Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2267: Chuyện này không thành vấn đề! (1)

Bạch Tiểu Thăng tốn hết một tuần, cuối cùng đã xử lý thỏa đáng công việc ở các phương diện, tạo ra quỹ đạo, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bất cứ việc gì cũng là như vậy, một khi tiến vào quỹ đạo, có quy tắc xác định thì đều trở nên đơn giản.

Tâm trạng Bạch Tiểu Thăng thoải mái nên quyết định sáng hôm sau sẽ đi uống trà cùng Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, ngắm mặt trời mọc.

Thật ra, đây cũng là chuyện Lâm Vi Vi đã sớm đề nghị. Ở trong cung điện sang trọng này, vào buổi sáng sớm ngắm mặt trời mọc, chắc sẽ có cảm giác khác.

Bạch Tiểu Thăng cũng muốn thỏa mãn một nguyện vọng nho nhỏ của Lâm Vi Vi.

Địa điểm ngắm mặt trời mọc lại được chọn ở sân thượng trong cung điện bọn họ ở.

Tối hôm trước, Bạch Tiểu Thăng nhờ quản gia chịu trách nhiệm việc ăn uống của bọn họ để mấy cái ghế gỗ, một cái bàn gỗ cùng một ấm trà ngon lên sân thượng vào buổi sáng.

Quản gia tất nhiên luôn miệng đồng ý, đây cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng.

Kết quả, sáng sớm hôm sau, ba người Bạch Tiểu Thăng thức dậy sớm đến đó, lúc này mới phát hiện ra người quản gia kia không ngờ lại trải thảm đỏ trên sân thượng!

Không chỉ vậy, trên thảm đỏ còn để một chiếc bàn gỗ dài có khắc hoa, trên bàn trải khăn màu trắng như tuyết, để giá cắm nến, hoa tươi, quả, dụng cụ pha trà tinh tế.

Bên cạnh bàn có đặt ba chiếc ghế ngồi rộng rãi lại thoải mái, nhưng vừa nhìn đã biết là rất nặng, chắc hẳn phải hai người nâng lên cũng vất vả.

Người quản gia kia mặc áo bành tô cầm ấm trà, mỉm cười đứng ở bên cạnh, dáng đứng có vẻ dè dặt, cẩn thận.

Bên cạnh không ngờ còn có đội nhạc đang điều chỉnh thử nhạc cụ...

Ba người Bạch Tiểu Thăng thấy cảnh tượng như vậy thì đúng là vừa cảm động, lại có vài phần dở khóc dở cười, còn có chút áy náy.

Điều này cũng quá khoa trương, quá mức long trọng rồi.

Chỉ có điều người quản gia kia còn tự trách mình chuẩn bị không đầy đủ. Phải biết rằng mấy người này không chỉ là bạn của ngài Awakwalakra, còn là khách quý của ngài đại tù trưởng tối cao!

Ông ta làm sao có thể chậm trễ được!

Cho nên, lúc nhìn thấy ba người Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt người quản gia kia còn có chút áy náy...

Ba người Bạch Tiểu Thăng cảm ơn người quản gia kia và nhờ ông ta dẫn theo dàn nhạc rời đi, ở đây không cần người hầu hạ, ba người muốn hưởng thụ thời gian trong lành yên tĩnh.

Người quản gia kia đã được đào tạo tốt, tất nhiên sẽ không làm trái lại yêu cầu của những vị khách này, ông ta yên lặng dẫn người rời đi.

Nhưng sau khi vào bên trong cửa ở lối vào sân thượng, người quản gia lại an bài cho người hầu đứng chờ ở đây, tránh để đám người Bạch Tiểu Thăng có nhu cầu gì lại không tìm được người.

Ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi ở trên sân thượng, tắt nến, lẳng lặng nhìn mặt trời mọc lên ở phía đông, hít thở không khí trong lành, vừa ăn điểm tâm uống hồng trà, thật sự có cảm giác giác.

Xem qua cảnh đẹp khi mặt trời mọc, ba người cũng nhân lúc rảnh rỗi trò chuyện.

Lâm Vi Vi đổi cho Bạch Tiểu Thăng một chén trà nóng, nói:

- Anh Tiểu Thăng, lúc này chúng ta chỉ còn thiếu chưa đàm phán với bên phía Brady. Dù sao anh ta cũng là người của tập đoàn chúng ta, còn quản lý doanh nghiệp không tầm thường. Chúng ta cứ mặc kệ anh ta không nói chuyện cũng không thích hợp lắm. Nếu chẳng may, trụ sở chính của tập đoàn bất mãn thì sao.

Lúc này, giới kinh doanh Osan đang xảy ra một lần biến hóa lớn, nếu so sánh là một cuộc chạy đường dài, vậy Hogson và Anlos đã sớm xuất phát trước một vòng, mà Brady còn đang ở điểm ban đầu, vò đầu bứt bởi vì còn chưa vào đường chạy.

Trong một tuần này, Brady đã hai lần liên hệ với bên này có thể thấy được anh ta đang vô cùng lo lắng.

Đương nhiên, Lâm Vi Vi sẽ chẳng quan tâm Brady có cảm giác gì, cô lo lắng chính là làm vậy sẽ mang tới rắc rối cho Bạch Tiểu Thăng.

Tập đoàn Chấn Bắc là một tính tập đoàn lớn trên thế giới, có thể nói là tồn tại cấp bậc đỉnh cao của giới kinh doanh trên thế giới, ngay cả nhà họ Ngụy, nhà họ Bạch, nhà họ La, nhà họ Tần và mấy gia tộc lớn Hoa kiều còn không có cách nào so sánh được. Đương nhiên, trong các gia tộc Hoa kiều cũng có phân chia cao thấp mạnh yếu, lại lấy nhà họ Dương yếu nhất để nói, bọn họ cũng chỉ đứng thứ tám trong giới kinh doanh Tây Phi, thậm chí thua xa công ty con của tập đoàn Chấn Bắc dio Brady nắm giữ.

Mà Brady quản lý công ty này có thể nói là một trong những mạch máu căn bản của tập đoàn Chấn Bắc, chiếm định mức tổng ngạch rất lớn của tập đoàn.

Chính vì vậy, nếu Bạch Tiểu Thăng chịu trách nhiệm trên chuyện này, công ty này gặp phải kết quả như bây giờ, chắc chắn sẽ có một đám lãnh đạo cấp cao của tập đoàn rất bất mãn.

Đến lúc đó, Bạch Tiểu Thăng khó tránh khỏi bị nhằm vào.

Đây chính là điều Lâm Vi Vi không muốn thấy.

Bạch Tiểu Thăng uống trà, không nhanh không chậm nói:

- Các người cho rằng tôi sớm ký hợp đồng với Brady, trụ sở chính của tập đoàn lại không có ai bất mãn với tôi nữa sao.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng nói:

- Bọn họ sẽ cho rằng tôi không đối xử đặc biệt với Brady, không đặt lợi ích của tập đoàn lên vị trí đầu não, bọn họ muốn công kích thì vẫn sẽ công kích tôi thôi.

- Một khi tôi không chịu được áp lực, cho dù chỉ cho Brady một chút ưu đãi, tôi sẽ bị hủy đi sự trong sạch, mất đi lòng tin ở Hogson, Anlos, thậm chí là chỗ Osan đại tù trưởng, kế hoạch lớn mà tôi muốn phát triển cũng sẽ không còn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nhận rất rõ ràng về chuyện này.

- Lợi ích các phía kiềm chế lẫn nhau chính là liều thuốc an thần mà tôi muốn dành cho Osan, nhưng nếu như Brady biết anh ta sẽ bị Hogson, Anlos, thậm chí những người khác cản tay, nhất định sẽ không thấy thỏa mãn. Nói không chừng, anh ta sẽ chống lại, thậm chí từ phía tập đoàn ép tôi phải đưa ra sự thay đổi. Mà tôi thì đương nhiên không thể. Như vậy thứ nhất là tôi và Brady sẽ phát sinh bất đồng và mâu thuẫn nghiêm trọng, sẽ là một chuyện tương đối rắc rối và phiền phức.

- Vậy tôi phải làm thế nào để tránh được cục diện này chứ?

Bạch Tiểu Thăng hỏi ngược, làm cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh phải cẩn thận lắng nghe.

Anh cũng không úp úp mở mở, trực tiếp cho ra đáp án của mình:

- Tôi lựa chọn cách làm chính là tạo ra áp lực và lo lắng cho Brady trước, kéo dài thời gian với hắn. Sau đó hắn mới phải quý trọng cơ hội không dễ có, cũng sẽ vì tụt lại phía sau ở Hogson, Anlos quá nhiều mới tập trung vào trong công việc để cố gắng đuổi kịp, cũng sẽ không có thời gian nhàn rỗi để phân cao thấp với tôi.

Bạch Tiểu Thăng cho ra chiêu thức này có thể nói là rất xấu xa.

Chỉ có điều lại làm cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nghe thấy rất thích thú.

Lôi Nghênh không nhịn được dò hỏi:

- Vậy anh cảm thấy chúng ta còn phải kéo dài thời gian với Brady bao lâu nữa?

Có một số việc phải dự kiến thời gian, cũng cần chuẩn bị thật tốt.

- Tôi chắc hẳn là cũng nhanh thôi.

Bạch Tiểu Thăng uống từng hớp hồng trà nóng và nói:

- Tôi nghĩ trong một hai ngày này sẽ có cơ hội xuất hiện.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Từ trước đến nay, bọn họ đều tin tưởng vào phán đoán của Bạch Tiểu Thăng.

Mà trên thực tế, phán đoán của Bạch Tiểu Thăng cũng chưa từng xuất hiện sai lầm gì lớn.

Sau khi uống hồng trà xong, Bạch Tiểu Thăng đứng dậy duỗi lưng rồi đi tới bức tường chắn cao ngang ngực trên sân thượng, mặt hướng về phía ánh sáng mặt trời, ngắm nhìn cảnh đẹp phía xa.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng đặt ở trên bàn ăn chợt đổ chuông.

Lâm Vi Vi cầm lên và đưa qua cho Bạch Tiểu Thăng.

Trong lúc vô tình cô cũng liếc nhìn thấy đó là cuộc gọi của Ôn Ngôn.

Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại và nghe máy, cười nói:

- Ngài Ôn Ngôn, sao mới sáng sớm như vậy mà ngài đã gọi điện thoại cho tôi thế?

Ôn Ngôn hoặc nói Bạch Tuyên Ngôn là đứa trẻ thứ hai được bác hai của Bạch Tiểu Thăng là Bạch Chấn Bắc nhận nuôi, cũng giống như Bạch Tuyên Ngữ vậy.

Chỉ là so với Bạch Tuyên Ngữ, Bạch Tiểu Thăng càng thích anh ta hơn, cảm thấy anh ta còn có tình người.

Anh vẫn theo thói quen gọi anh ta là "Ôn Ngôn".

Bạn cần đăng nhập để bình luận