến đổi.

Tô Xu âm thầm đắc ý, thật tình không biết, suy nghĩ của Quý Minh Dương, cùng với suy nghĩ của cô… có hơi chút chênh lệch!

Bạch Tiểu Thăng hoang mang lo sợ? Mình ngược lại chưa từng thấy qua!

Quý Minh Dương thầm nói.

Ừm… thật mong đợi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận