Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1814: Đánh không nổi quái vật nhà anh, nên không đánh! (2)

- Các người là ai?!

Farro nằm nghiêng ở trên mặt đất, cắn răng hỏi.

Anh ta có năng lực tốt nhất, nhưng lại đứng ở bên cạnh người trẻ tuổi này lâu nhất, thuốc phát huy từ nhạt đến đậm, anh ta cũng hít vào nhiều nhất, tất nhiên trên người không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn có thể duy trì ý thức, lên tiếng quát hỏi.

- Rất rõ ràng, chúng tôi không phải là người các người muốn tìm, chỉ mặc quần áo của bọn họ thôi.

Người trẻ tuổi kia quay sang nhìn Farro, toét miệng cười và nói:

- Giấy chứng nhận là thật, nhưng đã được đổi ảnh chụp, chúng tôi cũng có nhân tài kỹ thuật cao đấy.

Người trẻ tuổi kia nói tiếp:

- Người cầu cứu cũng là chúng tôi, chính là muốn dụ đám người cứu viện các người. Chúng tôi cần quần áo, vũ khí và giấy chứng nhận của các người.

- Chúng tôi vì sống sót ở đây mà bất đắc dĩ cướp vài thứ, bị truy lùng rất chặt nên muốn rời khỏi đây. Nhưng tất cả phương tiện giao thông đều không thể sử dụng, cho nên thủ lĩnh cho rằng chúng tôi có thể giả thành các người.

- Trời thương tộc tôi nên mới đột nhiên gây ra tai họa nhỏ làm khắp nơi hỗn loạn, tạo cơ hội cho chúng tôi. Chỉ cần chúng tôi có quần áo, chiếc xe, giấy chứng nhận, vũ khí thật, lại cải trang, đổi biển số xe, đổi ảnh chụp gì đó liền có thể ra ngoài.

Người trẻ tuổi kia thật sự thẳng thắn, nói hết sự thật cho Nicholas, Farro biết.

Nghe cậu ta nói như vậy, trong lòng Nicholas lại chợt lạnh.

Bọn họ cả gan lên kế hoạch làm loạn!

Những người này không phải là người bình thường, càng không ngu ngốc đến mức thuận miệng nói sự thật cho người ngoài biết.

Vậy bọn họ có thể... bị “diệt khẩu" hay không? Hai chữ này làm người ta ớn lạnh.

- Một lúc nữa thủ lĩnh của chúng tôi sẽ đến, để các người hoàn toàn im lặng, hay là trói các người ở đây vài hai ngày để chúng tôi có thời gian rời đi là hoàn toàn tùy thuộc vào quyết định của ngài đấy.

Người trẻ tuổi hình như nhìn ra Nicholas nghĩ thế nào, cười nói.

Sau đó, người trẻ tuổi ngẩng đầu. Những người còn lại của lớp Kèn Lệnh đã đều bị trói lại, thậm chí miệng cũng bị bịt kín.

- Phát tín hiệu cho lão đại, bảo bọn họ tới đây. Về phần qua mấy người qua bên kia điều tra, nói không chừng đã trúng cơ quan, không cần để ý tới, cũng không đáng để sợ hãi.

Người trẻ tuổi mỉm cười ra lệnh.

Sau đó, cậu ta nhìn đám người Nicholas cười khinh miệt:

- Các người không đơn giản, nhưng dù sao cũng chỉ là một đám con nít!

Người trẻ tuổi này vừa mới dứt lời, từ trong bóng tối phía sau chợt có một người nhanh chóng nhảy lên, động tác rất nhanh, trực tiếp khóa cổ họng của cậu ta.

Nicholas vừa nhìn thấy, ánh mắt liền vui mừng.

Đó là tài xế trên xe tuần tra, là chuyên gia cận chiến của lớp Kèn Lệnh – Godot “Người Gấu”.

Nghe biệt hiệu của hắn liền biết được quyền cước của hắn đáng sợ tới mức nào!

Trước đó, hắn không hít quá nhiều khói mê nên vẫn giữ lại sức chiến đấu. Đồng thời hắn đánh lén chưa bao giờ lỡ tay!

Người trẻ tuổi này nhìn như là người dẫn đầu, chỉ cần bắt cậu ta thì có thể giải quyết dễ dàng mọi chuyện!

Farro cũng thấy cánh tay to khỏe của Godot "Người Gấu" xiết lấy cổ của người trẻ tuổi thì ánh mắt cũng vui mừng.

Nhưng ngay khi Godot tưởng sẽ thuận lợi, người trẻ tuổi kia bỗng nhiên giống như cá chạch, trượt xuống dưới và thoát khỏi cánh tay khống chế của hắn, còn lăn một vòng kéo dài khoảng cách.

Godot “Người Gấu” đánh lén, tự nhiên... lại bị phá à?!

Nicholas, Farro thoáng sửng sốt.

- Cá lọt lưới. Yên tâm, chúng tôi sẽ không quên anh!

Người trẻ tuổi kia nhanh chóng đứng dậy và khẽ cười một tiếng rồi nhào qua.

Rõ ràng nhìn cậu ta gầy yếu hơn Godot rất nhiều, nhưng linh động giống như khỉ, sử dụng không phải là quyền anh cũng không phải là vật lộn, nhưng là một loại thủ đoạn quyền thuật đặc biệt, xé bắt đấm đá giống như động vật mà vô cùng có hiệu quả.

Godot – chuyên gia cận chiến của lớp Kèn Lệnh lại bị ép phải liên tục lùi về phía sau.

Người trẻ tuổi kia vừa đánh còn vừa khen:

- Rất lợi hại, có thể liên tục tránh thoát được công kích của tôi. Này, mấy người có muốn thử. Người này có chút tài năng đấy!

Bốn người còn lại lập tức cười dữ tợn lên tiếng.

Sau đó, bọn họ từng người xông qua đánh với Godot.

Nicholas, Farro ngạc nhiên phát hiện bất kỳ người nào trong bọn họ cũng có thể áp chế được Godot!

Hai người này lập tức hít sâu một hơi, có cảm giác như rơi vào hầm băng.

Đây là những quái vật từ đâu tới vậy? Sao bọn họ lại mạnh như vậy! Quan trọng là số người của bọn họ còn không ít đâu!

- Tôi nói này, mấy người làm gì vậy? Bên này còn chưa xong sao?

Một giọng nói lạnh lẽo bỗng nhiên truyền đến, nghe trong hoàn cảnh này quả thật làm người ta khiếp sợ tới cực độ.

Nicholas, Farro cố gắng ngẩng đầu nhìn qua, thấy có một bóng dáng đi tới, đi theo phía sau là một đám chừng hai ba mươi người.

Người kia mỉm cười liếc mắt nhìn bọn họ, hàm răng giống như răng cá mập ở dưới ánh sáng lờ mờ trông đặc biệt ghê người.

Nicholas, Farro cũng không nhịn được nuốt nước bọt, cảm thấy khiếp sợ.

Người tới chính là Lạc Cơ!

Sau khi cùng Landvo mỗi người một ngả, hắn dẫn theo người trong bộ tộc, chạy qua chạy lại giữa các thành phố và các nước, vừa cướp giật một số tiền lớn tính trở về bộ lạc của mình.

Nhưng cảnh sát địa phương tra xét quá nghiêm, bọn họ muốn nhân lúc thiên tai này tới đục nước béo cò, thay đổi thân phận rời đi.

Không ngờ lại vừa vặn gặp phải Bạch Tiểu Thăng và lớp Kèn Lệnh...

Lúc này, Lạc Cơ vừa đến, năm người kia cũng liền dừng tay, cung kính lui sang một bên.

Godot “Người Gấu” bị trêu đùa tới chật vật không chịu nổi. Hắn nổi trận lôi đình, cũng bi ai khi phát hiện mình khó có thể thành công. Khi thấy lão đại của đối phương tới, hắn cũng cắn răng một cái và hét lớn xông thẳng lên.

Tất cả đám người kia hình như mặc kệ, không có ai đi ngăn cản.

Godot đánh đến trước mặt Lạc Cơ.

Nicholas, Farro còn đang suy nghĩ xem tỷ lệ Godot thành công là bao nhiêu, hoặc có cơ hội hay không, lại thấy Godot ngã nhào ở trước mặt Lạc Cơ giống như một bãi bùn nhão.

Về phần Lạc Cơ ra tay khi nào, đánh bại Godot thế nào, bọn họ đều không thấy được.

- Đồ vô dụng.

Lạc Cơ hời hợt nói.

Nếu không phải đám người Nicholas đeo vũ khí, bọn họ không muốn làm hỏng, thậm chí đã không cần chơi thủ đoạn này.

- Thủ lĩnh, còn có mấy người đi bên kia, nói không chừng đã trúng cạm bẫy rồi. Chúng tôi đi dẫn bọn họ về nhé?

Người trẻ tuổi kia xin chỉ thị của Lạc Cơ.

- Tốt, chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian ở đây rồi.

Lạc Cơ gật đầu, giơ tay ra hiệu cho những người khác:

- Lột hết quần áo của mấy người trên mặt đất này, lại thêm chiếc xe này và xe cảnh sát kia nữa, rồi tìm thêm hai chiếc xe bình thường là chúng ta có thể đi được rồi.

Lúc này, những người này phía sau Lạc Cơ tiến lên, muốn làm theo.

- Thủ lĩnh, vậy nên xử lý đám người này như thế nào, là trói lại ném vào đống đổ nát, hay là...

Người tuổi trẻ dùng tay ra hiệu "Giết".

Nicholas, Farro nằm dưới đất thấy ánh mắt lạnh lùng của Lạc Cơ nhìn về phía mình hoàn toàn không để ý tới mạng người và làm người ta không nhịn được phải rùng mình, hai người nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.

Không ngờ cuộc sống của bọn họ lại kết thúc ở đây!

Những hoài bão, mơ ước sau này lại kết thúc ở đây, thật sự làm người ta cảm thấy không cam lòng!

Mà bây giờ, bọn họ thậm chí không thể nhờ giúp đỡ hoặc là cảnh báo ba người Bạch Tiểu Thăng.

Nghe đám quái vật này nói, ba người Bạch Tiểu Thăng càng có thể gặp bất trắc hơn.

Nghĩ tới thủ đoạn của những quái vật này, ngay cả Nicholas cũng tuyệt vọng bi quan cho rằng ba người Bạch Tiểu Thăng trở về cũng không có cách nào.

- Đưa bọn họ…

Lạc Cơ nâng tay lên, lạnh lùng ra hiệu giết chết.

Cái tay kia vừa hạ xuống chính là sống chết.

- Giao cho tôi!

Phía trước xe bỗng nhiên có người tiếp lời.

Lạc Cơ nghe được tiếng nói này liền trực tiếp nhíu mày, ngước mắt nhìn lại.

Những chiến sĩ của bộ tộc bên cạnh hắn cũng vậy.

Bạch Tiểu Thăng từ phía trước đi ra.

- Là anh!

Đồng tử của Lạc Cơ hơi co lại, những người bên cạnh hắn đều biến sắc.

Bầu không khí lặng lẽ trở nên khác thường.

Nicholas, Farro, còn có những người còn lại của lớp Kèn Lệnh cũng nhận thấy được biến hóa này.

Chờ tới khi bọn họ thấy là Bạch Tiểu Thăng, thật sự vừa kích động, mắt lại muốn khóc.

- Những người này là người của tôi, các người không được phép động tới bọn họ!

Bạch Tiểu Thăng nói ra mỗi chữ mỗi câu giống như sắc lệnh, còn nhìn thẳng vào Lạc Cơ:

- Nếu không, chúng ta lại đánh một trận!

Bạch Tiểu Thăng muốn thách thức thủ lĩnh của đám người như quái vật này à?!

Đám người Nicholas có chút lo lắng.

Đánh không nổi đâu. Bọn họ quá đáng sợ. Thủ lĩnh của quái vật sẽ biến thái tới mức nào chứ...

- Lần trước, thật sự rất đau đấy.

Lạc Cơ nhìn Bạch Tiểu Thăng cười gằn nói.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn không hề khiếp sợ.

Vào lúc Bạch Tiểu Thăng cũng cho rằng Lạc Cơ muốn đánh một trận để cứu vãn lại mặt mũi, không ngờ anh ta bỗng nhiên giơ tay vung lên và ra lệnh:

- Chúng ta, đi!

Đi?

Đám người Nicholas nghe được từ này thì quả thật không thể tin nổi.

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng sửng sốt.

Lạc Cơ lại xoay người rời đi, trong miệng vẫn lầm bầm khẽ nói:

- Đánh không nổi quái vật nhà anh, nên không đánh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận