Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2246: Đại tù trưởng tối cao (2)

Bạch Tiểu Thăng ra hiệu cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi tới, chỉ vào hai người đang cầm quà và nói với vợ chồng đại tù trưởng tối cao:

- Những thứ này là quà của tôi và các bạn tôi trong đoàn thương nghiệp bạn tặng cho đại tù trưởng, tất cả đều là một vài món quà đặc sắc của Trung Quốc.

Trần Phi Tù và Asgar lập tức nhận lấy đồ trong tay Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, nâng lên cho vợ chồng đại tù trưởng tối cao xem qua.

Những món đồ sức, ngọc khắc, bảng chữ mẫu, bản chép tay, không có thế nào không tinh tế, lại lộ ra nét đẹp của phương đông.

Vợ chồng đại tù trưởng tối cao tất nhiên là người biết hàng, bọn họ đều tán thưởng gật đầu.

Phu nhân Delia còn rất hứng thú ngắm nhìn một chiếc khăn bằng gấm Tô Châu có vẻ yêu thích.

- Các ngài đúng là có lòng, cảm ơn ngài Bạch Tiểu Thăng và những người bạn của ngài.

Đại tù trưởng Ogad cười ha hả nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Nào, chúng ta qua bên kia ngồi đi. Ngài Tiểu Thăng, mời ngài ngồi bên cạnh tôi.

Đây có thể nói là một phần vinh quang đặc biệt, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên vui vẻ tiếp nhận.

Khi đến bên cạnh bàn ăn, đại tù trưởng Ogad mới từ trên xe lăn đứng dậy, phu nhân Delia tự mình kéo ghế, giúp ông ngồi xuống.

Bạch Tiểu Thăng để ý thấy chân của ngài đại tù trưởng tối cao này không phải có vấn đề gì, vẫn có thể di chuyển được.

Thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn qua và cũng giơ tay có ý đỡ, đại tù trưởng Ogad mỉm cười phất tay nói:

- Chân tôi không sao cả, chỉ mấy ngày nay bệnh cũ phát tác, thắt lưng cũng đau dữ dội nên mới ngồi xe lăn thôi.

Bạch Tiểu Thăng lập tức mỉm cười gật đầu và rút tay của mình về.

Mọi người ngồi xuống bên cạnh bàn dài. Tổng cộng có khoảng chừng hai mươi mấy người.

Phía sau mỗi chiếc ghế ngồi đều có một người hầu xinh đẹp đứng chờ, giúp kéo, đẩy ghế ngồi, chịu trách nhiệm chờ đợi sai bảo và chờ đợi đưa thức ăn.

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở bên phải của đại tù trưởng Ogad, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngồi sát bên cạnh anh.

Bên trái đại tù trưởng Ogad là phu nhân Delia, kế tiếp là Asgar và Trần Phi Tù. Sau đó mới tới những nam nữ trẻ tuổi cùng một vài đứa trẻ.

Đại tù trưởng Ogad thấy Bạch Tiểu Thăng vừa rồi theo bản năng quan tâm tới mình nên cũng cảm giác thân thiết hơn. Ôn cũng rất thích người thanh niên từ Châu Á tới này, lúc này mỉm cười chỉ vào một bàn đầy người nói:

- Tất cả đều là người nhà của tôi, đó là con gái, con trai, còn có con rể, con dâu của tôi, còn đó là con của chúng.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn theo tay đại tù trưởng Ogad chỉ, gật đầu chào từng người.

Những người này cũng khách sáo mỉm cười đáp lại Bạch Tiểu Thăng.

Ngay cả ba của bọn họ cũng đối xử như vậy, bọn họ tất nhiên cũng phải thể hiện ý tốt đối với Bạch Tiểu Thăng.

- Trước đây, thằng nhóc Awakwalakra này cố ý đi Trung Quốc, tôi thật ra không đồng ý. Nhưng ở bên kia nó đã học được rất nhiều điều, là những điều không thể học được ở những người phương Tây, nó hiểu được cung kính khiêm nhường, lễ nghi, cũng học được trí tuệ.

Đại tù trưởng Ogad nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Còn kết bạn với người bạn như ngài vậy, làm tôi vô cùng vui mừng, điều này chứng minh sự lựa chọn của nó trước đây cuối cùng đã không sai.

- Ngài Awakwalakra là một người rất thông minh, rất hiếu học, chúng tôi cùng nhau thảo luận về rất nhiều lĩnh vực, cậu ấy hiểu biết rất nhiều, tôi lấy làm vinh dự vì có người bạn như vậy.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Lần này Bạch Tiểu Thăng khen rất có kỹ xảo, không phải là khen cảnh đời bối cảnh của Trần Phi Tù, mà là nói về bản thân cậu ta.

Thử hỏi có cha mẹ nào không vui mừng khi nghe được lời khen ngợi như vậy chứ?

Phu nhân Delia nhất thời hứng thú hỏi:

- Thật sao? Các người trao đổi về điều gì vậy?

- Không sai, tôi cũng muốn nghe thử.

Đại tù trưởng Ogad cũng cười nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng không câu nệ, lúc này liền nói ra. Vợ chồng đại tù trưởng nghe được thì liên tục gật đầu, càng tươi cười rạng rỡ hơn.

Bị người ta khen ngợi ở trước mặt mọi người, Trần Phi Tù không khỏi âm thầm làm mặt quỷ.

Trong những người cùng thế hệ đang ngồi đây cũng chỉ có cậu ta dám làm vẻ mặt như vậy. Những người còn lại đều ngồi ngay ngắn chỉnh tề, mặt tươi cười lắng nghe, ai nấy đều cẩn thận tuân theo lễ nghi, không dám có hành động nào quá khoa trương.

Đương nhiên, một vài đứa trẻ khó tránh khỏi sẽ duy trì tâm tính nghịch ngợm, đặc biệt là những đứa còn quá nhỏ chẳng thể ngồi yên.

Ở chỗ ngồi cuối bàn có một cậu bé ba tuổi không ngừng vặn vẹo người, một lúc thì muốn với lấy hoa quả cách đó không xa, một lúc lại giống như muốn nhảy xuống khỏi chỗ ngồi.

Ở trước mặt vợ chồng đại tù trưởng tối cao mặt, lại có khách quý ở đây, mẹ của cậu bé tất nhiên dùng một tay nắm chặt lấy cậu ta ở dưới bàn, thỉnh thoảng dùng ánh mắt dữ tợn nhìn cậu ta để ngăn cản sức lực tràn đầy của cậu ta.

Cậu bé nhỏ như vậy nhưng cũng được giáo dục nên biết một vài kìm chế, nhưng chỉ một lát sau lại theo bản tính mà bắt đầu ngọ nguậy.

Người mẹ không ngừng kéo cậu ta, thường xuyên qua lại thì đã hơi giận nên tay dưới bàn càng dùng sức lớn hơn.

Cứ như thế, không chuyện bất ngờ đột nhiên xảy ra.

Chỉ nghe một tiếng kêu sợ hãi vang lên, cậu bé đã từ trên ghế xuống, vai đập về phía mặt đất.

Bạch Tiểu Thăng đang nói chuyện vui vẻ với vợ chồng đại tù trưởng Ogad, bỗng nhiên nghe được một tiếng hét thảm thì theo bản năng ngừng lại và nhìn sang.

Vợ chồng Đại tù trưởng Ogad cũng nhìn về phía đó.

Mọi người trong bàn cũng đồng thời chuyển tầm mắt.

- York, con làm sao vậy?

Bên kia, người mẹ kinh ngạc kêu lên.

Tiếng khóc của cậu bé vang lên rất thê thảm, nghe cũng vô cùng chói tai.

Người ba ngồi bên cạnh lập tức mắng khẽ:

- York, không được khóc!

Người ba chỉ cho rằng con mình ngã một cái thì nổi cáu mà thôi.

Ở trước mặt vợ chồng đại tù trưởng tối cao và quý khách, sao có thể thất lễ như vậy được.

Kết quả, cậu bé hoàn toàn không quan tâm, tiếng khóc như muốn xé phổi rồi.

Đại tù trưởng Ogad không nhịn được nhíu mày quát:

- Chuyện gì xảy ra?

Phu nhân Delia cũng đứng lên:

- Đừng mắng nhỏ York, là ngã đau sao!

Bạch Tiểu Thăng cũng tập trung tinh thần nhìn sang.

Chẳng mấy chốc có người gọi bác sĩ tới. Sau khi kiểm tra sơ qua, bác sĩ kia lập tức lau mồ hôi nói:

- Chắc là trật khớp cánh tay! Phải đưa ngài York đi chụp Xquang, thậm chí CT, còn phải quan sát tình hình nữa. Tốt nhất là đưa tới bệnh viện để tiến hành xử lý!

Bác sĩ vừa nói dứt lời, tình hình ở đó càng thêm loạn.

Một bữa tiệc vốn đang vui vẻ, nhưng có vẻ bầu không khí đã hoàn toàn không còn rồi.

Đại tù trưởng Ogad cũng nhíu mày, phu nhân Delia lại có phần đau lòng đi tới.

Bạch Tiểu Thăng cũng lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, đi vòng qua.

- Tôi có thể xem qua tình hình của ngài York không?

Bạch Tiểu Thăng đi tới gần và dò hỏi.

Người bác sĩ vừa đưa ra ý kiến nên tới bệnh viện lập tức nghi ngờ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Hình như thấy người bên cạnh rất khách sáo với Bạch Tiểu Thăng, ông ta vẫn tính là khách sáo, chỉ nói:

- Ngài, ngài muốn xem cái gì... Ngài cũng là bác sĩ sao?

- Tôi hiểu một ít cách chữa bệnh Đông y.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, trong khi nói chuyện, anh đã kiểm tra cho nhóc York đang gào khóc thê thảm.

Ba mẹ của đứa trẻ lập tức nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng.

Phu nhân Delia cũng nắm một bàn tay của đứa trẻ, lo lắng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Phía xa, ánh mắt của đại tù trưởng Ogad cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Trần Phi Tù cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi và đi tới gần.

- Ngài là bác sĩ Đông y à?

Người bác sĩ kia dường như hơi sửng sốt, sau đó vẫn tính là kiềm chế nói:

- Bất kể thế nào, tôi vẫn cho rằng nên đưa ngài York đến bệnh viện, tranh thủ thời gian để tiến hành chữa trị thì tốt hơn, không thể chậm trễ được!

Lúc này, ba mẹ của đứa trẻ cũng sốt ruột muốn làm theo lời dặn của bác sĩ.

Bạch Tiểu Thăng kiểm tra xong, trực tiếp kéo tay ba của nhóc York đặt ở trên người của cậu bé và, dặn dò:

- Xin hãy giữ chặt cậu bé, phu nhân Delia cũng vậy!

Ba của nhóc York và phu nhân Delia đều theo bản năng làm theo, tất cả đều lộ vẻ nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng, không biết anh muốn làm gì.

- Thưa ngài, mong ngài đừng làm chuyện càn quấy!

Bác sĩ kia không thể nhịn được nữa.

Hai tay Bạch Tiểu Thăng nắm lấy cánh tay của nhóc York, mỉm cười và nói với cậu bé:

- Nhóc con, cháu cố chịu một chút nhé! Chỉ đau một chút thôi, rất nhanh sẽ qua đấy. Cháu là cháu trai của đại tù trưởng tối cao cơ mà!

Bạch Tiểu Thăng nói xong thì bỗng nhiên dùng sức.

Đám người xung quanh liền nghe được cậu bé phát ra một tiếng hét thảm nhất từ trước tới nay.

- Ngài làm gì vậy?!

Bác sĩ lập tức kêu lên.

Bạch Tiểu Thăng không rảnh nhiều lời, mỉm cười thả tay của cậu nhóc ra, hiền hòa nói với cậu bé:

- Nào, cháu thử cử động xem. Cháu tin tôi đi, nó đã rắn chắc như trước đây rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận