Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 665: Giây phút này, tôi lớn nhất!



Bạch Tiểu Thăng đứng lên.

Trên khuôn mặt hắn không có sự bễ nghễ cao ngạo của Mục Bắc Thần, cũng không có sự dõng dạc như Trịnh Thanh Hồng.

Chỉ có vẻ mặt bình thản nhất quán thường ngày.

Trước khi hắn mở miệng thì toàn trường lặng ngắt như tờ.

Đám người nín hơi ngưng thần đợi hắn phát biểu, tình hình so với Mục Bắc Thần, Trịnh Thanh Hồng càng hơn một bậc.

- Anh có thể bắt đầu!

Phùng Ly đợi mấy giây không thấy hắn phát biểu thì thúc giục.

- Được!

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh gật đầu, không nhanh không chậm cầm lấy tờ giấy trên bàn.

Phía trên lít nha lít nhít chữ.

Triệu Thiên Trạch vẫn muốn nhìn nhưng chung quy vẫn chịu thua kiểu chữ “giun bò” kia.

Là biện pháp giữ bí mật sao?

Triệu Thiên Trạch âm thầm tự hỏi.

Đương nhiên không phải đề phòng nàng mà là đề phòng người khác nhìn lén!

Triệu Thiên Trạch tự nhận như thế.

Thật tình nàng không biết, đây là chữ của Bạch Tiểu Thăng khi viết ngoáy hơn một chút.

Viết như thế dù sao hắn nhìn cũng dễ chịu.

- Tới lượt tôi.

Bạch Tiểu Thăng mở miệng, còn hắng giọng một cái.

Cái tên thích làm màu này! Ngươi nói đi!

Đúng là gấp chết người, ngươi là ốc sên sao!

Kiên trì như Mục Bắc Thần, Trịnh Thanh Hồng cũng mất hết kiên nhẫn, hận không thể tiến lên túm lấy tờ giấy đọc thay hắn.

Trong lúc đám người sắp không nhịn được nữa, Bạch Tiểu Thăng cuối cùng cũng mở miệng.

- Đầu tiên, tôi sẽ tìm một công ty cố vấn tốt nhất trong nước hoặc quốc tế để quy hoạch phát triển cho tương lai…

Bạch Tiểu Thăng vừa mở miệng thì người phát biểu đầu tiên liền sững sờ.

- Cái này không phải của tôi sao?

Người kia nhỏ giọng nói.

- Sau đó, tôi sẽ tập trung các công ty quan trọng lại một chỗ rồi tiến hành kiểm tra năng lực.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói.

- Cái này là tôi nói.

Người thứ hai ngạc nhiên.

- Sau đó tôi sẽ tiến hành loại công ty con, đem những nghiệp vụ tốn kém loại bỏ.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục.

- Cái này là của tôi!

Người thứ ba thốt lên.

Cứ như vậy, Bạch Tiểu Thăng đọc liên tiếp mười mấy mục, có chút giống đang điểm danh.

Mỗi một mục sẽ có một người hô ứng.

Đây mà gọi là đáp án sao! Căn bản là hắn đang dùng mạch suy nghĩ của người khác.

Đây là công nhiên sao chép phát biểu của mọi người!

Mặc dù chỉ chép mỗi người một câu nhưng lại là phần tinh hoa nhất.

Đương nhiên có chút phát biểu quá kém hoặc lặp lại thì hắn cũng không dùng.

- Tôi sẽ xuống các công ty để tìm hiểu, sau đó ở mỗi ngành nghề tuyển ra một cái tốt nhất để dốc sức nâng đỡ.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Mục Bắc Thần nhíu mày, giờ đến lượt hắn rồi sao.

Có chút giống việc tuyển chọn công ty kiểu mẫu cấp tỉnh.

Bạch Tiểu Thăng không thèm để ý đến con đường bá đạo của hắn?

Mục Bắc Thần âm thầm khó chịu.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục đọc, rất nhanh đến lượt Trịnh Thanh Hồng.

Đối với đáp án của Trịnh Thanh Hồng thì hắn trích dẫn nguyên bản, một chữ không thay đổi.

Lão Trịnh tức đến xanh mét cả mặt, bờ môi run rẩy.

- Đủ rồi!

Trịnh Thăng Hồng bỗng nhiên đứng dậy đập bàn quát lên một tiếng, sau đó chỉ vào Bạch Tiểu Thăng:

- Cuối cùng thì anh muốn thế nào? Không có thứ gì của mình sao!

Trịnh Thanh Hồng dẫn đầu nổi bão.

Lập tức toàn trường đều bộc phát.

Tâm tình của mọi người như nước tràn bờ đê, sự tức giận giống như bọt nước cuộn trào muốn nhấn chìm Bạch Tiểu Thăng.

- Đúng vậy! Cuối cùng thì anh muốn gì?

- Đây rõ ràng là sao chép của chúng tôi!

- Uổng công tôi còn trông chờ mong, không nghĩ tới anh lại không biết xấu hổ như vậy!

- Có câu gọi là quan mới đến đốt ba đống lửa? Giờ anh đốt ra hai mươi mấy đám không sợ chết cháy sao!

- Sự vụ quan Phùng Ly, đây có tính là gian lận không?

Quần tình sục sôi.

Triệu Thiên Trạch kinh ngạc, không nhịn được muốn cười to. Nếu không phải không quá phù hợp thì nhất định nàng sẽ cười ra tiếng.

Bạch Tiểu Thăng thật thú vị, kiểu gì cũng dám chơi!

Trên bục giảng, Phùng Ly cũng xoắn xuýt, mí mắt hơi run rẩy.

- Khục!

Phùng Ly tằng hắng một cái rồi lớn tiếng nói:

- Im lặng một chút!

Nàng nhất định phải lên tiếng, nếu không cứ để náo loạn như vậy thì có thể sẽ mất khống chế.

Nhìn tình hình thì mọi người đều muốn xông lên đánh hội đồng Bạch Tiểu Thăng.

Phùng Ly lên tiếng khiến lớp học đang sôi trào thoáng an tĩnh một chút.

Đương nhiên lửa giận của mọi người vẫn còn sục sôi, nhỏ giọng chỉ trích Bạch Tiểu Thăng.

Đúng là không biết sống chết, vậy mà lại dám đưa mình thành mục tiêu công kích, họ Bạch đang muốn chết sao!

Trong lòng Mục Bắc Thần rất vui sướng.

- Bạch Tiểu Thăng, anh xác định đây là đáp án của anh?

Phùng Ly nghiêm túc nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Nếu như vậy thì anh sẽ không được điểm, anh không tiếc sao?

Đây là lời cảnh cáo rất nghiêm khắc và trịnh trọng.

Trong lòng Phùng Ly cũng có chút nôn nóng.

Tên Bạch Tiểu Thăng này bị làm sao vậy? Lại lấy phương thức như thế khiêu khích toàn bộ mọi người?

Hắn điên rồi sao?

- Không có điểm? Tôi thấy phải cho tôi điểm cao nhất mới đúng.

Bạch Tiểu Thăng lại còn ra vẻ kinh ngạc hỏi.

Một câu này làm đám người lại nổ tung.

- Anh còn biết xấu hổ hay không?

- Loại lời này mà anh cũng có thể nói ra?

- Anh điên rồi sao, lại còn muốn điểm cao nhất!

- Cho hắn không điểm! Cho hắn không điểm!

Một câu này của Bạch Tiểu Thăng lại lần nữa trêu chọc dân tình sục sôi, đám người phẫn nộ lên án.

Trong lòng Mục Bắc Thần quá sảng khoái.

Bạch Tiểu Thăng lại tiếp tục tìm chết rồi!

Ngay cả Trịnh Thanh Hồng cũng đang cười lạnh, ý nghĩ cùng Mục Bắc Thần không khác bao nhiêu.

Mắt thấy bốn phía đều là âm thanh công kích, ngay Phùng Ly cũng phát ra cảnh cáo, Triệu Thiên Trạch cũng có chút lo lắng.

- Em Bạch…

Nàng không nhịn được lo lắng.

Bạch Tiểu Thăng thấy nét mặt của nàng liền cười một tiếng, kéo tay nàng che hai tai lại.

Thời điểm Triệu Thiên Trạch còn đang kinh ngạc thì Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên vỗ bàn một cái:

- Phanh!

Một tiếng vang thật lớn quanh quẩn trong lớp học, tất cả mọi người không chuẩn bị liền giật nảy mình.

- Làm gì thế? Các người muốn tạo phản sao? Nghe không hiểu quy tắc trò chơi đúng không? Trong lúc đang phát biểu thì tôi là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, mà các người là cấp dưới của tôi!

Bạch Tiểu Thăng gầm lên, thái độ rất hung dữ.

Lập tức, toàn trường ngơ ngẩn.

Bạch Tiểu Thăng hừ một tiếng.

- Bây giờ, tôi là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, các người là cấp dưới của tôi, vậy thì tôi bỏ thô lấy tinh ở các đề nghị của cấp dưới có gì không đúng sao!

- Không phải tôi phá hư quy tắc trò chơi, mà do các người đến giờ vẫn không rõ quy tắc trò chơi!

- Nói cách khác, các người không thay mình vào đó, đem mình chân chính trở thành người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực!

Bạch Tiểu Thăng không nói thì thôi, vừa mở miệng liền rất dứt khoát, giọng nói lăng lệ.

Căn bản không để người khác có dịp xen vào.

- Tôi đã là người lãnh đạo tối cao thì không thể độc đoán, hoàn toàn dựa vào chính mình để làm việc. Đã là con người thì luôn có sơ hở, trí tuệ của tập thể mới mạnh mẽ nhất! Tôi tập hợp sở trường các nhà lại, không chuyên quyền độc đoán, không tự tin mù quáng, đây không phải biểu hiện nên có của một lãnh đạo thành thục sao?

- Cho nên tôi cảm thấy mình mới là người nên được điểm cao nhất!

- Các người ai có dị nghị!

Bạch Tiểu Thăng hét to một tiếng làm đám người á khẩu không trả lời được.

Ngay cả Mục Bắc Thần, Trịnh Thanh Hồng cũng không biết phản bác ra sao.

Bạch Tiểu Thăng giống như đang cãi cùn, nhưng mà lại có lý có lẽ, ít nhất là có chuyện như vậy.

Trên bục giảng, Phùng Ly há hốc mồm, muốn nói gì nhưng không biết nói ra sao.

Quy tắc, là do nàng đặt ra.

Bạch Tiểu Thăng không phá hư quy tắc mà chỉ thuận theo quy tắc, quay mọi người như quay dế.

Triệu Thiên Trạch thả hai tay xuống, nhiệt liệt vỗ tay.

- Cảm ơn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với người ủng hộ thật lòng của mình, sau đó nhìn đám người xung quanh, nhìn Phùng Ly.

- Sự vụ quan Phùng Ly, cô cảm thấy tôi nói đúng hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận