Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 542: Một nhất định phải thắng Bạch Tiểu Thăng!



Từ lúc ly khai bên này rồi đi đến thỉnh an ông bà, trò chuyện một chút rồi chào tạm biệt họ đi ra ngoài này Lý Phi Thiên có cảm giác nãy giờ hắn ta nói chuyện chỉ mới được mười lăm phút.

Nhìn lại bên này sao thấy mọi người vẫn y như lúc nảy!

Bạch Tiểu Thăng vẫn đang giảng giải với Chu Bình!

Lý Phi Vân, Lý Phi Yến thì trừng to mắt, ở bên cạnh nghe đến say sưa.

Tình huống này là như thế nào!

Lý Phi Thiên cảm giác thế giới quan của bản thân cũng bị đổi mới.

Hắn thật hận không thể đến nắm chặt một người lại để hỏi một chút, có phải hay không là cũng điên rồi, các người bị tên họ Bạch này tẩy não rồi đúng không!

Vừa rồi, tên họ Bạch này làm mất mặt mũi của Lý gia bọn họ. Vậy mà các ngươi không lấy lại thể diện cho mình thì thôi đi, cũng không cần triệt để đầu hàng như vậy chứ còn đi tới nghe tên họ Bạch này dạy học.

Các ngươi điên hết rồi phải không.

- Phi Vân, ngươi tới đây cho ta!

Lý Phi Thiên đi tới nắm chặt tay Lý Phi Vân kéo qua một bên.

Bọn người Lý Phi Yến bị tiếng quát này làm cho bừng tỉnh quay qua nhìn thấy người quát là Lý Phi Thiên lập tức có chút xấu hổ.

Bạch Tiểu Thăng giương mắt liếc nhìn Lý Phi Thiên, trong đôi mắt của hắn có một chút ý cười.

Bất quá, bị Chu Bình thúc giục nên hắn lại tiếp tục bắt đầu dạy học mà không biết mệt mỏi.

- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Các ngươi làm sao lại ngồi nghe hắn giảng giải hả, tình huống của Chu thiếu lại là như thế nào!

Lý Phi Thiên tức giận hỏi.

Lúc nói đến Chu Bình giọng nói của hắn nhỏ lại không ít để tránh bị người khác nghe được khiến hắn khó xử.

Chu Bình tại phương diện giám thưởng văn vật* có thể nói là rất có thiên phú, tại tỉnh An Giang cũng được xem là người có danh tiếng! Bản thân hắn ở phương diện này cũng phi thường tự tin, thậm chí có thể nói là tự phụ, bình thường cùng các chuyên gia khác giao lưu, cũng chỉ là cùng nhau luận bàn, vậy mà bây giờ làm sao lại biến thành. . . Học sinh tiểu học rồi!

*có nghĩa là giám định cùng thưởng thức các loại văn vật, đồ cổ

Điều này càng làm cho Lý Phi Thiên không hiểu.

- Anh Thiên anh không biết sao tên Bạch Tiểu Thăng này thật sự quá lợi hại!

Lý Phi Vân hạ giọng nói với Lý Phi Thiên, mặt mũi vẫn như cũ tràn đầy rung động, mặc dù hắn hiện tại chưa hẳn có cái nhìn khác về Bạch Tiểu Thăng nhưng mà bây giờ hắn đối với Bạch Tiểu Thăng cũng không dám khinh thường.

- Làm sao lại lợi hại?

Lý Phi Thiên ngạc nhiên hỏi lại.

Người anh em này của mình ngoại trừ chính hắn ra hắn chưa có phục qua một người nào khác, làm sao chỉ mới có mấy phút ngắn ngủi đã đối với Bạch Tiểu Thăng đề cao như thế.

- Anh không biết sao.

Lý Phi Vân nuốt ngụm nước miếng sao đó nói tiếp.

- Chu Bình Chu thiếu vừa mới hỏi hắn mười mấy vấn đề, hắn chỉ dùng vài phút đồng hồ đã giải đáp được toàn bộ! Những cái đáp án kia, khiến Chu thiếu cũng đần ra, Chu thiếu đã không làm khó được Bạch Tiểu Thăng, mà những điều Bạch Tiểu Thăng giảng giải Chu thiếu cũng chưa từng nghe qua, quá thần kỳ phải không!

- Vậy các ngươi cũng chỗ này nghe cái gì!

Lý Phi Thiên nhíu mày hỏi tiếp.

Coi như Chu Bình làm khó Bạch Tiểu Thăng thất bại, những người Lý gia này cũng không cần vây quanh hắn nghe cái gì, có nghe bọn họ cũng đâu hiểu gì đâu.

- Tại vì Bạch Tiểu Thăng nói, chúng ta ai có vấn đề gì đều có thể tùy tiện hỏi nếu có thể làm khó được hắn thì xem như hắn thua.

Lý Phi Vân lầm bầm nói.

- Cho nên chúng tôi đều đi qua thử một chút, kết quả. . .

Kết quả là cũng bị khuất phục?

Lý Phi Thiên hít một hơi.

Đây là Bạch Tiểu Thăng đang cuồng vọng! Hắn coi chính mình là ai? Vạn Sự Thông* sao!

* Là cái gì cũng biết.

- Vấn đề gì cũng được sao?

- Đúng vậy. . . Vấn đề gì cũng được.

Lý Phi Vân thấp giọng trả lời.

Trong lòng Lý Phi Thiên có hỏa khí, không có chú ý tới lời nói của em mình có chút dị dạng.

Lý Phi Vân vẫn chưa có nói hết, không phải Bạch Tiểu Thăng cuồng không biên giới, nhàm chán đưa ra việc này.

Mà là Chu Bình hỏi hoài vẫn không đẩy ngã được Bạch Tiểu Thăng, vì thế nên tán thưởng hắn là thông kim bác cổ, vừa lúc Lý Phi Vân, Lý Phi Yến nghe được không phục lắm nên cũng đi qua "Thỉnh giáo" một phen.

Không ngờ, những vấn đề mà bọn họ đưa ra cũng đều bị Bạch Tiểu Thăng trả lời được nên mới có chuyện Bạch Tiểu Thăng không gì không biết.

Các tri thức từ cổ chí kim đến khoa học kỹ thuật hiện đại, thể dục, thậm chí ngay cả trang điểm, phối hợp quần áo Bạch Tiểu Thăng đều có thể trả lời được.

Có người âm thầm cầm điện thoại đi lên internet để tra cứu, sau đó so với câu trả lời của hắn càng kinh ngạc. Bây giờ ánh mắt mọi người nhìn hắn như là nhìn thần tiên.

Đơn giản bởi vì hắn quá mạnh, thật sự tựa hồ không gì không biết.

Vì vậy khi Lý Phi Thiên hỏi, Lý Phi Vân sợ nói thật thì quá mất mặt, dù sao đi gây sự lại bị người ta đánh trả lại, thực là không còn mặt mũi để nhìn người khác.

Vì vậy nên hắn mới nói dối.

- Tốt tốt tốt, vấn đề gì cũng được, vậy ta thật sự phải đến để thỉnh giáo một phen!

Lý Phi Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Đều là do hắn trước đây luôn xem thường người của Bạch gia. Bây giờ không ngờ lại có người của Bạch gia ở trong nhà mình càn rỡ như vậy.

Còn muốn thắng toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của Lý gia, đây là muốn cho người của Lý gia lưu bóng ma tâm lý a.

Lý Phi Thiên tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!

Nói đến thực chất, Lý Phi Thiên cũng rất tự cao cho rằng mình cũng là siêu việt nhất so với những người cùng thế hệ.

- Anh à, còn có một việc nữa!

Lý Phi Vân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, kéo Lý Phi Thiên lại.

- Chuyện gì?

Lý Phi Thiên nghi ngờ nhìn em trai của mình.

- Tên Bạch Tiểu Thăng này là phó tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh!

Lý Phi Vân chỉ nói một câu vậy mà làm cho đôi mắt của Lý Phi Thiên trừng lớn.

Truyền thông Trung Kinh!

Tên Bạch Tiểu Thăng này vậy mà lại là phó tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh!

Cho đến tận lúc này, người của Bạch gia đều cho là Bạch Tiểu Thăng là phó tổng, nghe nói như vậy thì người Lý gia tự nhiên cũng sẽ không nghi ngờ gì.

Lý Phi Thiên dù gì cũng có đơn vị tình báo riêng ở công ty Thiên Phúc, hắn tự nhiên cũng biết được tin tức của mười nhà “Địch thủ”.

Bất quá, Lý Phi Thiên đối với tin tức của truyền thông Trung Kinh cực kỳ có hạn, cũng chỉ là biết những tin tức đã xuất hiện trên internet. Hắn căn bản không biết, hiện tại Bạch Tiểu Thăng sớm đã không còn là phó tổng, mà là tổng giám đốc rồi!

Lý Phi Thiên có chút chấn kinh.

Thế hệ trẻ tuổi của Bạch gia không phải chỉ có một mình Bạch Phỉ coi như không tệ sao. Bạch Phỉ lăn lộn ở một công ty nhỏ làm tới chức tổng thanh tra. Lúc nào thì lại lòi ra cái tên Bạch Tiểu Thăng này, vậy mà còn là phó tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh!

Hỏa khí của Lý Phi Thiên lập tức vơi đi hơn phân nửa, nhưng mà ý chí chiến đấu lại cháy hừng hực!

- Nếu mình thắng cái tên Bạch Tiểu Thăng này vậy chẳng những thắng người nhà Bạch gia, mà còn thắng luôn phó tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh sao!

Lý Phi Thiên nghĩ vậy càng thêm hưng phấn.

Thiên Thanh cùng Trung Kinh kém xa nhau, Thiên Phúc của bọn họ cùng truyền thông Trung Kinh không thể so sánh được sao. . .

Thị trưởng Đới Danh Thành là nhìn vào thứ tự các công ty để mà đối đãi vì thế đối với Thiên Phúc cái công ty có nguy hiểm cao như vậy không tích cực cho lắm. Hiện tại danh ngạch đã được chắc chắn chín trên mười phần nên đối với bọn hắn càng không nhiệt tình. Bình thường rất ít giao lưu, có chuyện gì cũng chỉ là bí thư của thị trưởng truyền đạt cho họ.

Bí thư của thị trưởng - Chu Nhất Phát, đã làm ở chức vụ này được mấy năm, là người làm việc rất cẩn thận, những lời không nên nói sẽ không nói.

Vì thế Lý Phi Thiên đều muốn từ chỗ Chu Bình nghe ngóng một chút tin tức.

Bạch Tiểu Thăng, Mục Bắc Thần là nhân vật như vậy, có thể cùng thị trưởng giao lưu, thảo luận, Lý Phi Thiên chỉ là trong lúc đệ trình thì nhìn thấy đội xe của thị trưởng đi qua, khi hồi báo xong lúc muốn một mình trở về, thị trưởng ở cách không cổ vũ vài câu chỉ vậy thôi đã khiến cho hắn kích động đến nữa ngày.

Người tâm cao khí ngạo như thế cũng có hoàn cảnh sẽ lúng túng, tâm lý của Lý Phi Thiên cơ hồ đang đi theo chiều hướng có chút biến thái.

Thắng Bạch Tiểu Thăng!

Thì chính là thắng truyền thông Trung Kinh!

Có tư duy quỷ dị như thế này Lý Phi Thiên trực tiếp tách ra khỏi đám người, nói một tiếng với Chu Bình sau đó ngồi vào chỗ đối diện với Bạch Tiểu Thăng.

- Nguyên lai là truyền thông Trung Kinh Bạch tổng, thật là thất kính thất kính! Tôi là đổng sự trưởng* của Thiên Phúc Thiên Thanh, tôi muốn đánh cược với cậu một ván. Tôi sẽ đặt câu hỏi cho cậu, lúc trước cậu có nói đặt câu hỏi ở bất cứ lĩnh vực nào cũng được vậy thì tôi cũng không khách khí, nếu như tôi thắng, thì chứng tỏ rằng truyền thông Trung Kinh của cậu cũng chỉ thường thôi!

* Hay còn gọi là tổng giám đốc

Ánh mắt của Lý Phi Thiên nhấp nháy nhìn chằm chằm vào con mắt của Bạch Tiểu Thăng, chiến ý cao ngút trời.

Cùng mình cược?

Nếu mình thua. . . thì xem như truyền thông Trung Kinh thua, đây là chuyện gì?

Tên này có bệnh sao?

Bạch Tiểu Thăng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, bất quá nhìn thấy thái độ của Lý Phi Thiên hưng phấn như vậy, hắn cũng đành cười chấp nhận.

- Được a.

Nửa giờ sau, toàn trường tĩnh lặng, tất cả người của Lý gia nhìn nhau im lặng.

Trên trán Lý Phi Thiên đã đổ đầy mồ hôi, hắn đã đặt câu hỏi cho hơn hai mươi vấn đề khác nhau, nhưng chúng hoàn toàn không làm khó được Bạch Tiểu Thăng.

- Anh còn có vấn đề gì sao?

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng.

Nụ cười ấy giống như là trào phúng.

Sắc mặt Lý Phi Thiên chợt đỏ bừng, Chu Bình thấy vậy có mấy phần không đành lòng, muốn kéo hắn đứng dậy nhưng lại bị hắn cự tuyệt.

- Tôi còn có muốn hỏi!

Lý Phi Thiên bỗng nhiên rống lên, hắn thật sự dự định sẽ liều lĩnh, dùng một cái vấn đề đặc thù để làm khó Bạch Tiểu Thăng, dù là làm như vậy sẽ để lộ bí mật!

- Thật không có ý tứ bây giờ tôi mệt rồi.

Không ngờ, Bạch Tiểu Thăng lại trực tiếp đứng dậy, cự tuyệt một tiếng.

- Tôi không muốn chơi đùa nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận