Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1461: Đi đến Dorado (2)

Trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng hơi kinh ngạc, lập tức cười nói:



- Chỉ sợ nhà hát bên này quá nhỏ, để ngài và mấy vị bằng hữu của ngài phải chịu ủy khuất rồi.

Thorne cười to, đáp:



- Chúng tôi bên này chỉ là nhiều người một chút, ngoài ra không có vấn đề gì, chỉ cần hai, ba chục cái chỗ ngồi là đủ rồi, số còn lại thì cứ để bọn họ chờ ở bên ngoài đi vậy. Cùng lắm thì sau khi nghe nhạc hội xong tôi mời mấy người bọn họ đi ăn khuya là ổn rồi.

Thorne vừa nói ra lời này, những người không đủ tư cách vào nghe nhạc hội ở xung quanh hai mắt tỏa sáng.

Đêm nay được Thorne tiên sinh mời đi ăn khuya, cũng đủ để cho bọn họ khoác lác nửa năm đến một năm rồi.

Xa xa, Victor và quản lý nhá hát lớn Mala Radohoshch đi tít đằng sau lại không thể nghe được những điều này.

Hai người còn đang bận châu đầu ghé tai, cùng nhau thương lượng "lời thoại", muốn tìm cơ hội giải thích rõ ràng mọi chuyện với vị Thorne đại nhân vật này.

Đi ra khỏi nhà hát lớn Mala Radohoshch, Thorne dẫn đầu hơn bốn trăm người, liên tiếp lên xe.

Mục đích chỉ có một: đó chính là nhà hát Dorado.

Sau đó, từng chiếc xe sang trọng trùng trùng điệp điệp nối đuôi nhau, khí thế đó quả thật khiến cho người đi đường hai bên đều kinh ngạc đến rớt cằm.

Chính tại giờ phút này, bên trong thính phòng của nhà hát Dorado.

Bạch Tiểu Thăng đang cầm điện thoại di động, trở về chỗ ngồi của mình, vị trí ngay bên cạnh Jonas.

Ngồi ở bên kia Jonas là phu nhân của hắn, Lâm Vi Vi cũng bị kéo qua đó ngồi.

Mà một bên khác của Bạch Tiểu Thăng chính là Lôi Nghênh.

- A, người đi đâu hết rồi?



Bạch Tiểu Thăng ngoài ý muốn phát hiện, bốn phía xung quanh bọn họ vậy mà chẳng còn ai.

Jonas cười lạnh một tiếng, nói rằng:



- Người của nhà hát Dorado vừa mới đến, mời hết tất cả mọi người trong khu vực này lên phía trước ngồi hết rồi! Chính là cố tình muốn cô lập chúng ta, làm cho chúng ta nhục nhã đây mà!

Bạch Tiểu Thăng giương mắt nhìn lại, nhận thấy khán giả bốn phía quả nhiên đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn bọn họ.

Ở ngoài cửa vào của thính phòng xa xa, vị quản lý Brandon kia đang cười lạnh nhìn bọn họ, nét mặt đầy vẻ trào phúng.

- Vậy thì thật là tốt, một lát nữa mấy người bạn của tôi sẽ đến, tôi thấy có bấy nhiêu ghế trống hẳn là đủ rồi.



Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hắn nói đã đủ, hiển nhiên chỉ gồm những người quan trọng mà thôi.

Về phần những người khác thì Thorne cũng đã nói rồi, đành để bọn họ đứng bên ngoài vậy, chờ sau khi kết thúc thì mời bữa khuya bù lại, tin rằng bọn họ cũng sẽ không cảm thấy ủy khuất.

- Cậu chỉ gọi một cú điện thoại mà có thể mời đến một đám bằng hữu à?



Jonas ngạc nhiên hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, cũng không giải thích thêm.



- Đợi lát nữa tôi sẽ giới thiệu anh cho bọn họ nhận biết.

Jonas nghe vậy không hề nghi ngờ gì, chỉ mỉm cười gật gật đầu.

Nửa tiếng đồng hồ chỉ chớp mắt là đã trôi qua, mắt thấy sắp bắt đầu biểu diễn, Brandon đứng ở cửa ra vào thính phòng tay sờ sờ lên cằm, chớp mắt, như thể vừa nảy ra cái chủ ý "tuyệt diệu" nào đó, đợi lát nữa hắn sẽ bảo nhân viên phụ trách ánh sáng chỉ chừa lại một bóng đèn trên đỉnh đầu bọn họ, để cho bọn họ còn "chói chang lóe mắt" hơn cả mấy người trên sân khấu nữa.

- Ở trong địa bàn của ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho các người được yên ổn!



Brandon nhịn không được lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

Về phần Anna vợ của Jonas, hắn cũng chỉ có thể tiếc nuối để nàng ủy khuất.

Ai bảo cái người đàn bà kia vẫn cứ có mắt không tròng như vậy, chết sống cũng không buông gã Jonas chán nản đó.

Chịu một chút giáo huấn cũng là nên!

Trong lúc Brandon đang nghĩ ngợi, chợt thấy một nhân viên vội vàng hấp tấp chạy tới, biểu hiện trên mặt vô cùng khoa trương.

- Không, không, không... xong rồi Brandon tiên sinh ơi!



Người kia khẩn trương đến mức nói chuyện cũng đều cà lăm, miệng rộng cười toe toét, tựa như cười tựa như điên cuồng, mà nói rằng:

- Đại, đại chuyện tốt!

Rốt cuộc là "không tốt" hay là "chuyện thật tốt", Brandon không khỏi sửng sốt.

- Ngươi hãy thở một hơi cho bình tĩnh rồi hãy nói! Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?



Brandon cả giận mà hỏi.

- Bên ngoài, bên ngoài có đến, đến, đến hơn một trăm chiếc xe! Đều là người đến nhà hát chúng ta xem biểu diễn, mỗi một người đều ăn mặc vô cùng sang trọng!



Người kia hưng phấn tới mặt mũi phát hồng.

- Đánh rắm!



Brandon há miệng mắng:



- Ngươi định lừa ai đấy hả, trời tối thế này thì đào đâu ra cả trăm chiếc xe hơi cùng một lúc? Một trăm chiếc xe đó còn chạy đến chỗ này của chúng ta để xem nhạc hội ấy à, vậy ta thà tin là bọn họ đã nhầm chỗ này của chúng ta với khu trung tâm thành phố còn hơn!

Người nọ vội vã muốn giải thích thì lúc này lại thêm một người giống như điên, vắt chân lên cổ chạy tới, dáng vẻ kia giống như "mất hồn" vậy.

- Brandon tiên sinh, xảy ra chuyện lớn rồi!



Người kia thét lên, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người.

- Ngươi lại làm sao nữa?



Brandon cả giận hỏi.

- Tôi, tôi thấy rất nhiều nhân vật lớn, thậm chí còn có, còn có Hawke, Phong Hướng Nam, Dyson ba vị tam cự đầu Tửu Nghiệp nữa!

- Ăn nói bậy bạ !



Brandon gắt một tiếng, trừng mắt mà nói rằng:



- Thành thật khai báo, có phải lại lén uống rượu say rồi phải không? Cẩn thận ta đuổi việc mấy người!

Brandon còn chưa dứt lời, lại thêm một nhân viên nhà hát Dorado nữa hớt ha hớt hải chạy về phía này, khiến cho hắn có cảm giác như đang bị một đoàn Zombie đuổi theo.

- Brandon tiên sinh, là Thorne, Thorne tiên sinh!

Người kia thét lên từ xa.

- Ba tên khốn nạn các ngươi, đều điên hết rồi sao!

Brandon nghiến răng nghiến lợi mà mắng.

Sau đó, hắn bỗng thấy sau lưng người cuối cùng, xuất hiện đám người đông nghìn nghịt, trùng trùng điệp điệp đi tới, về phần người đi đầu tiên kia trông sao mà quen mắt như vậy, hình như rất hay thấy trên TV!

Brandon lập tức sửng sốt, híp mắt nhìn kỹ, sau đó đôi mắt ti hí của hắn chợt trừng lớn đến cực hạn, đồng tử đột nhiên co lại như lỗ kim.

Brandon nhất thời cũng biến thành cà lăm nốt.

- Khụ khụ khụ. . . Thật sự là Thorne tiên sinh !

Brandon chỉ là một tên quản lý nhà hát nho nhỏ, kiến thức cũng không nhiều, nhưng dù cho kiến thức của hắn có nông cạn đến mấy thì cũng không thể nào không nhận biết Thorne được!

Ở trong giới kinh doanh Châu u, Thorne chính là một đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, mỗi một tiếng nói mỗi một hành động, thậm chí tự mình xếp hàng mua cái Hamburger, đều có thể trở thành tin tức trên báo.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thorne, Brandon lập tức run rẩy.

Nhìn thấy Tam Cự Đầu Tửu Nghiệp sau lưng Thorne, Brandon càng lúc càng run rẩy mãnh liệt.

Nhìn thấy một đám lão đại sau lưng Tam Cự Đầu Tửu Nghiệp kia, Brandon càng thêm run lẩy bẩy.

Không riêng gì mấy vị lão đại đó, đi theo phía sau còn có một đoàn lão đại trùng trùng điệp điệp, thậm chí đoạn trước hành lang đã bị đám người đông nghịt kia lấp kín không còn khe hở, có thể nói người đông như trẩy hội, chen chúc nhốn nháo cũng không sai.

Rốt cuộc đã tới bao nhiêu người vậy!

Brandon sắp run đến không đứng nổi nữa rồi.

Ba gã cấp dưới chạy đến báo cáo tin tức cũng nhịn không được ngơ ngác nhìn nhau.

Cứ thế này, chẳng phải Brandon tiên sinh sẽ trở thành điển phạm* vang dội hay sao …

*Được hiểu là khuôn mẫu cho người khác noi theo

Lúc này Brandon vô cùng hưng phấn !

Nỗi phấn khích to lớn trùng kích đầu óc hắn, thậm chí làm cho hắn có cảm giác muốn khoa tay múa chân reo hò một phen.

Thorne, cộng thêm một đám lão đại trong giới kinh doanh, giới văn học, điện ảnh và cả giới thể dục thể thao, đều cùng lúc xuất hiện tại nhà hát Dorado. . .

Chỉ bằng vào một màn này, nhà hát Dorado bọn họ nhất định sẽ có thể một bước lên mây!

Brandon hắn lập tức có thể dương danh Mala Radohoshch, không, là dương danh khắp cả Châu u mới đúng!

Liên tưởng đến về sau sẽ có vô số ánh hào quang bao quanh thân mình, lại nói bản thân chỉ là một quản lý nhỏ của một nhà hát nhỏ rốt cục cũng có ngày nổi danh, Brandon thậm chí còn có loại cảm giác mừng đến phát khóc.

Đương nhiên, hắn cũng không vì vui quá mà mất đi lí trí, đồng thời chiếm thượng phong, biết rõ trong lòng dù có cao hứng đến mức độ nào thì hiện tại vẫn phải đi tiếp đãi mấy vị đại nhân vật kia cho thật tốt, cũng không thể uổng phí phần cơ duyên to lớn này.

Trong mấy vị đại nhân vật kia, không cần phải nói Thorne hay Tam Cự Đầu Tửu Nghiệp, coi như một vị lão đại bình thường, chỉ cần cảm thấy Brandon hắn không tệ thì hắn cũng sẽ có thể phất lên ngay lập tức!

Mạch suy nghĩ hay là bố cục của Brandon này, vô hình trung đều giống hệt Luke (Luque).

Giấu trong lòng nỗi niềm phấn khích đến muốn nổ tung, khóe miệng Brandon cơ hồ kéo đến tận mang tai, xoa xoa tay, xoay người, vội vàng chạy đến niềm nở nghênh đón.

Phần thái độ vừa nhún nhường lại đầy vẻ nịnh nọt kia, quả thực khiến hạng người thông thạo a dua bợ đỡ cũng đều phải lác mắt mà nhìn, tự thẹn không bằng.

Brandon chạy một mạch đến trước mặt Thorne.

Thorne thấy thế thì dừng bước, kéo theo tất cả mọi người phía sau hắn cũng dừng chân lại.

- Thorne tiên sinh, ngài ngài ngài khỏe chứ, tôi tôi tôi. . .



Brandon trong cơn phấn khởi, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm.

Dù sao thì đối diện hắn cũng là Thorne!

Không, không riêng gì Thorne, còn có lão Hawke, Phong Hướng Nam, Dyson, còn có nhiều đại nhân vật thế kia nữa!

Mỗi một người cũng đều khiến cho hắn ngưỡng mộ vô cùng.

Bây giờ bọn họ lại cùng nhau xuất hiện ở trước mắt bản thân, loại cảm giác chấn động đến tận sâu trong tâm hồn kia, không cần nói cũng biết.

Thorne nhìn Brandon với một thái độ hết sức kiên nhẫn, không đi cắt ngang hắn.

Đây chính là hàm dưỡng của một đại nhân vật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận