Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1056: Đãi ngộ khác biệt



Trương Văn Tân, người này nói ngay thẳng cũng tốt, nói khờ cũng được.

Tóm lại là một khi hắn đã xúc động lên thì liền không quan tâm, thậm chí không chỉ một lần, hai lần ở trước mặt mọi người mà chống đối cấp trên.

Hắn có thể ngồi lên vị trí sự vụ quan, cho tới bây giờ tất cả mọi người đều có cảm giác đặc biệt không thể tưởng tượng được.

Kỳ thực, càng là người có cơ bắp có khi lập trường tín niệm ngược lại là lạ thường kiên định, mà mưu hại hạng người như thế này, rất khó có thể làm cho mọi người tin phục.

Cho nên, Trương Văn Tân ngồi ở cái vị trí sự vụ quan đặc thù này lại có thể ngồi rất bền vững.

Chỉ bất quá là hắn cũng không có một người bạn nào cả.

Trần Vũ Thành tính là một người trong đó.

Cho nên, sau khi Trần Vũ Thành bị vu hãm, gấp nhất vẫn là Trương Văn Tân, khó khăn để tiếp nhận nhất vẫn là hắn.

Một phút kích động, Trương Văn Tân lại phạm vào bệnh cũ, thế mà ở trước mặt mọi người lại đốc thúc Bạch Tiểu Thăng làm việc.

Như thế này thì còn cao đến đâu!

Quyền uy của đại sự vụ quan, há lại có thể để cho người ở phía dưới xâm phạm.

Bạch Tiểu Thăng cũng không khách khí, một phen giận dữ mắng mỏ, muốn đuổi hắn ra ngoài.

Lần này, Trương Văn Tân như phát mộng.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, Văn Tân hắn cũng không phải có ý như thế, mong rằng ngài không cần so đo với hắn.

Trần Vũ Thành vội vàng cười làm lành hòa giải.

Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp âm thầm liếc nhau.

Trương Văn Tân cứ một mực như thế, Bạch Tiểu Thăng có lẽ sẽ chỉ làm dáng một chút mà thôi, mắng một hai câu rồi thôi, dù sao thì đều là người của bộ sự vụ.

- Sự vụ quan Trần, một câu hai câu thì tôi cho rằng anh ta là vô ý, còn có thể nhiều lời như vậy, rõ ràng là ở đấy ra lệnh cho tôi làm việc.

Bạch Tiểu Thăng tức giận nói.

- Anh còn nói tôi không cần phải so đo? Nếu như mỗi một vị đại sự vụ quan đều để cho cấp dưới la lối om sòm, đều được yêu cầu là không cần so đo, thì như thế uy nghiêm của đại sự vụ quan để ở đâu hả?

- Về sau nếu như thế thì tôi làm sao còn có thể triển khai công tác được?

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng là tức giận thật sự, cũng quát lớn với Trần Vũ Thành.

Ở bên trong ánh mắt của Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp xuất hiện vẻ mừng thầm.

Một người Trương Văn Tân đi quá giới hạn, Trần Vũ Thành đi theo cũng bị chịu liên lụy.

Thật sự là đáng đời!

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, tôi không có cái ý như thế….

Trương Văn Tân còn không có ý phục.

- Ra ngoài!

Bạch Tiểu Thăng gầm thét, căn bản là không nghe hắn giải thích.

Lôi Nghênh nhanh chân mà đi đến, sắc mặt âm thầm, cứ thế mà một phát bắt được Trương Văn Tân, dùng lực mà lôi đi.

Trương Văn Tân thư sinh yếu đuối, làm sao có thể so khí lực được với Lôi Nghênh.

- Ngài không thể làm như thế này được, đại sự vụ quan Tiểu Thăng!

Trương Văn Tân kêu to.

Bạch Tiểu Thăng ngoảnh mặt làm ngơ.

Trương Văn Tân một đường bị Lôi Nghênh đẩy đi ra ngoài cửa.

- Trở về đi, còn tiếp tục náo loạn, Trần Vũ Thành cũng sẽ bị liên lụy theo.

Lôi Nghênh đè thấp âm thanh, lạnh lùng nói một câu.

Trương Văn Tân mắt nhìn thấy cánh cửa đóng lại, ảo não vô cùng, nghĩ đến muốn gõ cửa, lại nghĩ tới lời nói của Lôi Nghênh.

Hắn đưa tay lên hai lần, mà lại không dám gõ vang, cuối cùng cũng phải ảm đạm mà rời đi trước.

- Đại sự vụ quan Tiểu Thăng, đây là Trương Văn Tân sai, còn nhờ ngài mở ra một mắt lưới!

Trần Vũ Thành lại một lần nữa cầu khẩn.

Họ Bạch kia, muốn thuận theo mà thoát ra à.

Quách Vân Tâm đặc biệt lưu tâm đến phản ứng của Bạch Tiểu Thăng.

- Trần Vũ Thành, vấn đề bản thân của anh còn chưa hiểu rõ, thì đừng có mà đi lo lắng cho người khác!

Bạch Tiểu Thăng nghênh ngang ngồi xuống, sắc mặt rất là khủng bố, âm u liếc mắt nhìn Trần Vũ Thành:

- Hay là muốn nói, cả anh cũng muốn rời đi? Lần này tôi có ý tốt mời các anh đi ăn cơm, một người hai người lại không chịu cho tôi mặt mũi như vậy?

Hai mắt Bạch Tiểu Thăng lẫm liệt, tựa hồ là thật sự nổi giận.

Xác thực, đổi lại là ai khác, mời cấp dưới ăn cơm còn bị cấp dưới quản lý trực tiếp chống đối thì cũng sẽ phẫn nộ.

Quách Vân Tâm âm thầm cho Tôn Hữu Hợp một ánh mắt.

Vị đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng này, cho dù có được khí vận gia trì lớn như thế nào thì chung quy vẫn là một người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi à, tất cả đều rất xem trọng vấn đề mặt mũi.

Một khi chức vị cao, thì càng nóng lòng muốn cho người ta phải tán thành mọi ý kiến của mình.

Vậy thì, cho hắn mặt mũi thôi!

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, thân phận của ngài tôn quý, làm gì phải mà so sánh với dạng người như thế.

- Đúng vậy a, tức giận thì thân thể sẽ không tốt. Vị sự vụ quan Trương Văn Tân kia nhất thời không giữ được mồm miệng, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, ngài không cần phải phản ứng với hắn như thế.

Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp ở một bên cười làm lành an ủi, một bên bừng trà một bên thì lấy hoa quả.

Lời nói và việc làm rất cung kính.

Tư thái lần này khiến cho cơn tức giận của Bạch Tiểu Thăng biểu lộ ra có chút giảm xuống, tuy nhiên vẫn như cũ là có chút trầm mặc, nhưng là lại gật gật đầu, khí thế cũng thu liễm lại rất nhiều.

Sau đó, Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp đưa ra rất nhiều chủ đề, hàn huyên về những vấn đề nghe được liên quan tới truyền kỳ về Bạch Tiểu Thăng.

Hai người kẻ xướng người họa, tán thưởng mà lại không khoa trương, nói gần nói xa cho Bạch Tiểu Thăng nghe được lời tâng bốc.

Đương nhiên, lúc đầu hai người cũng không dám biểu hiện ra quá mức lộ liễu, sợ vị đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng này không thích họ làm như thế.

Ai ngờ, mới đầu Bạch Tiểu Thăng còn biểu lộ ra vẻ căng thẳng như thế nhưng mà sự đắc ý bên trong đôi mắt lại bán rẻ hắn.

Sau cùng, vẻ đắc ý của Bạch Tiểu Thăng cũng lộ rõ ra trên mặt.

Tựa hồ như đối với những lời ca tụng cung kính của người khác còn có chút hưởng thụ.

Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp lại càng ra sức mà tán dương.

Đến mức Trần Vũ Thành cũng bị Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn gạt sang một bên, thậm chí là lúc Trần Vũ Thành chủ động muốn gia nhập nói chuyện phiếm thì Bạch Tiểu Thăng cũng biểu lộ ra một vẻ hờ hững nhạt nhẽo.

Đối thoại thì càng là ứng phó qua loa.

Trần Vũ Thành có chút khó xử.

Một màn này khiến cho Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp càng mừng thầm.

Sớm đã nghe nói Bạch Tiểu Thăng đối với những người ở trong Bộ sự vụ so với những người ở ngoài Bộ sự vụ còn muốn ác liệt hơn.

Nếu không phải như vậy, những người mà hắn xét xử, vì cái gì mà cứ túm lấy người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực hoặc là sự vụ quan chứ.

Trước mắt xem ra là lời đồn thổi không giả.

Hừ, một kẻ trẻ măng lên làm đại sự vụ quan, ham muốn hư vinh, nghĩ đến muốn lập uy ở Bộ sự vụ, cho nên mới tỏ ra vẻ gia đình bạo ngược hay sao.

Trên mặt Quách Vân Tâm nở nụ cười, nhưng mà trong lòng lại vô cùng khinh miệt đối với Bạch Tiểu Thăng.

Ý nghĩ của Tôn Hữu Hợp lại không giống với Quách Vân Tâm.

Hắn đang cật lực để cho Bạch Tiểu Thăng lưu lại một ấn tượng tốt.

Tôn Hữu Hợp vững chắc tin tưởng rằng, ấn tượng đầu tiên của một người sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này ở mọi phương diện.

Chỉ cần làm tốt việc để lại ấn tượng, đạt được ấn tượng tốt là điều đúng đắn nhất.

Trần Vũ Thành bởi vì do Trương Văn Tân lỗ mãng, bỏ lỡ đi một điểm ấn tượng coi như là về sau có bù đắp vào thì sợ cũng phải bỏ ra cái giá gấp trăm gấp ngàn lần bình thường.

Cho nên, Tôn Hữu Hợp ra sức mà kéo gần quan hệ với Bạch Tiểu Thăng.

Một phen hàn huyên.

Tiệc rượu liền bắt đầu.

Đối mặt với Bạch Tiểu Thăng, Quách Vân Tâm và Tôn Hữu Hợp ra sức liên tiếp mời rượu.

Bạch Tiểu Thăng cũng rất là nể tình.

Ở một bên, Trần Vũ Thành tựa hồ cũng cảm thấy hẳn là nên thắt chặt mối quan hệ, hòa hoãn sự xấu hổ.

Hắn cũng mặt nở nụ cười, mang chén đi chúc mừng.

Nào có thể đoán được, Bạch Tiểu Thăng vừa nhìn thấy hắn liền tắt hẳn nụ cười.

- Sự vụ quan Trần Vũ Thành, như đã nói, chúng ta thuộc về Bộ sự vụ, quan hệ còn gần hơn một chút, anh coi như là cấp dưới trực thuộc của tôi, tôi cũng nên chỉ điểm cho anh một chút.

Trần Vũ Thành nghe vậy vội vàng gật đầu.

- Làm sự vụ quan, càng phải biết phân biệt rõ ràng, hiểu được tiến thối. Tuy chúng ta đây là lần thứ nhất gặp mặt, nhưng mà có mấy lời, tôi vẫn không thể không nhắc nhở cho anh được. Không cần thiết phải cho là mình già đời, thì liền có thể trong ánh mắt không có lãnh đạo.

Bạch Tiểu Thăng ngoài cười nhưng mà trong không cười, nói những lời này càng là không có khách khí mà gõ đánh.

- Đúng, đúng! Lần này được ngài dạy bảo, tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.

Trần Vũ Thành liên tục gật đầu, một bộ dáng đang nghe học hỏi.

- Những sự việc liên quan đến anh kia, hôm nay chúng ta trước mắt không cần nói, nhưng mà có chút vấn đề, thì sẽ chủ động bàn giao đối với bộ sự vụ.

- Còn nữa, không cần lấy ra những công trạng giành được mà xem, cứ đi nhìn chằm chằm vào người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của người ta.

- Vấn đề của bản thân mình còn chưa hiểu rõ, muốn rèn sắt còn cần tự bản thân mình cứng rắn.

Bạch Tiểu Thăng tỏ ra uy nghiêm, liên tiếp đối với Trần Vũ Thành, một vị sự quan lớn hơn mình mười mấy tuổi mà "dạy bảo".

Biểu lộ của Trần Vũ Thành cũng từ từ mà biến thành xấu hổ.

Sau một phen đáp ứng, Trần Vũ Thành có chút ủ rũ, cũng không dám mời rượu nữa.

Trần Vũ Thành cuối cùng ông cũng có ngày hôm nay rồi!

Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp nhìn thấy cảnh đó thì cảm thấy mừng thầm.

Tiệc rượu tiếp tục đến hơn chín giờ tối.

Mọi người giải tán.

Thái độ của Bạch Tiểu Thăng đối với Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp rõ ràng là tốt hơn nhiều lắm so với Trần Vũ Thành.

Rời khỏi nhà hàng, hai người Quách Vân Tâm đón xe trở về.

Trong xe, Quách Vân Tâm ngăn không được mà cười ha ha.

- Thế nào, lão Tôn, cái tên Bạch Tiểu Thăng này cũng chỉ bình thường thôi! Con người mà, tất cả đều muốn được người ta tôn kính, nghe xu nịnh. Ai cũng không có ngoại lệ.

Tôn Hữu Hợp cũng gật đầu mỉm cười

- Tôi đối với phương diện nhìn người cũng coi như là có chút thành tựu. Thế nhưng mà tôi tinh tế quan sát, từ đầu tới cuối Bạch Tiểu Thăng này thật sự là đối với Trần Vũ Thành phiền chán không thôi. Điểm này tuyệt đối sẽ không sai.

Tôn Hữu Hợp cũng là tự tin hoàn toàn với nhận định của mình.

Thật tình không biết, liên quan tới phương diện biểu lộ khống chế, Bạch Tiểu Thăng so với hắn không chỉ còn siêu hơn gấp mười gấp trăm lần.

Quách Vân Tâm, Tôn Hữu Hợp lòng tràn đầy niềm nở, hoan hỉ mà về.

Ở một phương diện khác, Trần Vũ Thành mặt mũi đau khổ rời khỏi buổi tiệc, cho đến khi về đến cửa nhà mình nụ cười mới xuất hiện trên mặt.

Sau khi trở về, Trương Văn Tân mặt mũi tràn đầy lo nghĩ, áy náy trông chờ.

- Vũ Thành, lần này có phải hay không là đã làm cậu phải chịu liên lụy.

Trần Vũ Thành nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai người bạn tốt, ý vị thâm trường nói hai câu:

- Không phải, là tôi để cho cậu bị ủy khuất rồi!

- Vất vả rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận