Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2677: Anh còn sống!



Mấy ngày tiếp theo, Ngụy Tuyết Liên ở lại nơi Lý Vận Nguyên thu xếp cho cô, một lòng một dạ chờ đợi tin tức của Bạch Tiểu Thăng.

Ở trong cuộc sống không có tin tức, Ngụy Tuyết Liên cũng không có biểu hiện tinh thần sa sút, mờ mịt chán chường, không phải ở cùng với vợ chồng Lý Thu Vân thì xử lý công việc, không để cho mình có một giây nào rảnh rỗi.

Sau khi Lâm Vi Vi từ Châu Âu trở về lại chẳng còn tâm tư nào khác, lại bị Lý Vận Nguyên thu xếp đặc biệt báo cáo với Ngụy Tuyết Liên về tiến triển tìm kiếm cứu hộ từ bên phía tập đoàn Chấn Bắc.

Ở dưới sự yêu cầu của Ngụy Tuyết Liên, Lâm Vi Vi vào ở cùng một phòng với cô.

Bởi vì Bạch Tiểu Thăng mất tích, bây giờ Lâm Vi Vi cả ngày đờ đẫn, mất hồn mất vía, đã không có tâm tư nào đi sắp xếp bất cứ chuyện gì.

Thấy Ngụy Tuyết Liên vẫn có tâm tư xử lý công việc, Lâm Vi Vi không thể nào hiểu được, thậm chí tức giận, cô ấy cố chấp cho rằng Ngụy Tuyết Liên không nên như vậy.

Bạch Tiểu Thăng sống chết thế nào còn chưa biết, chưa rõ tung tích, sao người phụ nữ của anh còn có thể có tâm tình làm việc được!

Dưới sự tức giận, thái độ của Lâm Vi Vi đối với Ngụy Tuyết Liên cũng không tốt lắm.

- Sao Lâm Vi Vi đối xử với người khác lạnh lùng, ăn nói khó nghe vậy? Trước đây mình từng tiếp xúc qua, cô ấy đâu phải như vậy chứ!

Vào ngày thứ ba sau khi Bạch Tiểu Thăng mất tích, Bạch Nguyệt Phong một lần thấy Lâm Vi Vi tỏ ra lạnh lùng, giận dữ, liền chạy tới chỗ Ngụy Tuyết Liên bực tức nó.

- Cậu thông cảm một chút đi, cô ấy cũng chỉ lo lắng cho Bạch Tiểu Thăng.

Ngụy Tuyết Liên vừa xem tài liệu trong tay, vừa cho ra một lời giải thích bình thản.

- Dù vậy cô ấy cũng không thể như vậy được... Ai mà không lo lắng cho Bạch Tiểu Thăng chứ, mình không lo lắng sao? Còn nữa, sao cô ấy biểu hiện như người đàn ông của mình xảy ra chuyện vậy? Thật quá đáng!

Bạch Nguyệt Phong hầm hừ, có hơi phiền não.

Trên thực tế bởi vì đến nay không có tin tức của Bạch Tiểu Thăng, ngay cả cô ta cũng trở nên nôn nóng dễ tức giận, còn có u ám.

Ngụy Tuyết Liên im lặng một lát mới khẽ nói:

- Cô ấy vẫn có tình cảm sâu nặng với Tiểu Thăng, cô ấy như bây giờ, mình cũng có thể hiểu được.

Cô ấy vẫn có tình cảm sâu nặng với Bạch Tiểu Thăng mà cậu còn có thể hiểu được à?

Bạch Nguyệt Phong nhíu mày, tức giận, muốn nói quan điểm của Ngụy Tuyết Liên có chút lệch lạc, lập trường sai, lại thấy cô có vẻ không để ý thì không hiểu sao có chút tức giận:

- Được được rồi, mặc kệ các ngươi! Tối nay, tớ phải trở về một chuyến, đi tìm hiểu chi tiết về chuyện tìm kiếm cứu hộ, không ở lại với cậu được nữa!

- Ừ, cậu về đi.

Ngụy Tuyết Liên khẽ gật đầu, tiếp tục xem tài liệu của mình.

Trong lòng Bạch Nguyệt Phong càng tức hơn, vỗ đùi một cái rồi đứng lên, không nói tiếng nào nữa rời đi.

Chờ cô ta đi rồi, Ngụy Tuyết Liên mới ngẩng đầu nhìn ra cửa, ánh mắt đờ đẫn mất vài giây rồi lại nhìn xuống tài liệu trước mặt.

Mười giờ tối, Lâm Vi Vi mới trở về chỗ ở.

Cả ngày này, cô ấy không phải cùng rơi nước mắt với mẹ của Bạch Tiểu Thăng Lý Thu Vân thì gọi điện thoại tới các đội tìm kiếm để hỏi về tiến triển.

Bốn giờ trước, cô ấy còn bị Lý Vận Nguyên gọi đi.

Tập đoàn Chấn Bắc cuối cùng đã phát động cuộc phản công đối với nhà Wolfgold với thế tấn công mạnh mẽ, tiến triển thần tốc. Lâm Vi Vi là người biết chuyện, cũng phải hiểu rõ tình hình.

Nhưng Lâm Vi Vi nghe tất cả những điều này đều một vào bảy ra, vào tai trái chạy ra tai phải, không hề nhập tâm.

Cuối cùng, Lý Vận Nguyên cho cô ấy trở về.

Cô ấy lại chạy đến bên sông đờ đẫn suốt hai giờ, cho tới bây giờ mới trở lại chỗ ở.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có tiếng nói chuyện của Bạch Nguyệt Phong. Ngụy Tuyết Liên có thói quen ngủ sớm, vào tầm này mỗi ngày đều đã ngủ.

Bạch Tiểu Thăng còn đang mất tích, cô gái Ngụy Tuyết Liên này còn có thể ngủ được mỗi ngày!

Điều này làm cho Lâm Vi Vi rất tức giận, cố ý làm ra tiếng động lớn.

Khi đi qua phòng của Ngụy Tuyết Liên, Lâm Vi Vi phát hiện bên trong vẫn sáng đèn, cửa cũng chỉ khép hờ.

Lâm Vi Vi nhíu mày dừng chân lắng nghe nhưng không hề thấy bên trong có tiếng người, cô ấy lập tức giơ tay đẩy cửa ra.

Cô ấy nhớ tới Lý Thu Vân có vài lời quan tâm, muốn cô ấy chuyển lại cho Ngụy Tuyết Liên, cho dù tức giận nhưng lời vẫn phải nói.

Sau khi mở cửa, Lâm Vi Vi thấy trên chiếc giường đôi lớn có bóng dáng một người phụ nữ nằm co lại một chỗ, lại giống như một con mèo bất lực vậy.

Đó là Ngụy Tuyết Liên.

Cô ấy mặc nguyên quần áo ngủ, hai cánh tay ôm lại, trong tay vẫn nắm thật chặt điện thoại, như đang chờ tin tức.

Lúc này đôi mày thanh tú của Ngụy Tuyết Liên nhíu lại, sắc mặt khủng hoảng bất lực, hình như đang gặp ác mộng, khóe mắt vẫn còn dính nước mắt, dáng vẻ kia làm người ta vừa gặp đã yêu.

Vào giờ phút này, cô không còn là người phụ nữ mạnh mẽ, mà là người phụ nữ cho lắng cho chồng lại không có ai giúp đỡ.

Ban đầu Lâm Vi Vi còn tưởng rằng Ngụy Tuyết Liên là người máu lạnh, nhưng cảnh tượng như vậy làm cho cô ấy lập tức ngẩn người ra. Im lặng nhìn một lát, Lâm Vi Vi bỗng nhiên lặng lẽ thở dài.

Cô ấy vẫn luôn mải lo lắng cho Bạch Tiểu Thăng, trong lòng đớn nên bị vỏ bọc bên ngoài che lấp.

Ngụy Tuyết Liên và Bạch Tiểu Thăng yêu nhau như vậy, làm sao có thể kém hơn tình cảm của mình chứ.

Trong phút chốc, sự thông minh và lý trí của Lâm Vi Vi lập tức trở về, lại suy nghĩ thông suốt tất cả.

Ngụy Tuyết Liên bận rộn có lẽ là một cách thích khác, cô ép buộc mình không mỗi giây mỗi phút đều nhớ Bạch Tiểu Thăng, không sẽ tự dưng rơi vào tuyệt vọng, trong sự vô dụng khốn đốn mờ mịt mà hóa thành kẻ vô dụng.

Lâm Vi Vi bỗng nhiên thấy rất hối hận, cô ấy đáng lẽ phải cẩn thận nghe những lời Lý Vận Nguyên nói, kiên định thực hiện vài chuyện cho Bạch Tiểu Thăng, mà không phải chỉ lo đau lòng rơi nước mắt, đó mới là vô dụng.

Trong lúc Lâm Vi Vi định lặng lẽ rời khỏi phòng của Ngụy Tuyết Liên, bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang vọng trong phòng này.

Tiếng chuông vô cùng chói tai, vô cùng khó nghe, âm thanh còn cực lớn phát ra từ trong điện thoại di động của Ngụy Tuyết Liên.

Chỉ có điều Lâm Vi Vi đã từng nghe qua tiếng chuông điện thoại di động của cô, rất tao nhã rất nhẹ nhàng mới đúng.

Tại sao phải thay thành cái này?

Trong nháy mắt, Lâm Vi Vi suy nghĩ cẩn thận, Ngụy Tuyết Liên sợ mình đang ngủ bỏ qua tin tức, cho nên mới làm như vậy.

Thật lòng yêu một người sẽ không thể hiện ra ngoài mà sẽ âm thầm làm tới từng chi tiết nhỏ nhất.

Lâm Vi Vi đột nhiên cảm giác được, hóa ra cách nhìn của mình về Ngụy Tuyết Liên trước đó đều sai, là hai mắt nhất thời bị che mờ, ngu ngốc tự mãn.

Giờ phút này, Lâm Vi Vi bỗng nhiên vô cùng tán thành Ngụy Tuyết Liên.

Cô không hổ danh là người phụ nữ mà Bạch Tiểu Thăng yêu!

Tiếng chuông chói tai cũng khiến cho Ngụy Tuyết Liên bỗng nhiên mở mắt, cô cũng phát hiện ra Lâm Vi Vi đang đứng ở cửa, nhưng vẫn nhìn điện thoại của mình rồi nhận nghe và đặt ở bên tai trước, dùng giọng nói có chút run rẩy nói một tiếng:

- Alo?

Ngay vừa nãy, Ngụy Tuyết Liên có một ác mộng.

Lý Vận Nguyên gọi điện thoại cho cô nói là... tìm được Bạch Tiểu Thăng trong sông.

Cảnh trong giấc mơ kia rất rõ ràng, gần như đánh nát tất cả sự kiên cường của Ngụy Tuyết Liên.

Lúc này thật sự có điện thoại gọi tới, trong giây lát khủng hoảng, trên mặt Ngụy Tuyết Liên đầy nỗi khủng hoảng và buồn bã.

- Là anh.

Bên kia điện thoại có người nói ra hai từ.

Chỉ dùng giọng nói dẫn hồn của Ngụy Tuyết Liên ra khỏi giấc mơ!

Ngụy Tuyết Liên lập tức rơi nước mắt như mưa, lấy điện thoại ấn vào ngực, lại không kìm chế được nữa, khóc lớn ở trước mặt người ngoài là Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi giật mình, hai tròng mắt co lại, nhanh chân bước vào phòng, đi tới và ngồi xuống bên cạnh Ngụy Tuyết Liên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, lại nhìn Ngụy Tuyết Liên run giọng nói:

- Tình… tình huống thế nào...

Lâm Vi Vi gần như dùng hết sức lực để nói hai từ cuối, nghe thật yếu ớt.

Lâm Vi Vi sợ nhất là truyền đến tin tức Bạch Tiểu Thăng, lại muốn biết nhất là tin tức về Bạch Tiểu Thăng.

Ngụy Tuyết Liên cầm điện thoại đến trước mặt Lâm Vi Vi, mở loa ngoài.

- Vi Vi à, là tôi, tôi còn sống.

Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói.

Lâm Vi Vi lập tức đờ người ra, bỗng nhiên "oa" một tiếng rồi gào khóc, cũng không nói được một từ nào tới.

Trong phút chốc, hai người phụ nữ ôm nhau hết khóc lại cười chẳng hề để ý tới hình tượng.

- Quá tốt, anh ấy còn sống!

- Đúng vậy, anh ấy còn sống!

Hai người phụ nữ bình tĩnh lại, lau khô nước mắt trên gương mặt rồi bắt đầu tranh nhau nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng.

- Tiểu Thăng, anh đang ở đâu? Anh thế nào?

- Anh Tiểu Thăng, có phải anh bị thương không? Anh có khỏe không? Vì sao anh còn chưa trở lại?

Trong giọng nói đầy vẻ quan tâm.

Trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng muốn trấn an tâm trạng của các cô, giọng nói giả vờ nhẹ nhàng, mỉm cười nói:

- Bây giờ anh đang một nơi rất an toàn, được trị liệu ổn thoả, anh rất khỏe, ừ... Chỉ là có vài chỗ bị gãy xương, tình hình ổn định một chút thì anh sẽ trở về, hai người yên tâm đi.

Vừa nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy, hai người phụ nữ đều vui mừng.

- Quá tốt rồi, vậy thật sự là quá tốt rồi!

- Đúng vậy, tôi phải nói tin tức này cho dì biết, đúng rồi, dì và chú đều tới!

Lâm Vi Vi kêu lên.

Bạch Tiểu Thăng nói trong điện thoại:

- Ba mẹ tôi tới, tôi cũng đều biết. Ừ, trên thực tế, tôi đã gọi điện thoại cho ngài Lý Vận Nguyên trước. Ban đầu, tôi cũng không biết mọi người đều ở đó lo lắng cho tôi. Cho nên cuộc gọi thứ hai này, tôi lại gọi cho các người.

Trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng vẫn gọi điện thoại cho ba mẹ mình, chỉ là rất ngắn, báo bình an, sau đó lại gọi cho hai người phụ nữ.

- Ừ. Thật ra còn có rất nhiều người đều đang lo lắng cho anh, bọn họ đều rất muốn biết tin tức của anh.

- Tôi phải nói tin tức tốt này cho mọi người biết!

Hai người phụ nữ chỉ lo cao hứng, không để ý đến chuyện gì khác, còn muốn chia sẽ tin tức tốt này ra ngoài.

- Vẫn là đưa số điện thoại này của tôi cho bọn họ đi, vừa vặn tôi có một số việc còn muốn tự nói với bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Hai người không cần nói ra tin tức của tôi, bên đội tìm kiếm cứu hộ vẫn tiếp tục, tôi vẫn không muốn để cho nhà Wolfgold nhận được tin vui bất ngờ này!

Hai người phụ nữ lập tức đồng ý. Bây giờ Bạch Tiểu Thăng nói gì, bọn họ đều đồng ý.

- Nhà Wolfgold vẫn đối đầu với anh, thật khinh người quá đáng, em tới giúp tập đoàn các anh đối phó với bọn họ!

Ngụy Tuyết Liên nói.

- Anh Tiểu Thăng, bây giờ tập đoàn đã triển khai phản công đối với bọn họ... Anh hẳn biết rồi chứ, tôi sẽ lập tức đi tìm hiểu tình hình, anh cần em làm gì?!

Lâm Vi Vi cũng tích cực nói.

Hai người phụ nữ bắt đầu xoa tay, muốn ra sức cho Bạch Tiểu Thăng .

- Hai người đừng kích động, cứ yên tâm đi, tất cả mọi chuyện đều được tôi thu xếp rồi, tối nay các người chỉ cần làm hai việc cho tôi thôi.

Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi đồng thanh nói:

- Anh nói đi!

Sau khi lên tiếng, hai người vẫn không nhịn được nhìn nhau, đều cảm thấy có chút xấu hổ.

- Chuyện đầu tiên chính là đừng khóc nữa, vừa rồi thật làm tôi sợ đấy.

Hai người phụ nữ nhất thời đỏ lên mặt, mỗi người đều quay mặt lau nước mắt.

- Chuyện thứ hai.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Ngủ ngon giấc, sau đó chờ tôi trở lại!

Bạn cần đăng nhập để bình luận