Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2463: Hai kẻ trộm (2)

Ba người nhìn nhau, cảm giác kinh ngạc.

Lôi Nghênh ra dấu tay với Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, bảo bọn họ đứng yên ở chỗ này chờ, còn mình lại chạy về phía bên kia.

Lôi Nghênh khổ người lớn như vậy bước như bay về phía trước mà dưới chân không hề phát ra một tiếng động nào.

Trước đây Lâm Vi Vi thật ra có nghe Lôi Nghênh nói qua, cái gì mà chân không rời đất, phối hợp tốt với kỹ năng cơ chân có thể di chuyển mềm mại giống như mèo, nghe cũng cảm thấy huyền ảo tối nghĩa, cực kỳ không có khả năng, càng chưa nói tới thi triển trong thực tế.

Nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt như vậy, thấy khổ người Lôi Nghênh giống như ngọn núi lại di chuyển nhanh chóng không có tiếng động chẳng khác nào con báo săn, Lâm Vi Vi thật sự tin rồi...

Từ trước đến nay Bạch Tiểu Thăng đều tin tưởng Lôi Nghênh có thể làm được, bởi vì anh có Hồng Liên giúp đỡ, cũng có thể làm được như vậy.

Lúc này, mắt Bạch Tiểu Thăng sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào hai tên trộm cố gắng vào trong phòng của anh, tròng mắt híp lại, dường như suy nghĩ tới điều gì.

Ở cánh cửa bên kia, hai người da trắng một béo một gầy cầm thiết bị đặc biệt trong tay, đang tập trung mở khóa cửa của Bạch Tiểu Thăng, trên người còn mặc áo của thợ sửa chữa, bên cạnh còn đặt biển cảnh báo đang sửa chữa.

Làm vậy, cho dù có người đi qua, cũng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ bọn họ.

Hai người này chắc hẳn thông qua các cách gõ cửa để xác định trong phòng không có người, cho nên mới trắng trợn phá khóa như vậy.

- Thế nào, còn chưa được sao? Người ở bên trong chắc hẳn đi ăn sáng, sợ lát nữa sẽ về mất.

Người gầy sốt ruột giục.

Người béo mập vừa lau mồ hôi trán vừa lẩm bẩm nói:

- Yên tâm đi, ai ăn xong mà về luôn đâu, trên tàu này lại có nhiều thứ vui chơi như vậy.

- Anh soạn ra trình tự này chẳng đáng tin tẹo nào, chỉ có giá trị sàng lọc ra một phạm vi nhất định, mỗi lần thử mật mã, thật sự làm tôi sốt ruột chết mất.

Người gầy ghé lại gần nhìn con số hiển thị trên thiết bị trong tay người béo mập.

Người béo mập bất mãn nói:

- Anh là một ngoài ngành sao bằng người giải mã khóa như tôi. Chuyện này cần tốn nhiều công sức đấy. Bảo bối này của tôi điều tra ra dầu mỡ trên màn hình cảm ứng, sau đó phân tích vị trí lưu lại và mô phỏng trình tự, mới có thể đưa ra phạm vi giá trị cực nhỏ, rất lợi hại đấy.

- Được rồi được rồi, đừng nói nhảm, nhanh thử đi, tổ một này là... 9725.

Người gầy sốt ruột không chịu được đi ấn vào màn hình cảm ứng của khóa cửa, sau đó nói:

- Không đúng không đúng, kế tiếp.

- Liên tục sai năm lần thì nó sẽ khóa chặt và phát ra tiếng cảnh báo đấy. Phải nghỉ ngơi một phút, bây giờ là lần thứ mấy.

Mập mạp nói:

- Muốn thử một lần nữa thì phải đợi một lát.

- Hiểu rồi.

Người gầy nhìn khóa cửa, ngón tay dừng ở phía trên hỏi:

- Tổ kế tiếp là bao nhiêu?

- 9527.

Một âm thanh vang lên.

- 9, 5, 2, 7...

Người gầy vừa thì thào vừa nhập số vào.

Anh ta vừa nhập xong số cuối cùng thì khóa cửa phát ra một tiếng rắc, người gầy vui mừng, đẩy cửa nói:

- Mở được rồi!

Nhưng anh ta vừa quay đầu thì vẻ tươi cười cứng đờ.

Giọng nói cho anh ta biết về dãy số vừa rồi không phải cho bạn anh ta phát ra.

- Lame!

Một giọng nói có phần hoảng sợ vang lên từ bên cạnh, đây mới là bạn anh ta phát ra.

Đồng thời, một cánh tay to khỏe giống như con trăn lớn, cứng rắn giống như sắt thép nắm lấy cổ anh ta.

Tình hình của người béo mập bên kia cũng thế, cũng có một cánh tay lớn ép xuống đầu vai.

Người gầy tên là Lame, xoay cổ có vẻ cứng đờ lại.

Một gương mặt lạnh lùng hiện ra ở trước mắt anh ta, trong đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm phát ra nhấp nháy rực rỡ, quả thật giống như con thú hoang dữ tợn.

- Cửa mở rồi đúng không, đi vào đi chứ?

Chủ nhân của gương mặt đó khách sáo nói.

Nhưng người béo và người gầy lại biết, phần khách sáo này là xây dựng trên cơ sở bọn họ thức thời.

Nếu bọn họ không thức thời, đôi cánh tay sắt đặt trên vai sẽ khiến cho bọn họ trở nên thức thời.

Người gầy tên là Lame lập tức nặn ra một nụ cười, liên tục gật đầu:

- Không, không cần khách sáo...

Mỗi tay Lôi Nghênh xách theo một người chẳng khác nào xách gà con xoay người, Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi cũng đi tới.

- Anh nói xem các anh trộm ai không được, không ngờ lại trộm đến trên đầu chúng ta.

Lôi Nghênh lạnh lùng nói:

- Có phải là rất đáng chết không.

Người mập và người gầy kia bị hai cánh tay to khỏe giống như con trăn nhấc lên, tới đỏ mặt tía tai, vội vàng xin tha.

Cuối cùng, ba người dẫn theo hai kẻ trộm trở về phòng.

- Nói đi, các người tên gì?

Bạch Tiểu Thăng bĩu môi hỏi.

Hai người này ngược lại vô cùng ngoan ngoãn.

Người béo mập chỉ người gầy:

- Anh ta tên là Lame.

Người gầy chỉ người béo mập:

- Anh ta tên là Butch.

- Vé tàu này rất đắt, các người cố ý mua muốn lên tàu ăn cắp sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi lại.

Lần này hai người theo bản năng đồng loạt lắc đầu:

- Chúng tôi không phải là kẻ trộm.

- Không phải là kẻ trộm, chẳng lẽ các người thật sự chính là thợ sửa chữa.

Lôi Nghênh cười lạnh.

Lâm Vi Vi càng dứt khoát hơn:

- Trực tiếp báo với trên tàu, bảo người bên an ninh xử lý bọn họ.

Hai người này vừa nghe vậy thì tròng mắt sáng lên, liên tục gật đầu, hình như Lâm Vi Vi bảo đưa tới chỗ đó rất hợp với ý bọn họ vậy.

Tròng mắt Bạch Tiểu Thăng híp một cái, lẩm bẩm nói:

- Các người này thật thú vị, nói không phải là kẻ trộm thế mà còn cam tâm tình nguyện bị xử lý như kẻ trộm, bình thường không phải nên xin tha à? Hình như bị xem thành kẻ trộm, các người vẫn có thể tiếp nhận được.

Sắc mặt hai người này chợt biến đổi.

Bạch Tiểu Thăng bắt chéo hai chân mỉm cười nói:

- Vậy tôi lại cho hai người được lựa chọn.

- Hoặc là nói ra thân phận và mục đích thật sự của các người.

- Hoặc là...

Bạch Tiểu Thăng ung dung nói:

- Chỗ này của tôi mất vật báu trên một triệu, cũng không biết có phải do các người làm hay không.

Lame, Butch nghe vậy liền khiếp sợ, lần lượt kêu lên:

- Chúng tôi thậm chí còn chưa vào cửa.

- Ngài làm vậy không phải là vu oan hãm hại chúng tôi sao?

- Trong phòng này của tôi có một chai Romani Conti năm 45 bị cạn sạch, có phải là các người uống không.

Lôi Nghênh nói.

Hai người này giật mình nhìn về phía Lôi Nghênh.

- Các người còn có ý sàm sỡ tôi.

Lâm Vi Vi cũng nói như thật:

- Tôi nghe nói bên này xử nặng về hành vi sàm sỡ phái nữ, phải ngồi mấy năm tù đấy.

Lame, Butch hoảng sợ nhìn ba người trước mắt, bọn họ lại chưa từng gặp người nào vô lại còn đáng sợ như vậy.

Đây là muốn chơi chết bọn họ à.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Hóa ra các người làm nhiều chuyện xấu như vậy à. Nói vậy báo lên, trên tàu này có rất nhiều người mất đồ quý cũng sẽ báo lên, các người lại gặp phiền phức lớn rồi.

- Nói đi, các người là muốn nói thật hay là... muốn chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận