Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 521: Tôi chính là Bạch Tiểu Thăng



Tương gia đã ngông cuồng, Bạch Tiểu Thăng còn ngông cuồng hơn!

Có thể dựa vào địa vị của mình để bắt nạt mọi người, thì mọi người cùng chơi xem ai cao tay hơn!

- Được rồi, ngươi giỏi lắm.

Tương Hâm Hà nở một nụ cười dữ tợn, nói trực tiếp với nhân viên đang đứng sau lưng hắn,

- Các ngươi còn đứng nhìn hay sao, nhào lên đánh hắn cho ta! Đánh hắn, một người đánh ta cho năm ngàn! Người này có mưu đồ muốn đến công ty chúng ta trộm cắp, đánh cho hắn nằm liệt giường luôn, đánh xong ta báo công an, ta sẽ nói các ngươi đang phòng vệ chính đáng.

Hết thảy nhân viên hai mặt nhìn nhau.

- Một vạn!

Tương Hâm Hà mở giọng tăng giá.

Ra tay liền cho một vạn, đây cũng không phải là số tiền nhỏ, có một số người, trong ánh mắt của họ đang phân vân có nên nhào lên hay không.

- Hai vạn!

Tương Hâm Hà lại lên giá lần nữa.

Hai vạn, nhào lên đánh liền có hai vạn. Cùng lắm thì lên đá một cái, đấm một cú, nhưng dùng sức nhỏ một chút không gây tổn thương đến người ta chẳng phải được rồi sao.

Có gần một trăm người trong công ty, hầu hết mọi người đều có ý kiến với Tương Phi Phàm, nhưng vẫn có vài người tâm tư vẫn nghiêng về Tương gia, hi vọng được ông chủ thưởng thức, hơn nữa còn được rất nhiều tiền!

- Ba vạn

Tương Hâm Hà hét lớn.

Ra tay, liền cho ba vạn!

Rốt cuộc có người không thể chịu đựng được cám dỗ và đang tiến bước chân lên phía trước.

Một người dẫn đầu, ngay lập tức có một đám người cũng hưởng ứng theo, ngay cả phụ nữ cũng tham gia.

Đã có hơn hai mươi người tham gia vào.

Trong mắt của bọn họ bây giờ là sự lóe sáng của đồng tiền. Thậm chí phía sau lưng Bạch Tiểu Thăng, Tương Lộ cũng nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, chậm rãi sờ đôi tay bé bỏng của mình, lòng thầm nghĩ đợi lát có cơ hội xông vào đấm tên kia một đấm, đá tên kia một cước.

Chỉ cần như thế, mình sẽ có ngay ba vạn!

- Có nhìn thấy không, đây chính là sức mạnh của đồng tiền, có tiền liền có quyền ăn hiếp ngươi, ngươi không phải nói muốn ăn hiếp ta sao! Ta đang đợi đây!

Tương Hâm Hà cười lạnh, nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Nếu ngươi không thể bò đi ra ngoài, ta sẽ giúp ngươi báo cảnh sát! Nói ngươi đến công ty ta trộm cắp, còn đả thương người! Sai là ở ngươi! Ta sẽ yêu cầu luật sư tốt nhất, để ngươi ở trong tù ngẫm nghĩ lại!

Tương Hâm Hà ngạo nghễ nói.

Đây rõ ràng là khi dễ người!

Tương Hâm Hà, ngươi được lắm đấy!

Kiêu ngạo, cũng không phải dùng một cách thức như thế!

Một công ty công nghệ nhỏ, chủ của một công ty tư nhân, lại dám lộng hành như thế

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nở nụ cười, khẽ lắc đầu.

Tương Hâm Hà nghĩ rằng mình sẽ không đối phó được với hai mươi người ở đây sao.

Cũng đúng, nếu là người bình thường, chỉ có nước đứng yên chịu đòn!

Vậy thì lên hội đồng tôi đi!

Hôm nay, tôi sẽ không nương tay đâu!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng trở nên sắc bén.

Tương Hâm Hà, ông không phải rất giàu sao? Tôi chắc chắn sẽ cho ông không còn đồng bạc nào, không phải ông nói ông quen biết rất nhiều người có tiền có quyền sao, tôi xem ai có thể cứu được ông!

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn như con châu chấu.

Nhảy tới nhảy lui, nhảy xuôi nhảy ngược, ông tưởng làm như vậy là ngon lắm sao?

- Dừng lại, các người bị điên rồi à!

Bỗng nhiên có người hét lớn.

Lỗ Nhiên chạy đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng, đôi mắt anh ta trừng lớn và hét xối xả vào mặt những người xông lên.

- Các người muốn làm cái gì thế?

Lỗ Nhiên giận dữ mắng mỏ,

- Các ngươi nhiều người như vậy, tính đánh hắn chết sao.

- Chúng tôi chỉ đánh yêu hắn thôi, chúng tôi sẽ không làm hắn bị thương.

- Ba vạn luôn đó. Cậu mau tránh ra đi, chúng tôi tự có biện pháp.

- Đúng rồi, ai có thể chống lại sự cám dỗ của chừng ấy tiền được.

. . .

Có hơn hai mươi người, có nam có nữ đồng thời nói ra.

- Mấy người, mấy người...

Lỗ Nhiên bị lời nói của bọn hắn làm cho cả người hắn nổi quạu, lớn tiếng với Tương Hâm Hà,

- Tương tổng, ngài làm sao nhẫn tâm như thế, hãy để cho bọn họ dừng lại đi, một khi họ không kiềm chế được, sẽ đánh chết người đó!

Lỗ Nhiên là không đành lòng nhìn Bạch Tiểu Thăng bị đánh hội đồng.

- Mọi người cũng nói sẽ tự có chừng mực, hơn nữa, luật pháp sẽ không buộc tội chúng ta!

Tương Hâm Hà cười to.

Lời nói này của hắn là để mọi người không cần lo lắng hậu quả, cứ thẳng tay mà đánh.

Pháp luật không buộc tội.

Những người thiếu kiến thức về pháp luật mới dám nói ra điều này, ngay cả mấy người sống trên núi và ở vùng quê hẻo lánh cũng không tin được. Nhưng dưới sức mạnh của đồng tiền, lại có người khác dẫn đầu, mọi người nam nữ ai cũng tin hết.

Bước chân của bọn hắn không có dừng lại, mà còn bước nhanh hơn.

Sắc mặt Lỗ Nhiên lập tức biến đổi,

- Các ngươi điên hết rồi hay sao!

Lỗ Nhiên thấy đã không cản được, con mắt đỏ lên, hét lớn,

- Mấy người các ngươi, còn phân biệt được điều nào đúng điều nào sai sao! Cũng điên rồi phải không! Tốt, đến đây! Muốn đánh hắn thì phải bước qua xác của tôi!

Lỗ Nhiên gào thét, trên trán anh ta nổi đầy gân xanh

Lỗ Nhiên không phải là người ngu, cũng không phải là đồ ngốc, hắn biết rõ Tương Phi Phàm ăn hiếp hắn, hắn cũng biết được Bạch Tiểu Thăng vì hắn mà ra tay.

Hắn chỉ rất thất vọng, những người trước mắt mình, có thể bất chấp làm mọi thứ vì đồng tiền

Hắn luôn thấy mình có một ông chủ tốt, vậy mà bây giờ, ông chủ của hắn lại rất xấu xa và độc ác!

- Đáng chết, mình thật sự xấu hổ khi làm việc trong một công ty như thế này!

Lỗ Nhiên nghiến răng.

Những người đi lên phía trước nghe được những lời này, sắc mặt họ tuy có chút mất tự nhiên, nhưng lập tức khôi phục lại.

- Lỗ Nhiên, bây giờ cậu đã nhìn rõ bản chất nơi đây, cùng với những người này rồi chứ. Tôi vẫn là câu hỏi lúc trước, nếu có một công ty tốt hơn, sẽ không có quá nhiều người vì tiền mà đánh mất lương tâm, tiền lương cũng cao hơn, cậu nguyện ý đi qua đó làm việc không?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười hỏi.

Công ty mà hắn ta nói đến là truyền thông Trung Kinh.

Trước đây, hắn đã phải đối mặt với những lời buộc tội xấu xa của Tống Trường Không và Trần Trường Khoảnh, rất nhiều người đã đứng ra vì hắm, vì hắn mà lên tiếng, bây giờ truyền thông Trung Kinh được hắn dẫn dắt, trải qua mấy lần điều chỉnh nhân viên, nên bây giờ nơi đó có rất nhiều người chính trực!

- Có công ty như vậy sao?

Lỗ Nhiên thấy những người kia đã đến gần, hắn mỉm cười nói.

- Nếu mà có một công ty như vậy, tôi nguyện ý đi làm.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Dù nguy hiểm đang ở trước mặt, nhưng chỉ cần câu nói đó, Bạch Tiểu Thăng đã cảm thấy đủ.

- Cậu đã nói thì đừng đổi ý nhé!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Mấy người các ngươi nhào lên hội đồng hắn cho ta.

Tương Hâm Hà hét lớn, lập tức có người ra tay với Lỗ Nhiên.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại tàn độc như sói, xương cốt cả người cậu kêu rôm rốp, chuẩn bị ra tay!

- Dừng tay!

Đột nhiên một tiếng thét vang lên từ phía sau mọi người.

Sau đó, đám người bị mạnh mẽ tách ra hai bên, hình thành một con đường!

Đúng vậy, đám người bị tách ra!

Những người đang xem náo nhiệt, giống như là bị xe tăng đẩy về hai bên.

Một người đàn ông xuất hiện như một vị thần, mặt của hắn cứ y như cục đá trong tủ lạnh, cứng ngắc, mà lạnh lẽo.

Chính là Lôi Nghênh!

Đi ở phía sau hắn, là Lâm Vi Vi cùng với tiểu Phùng!

Trong đám người muốn nhào lên hội đồng Bạch Tiểu Thăng, có hai tên cao một mét tám muốn ngăn lại đám người Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh đấm ra hai đấm, tay nhanh như điện, mọi người chưa kịp thấy hắn ra tay như thế nào, hai tên bố láo đã mỗi người bay về một nơi.

Vâng, hai người đó đang bay.

Hai đấm này, làm cho mọi người ai nấy đều câm như hến

Đây là công phu gì thế, Quỳ Hoa Bảo Điển à, hay là Tịch Tà Kiếm Phổ!

Lôi Nghênh chẳng thèm nhìn đám người, hắn nhìn thẳng về phía trước, tựa hồ thấy được Bạch Tiểu Thăng, hắn mỉm cười nói,

- Bạch tổng, ngài có cần tôi ra tay hay không?

Lời nói mong mỏi được phép ra tay, làm cho hơn hai mươi người đang tiến lên choáng váng.

- Trợ lý Lâm, sao cô lại tới đây thế?

Tương Hâm Hà nhìn thấy Lâm Vi Vi, hắn cũng cảm thấy choáng váng.

Hôm nay vừa mới gặp mặt, Lâm Vi Vi chính là vị thư ký của tổng giám đốc huyền thoại truyền thông Trung Kinh.

- Tôi tới đây để đón vị tổng giám đốc bị lạc đường của mình!

Lâm Vi Vi cũng chẳng nở nụ cười, nói với hắn một câu lạnh như băng.

Tổng giám đốc của cô sao...

Bạch Tiểu Thăng!

Tương Hâm Hà nhìn về hướng ánh mắt nàng đang hướng tới, lập tức cả người hắn như bị sét đánh

- Chính là tôi

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười với hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận