Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 573: Anh còn lời gì muốn nói sao?



Đang lúc đám người sôi nổi nghị luận thì có nhân viên công tác đi vào phòng hội nghị nhỏ.

Sau khi thao tác một chút, trên màn hình liền xuất hiện một hình ảnh.

- Một chén 'Gặp gỡ bất ngờ' —— sẽ được chứng nhận phối phương cocktail mới!

Nhóm người pha chế rượu hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ nhận được thông báo nhưng lại không biết được nội dung, lần này vậy mà lại là chứng nhận?

Nhưng mà, không phải việc chứng nhận đã kết thúc vào ngày hôm qua rồi sao, đó là một sự tiếc nuối! Còn để cho mọi người tức giận bất bình.

Bây giờ lại muốn tiến hành tiếp sao?

Đang lúc nhóm người pha chế rượu kinh ngạc thì Phùng Sĩ Kiệt tự mình lên đài, trên mặt còn nở một nụ cười chân thành, sau đó cầm microphone lên nói,

- Các vị, ngày hôm qua chỉ tiến hành được một nửa của quá trình chứng nhận, ngay bây giờ chúng ta sẽ tiến hành nửa còn lại!

Một câu này làm cho người toàn trường xôn xao.

- Làm sao lại như thế, tại sao quá trình chứng nhận lại phân làm hai lần chứ?

- Đúng vậy, chưa từng nghe thấy bao giờ, chuyện này cuối cùng là có ý gì?

- Không phải đùa nghịch chúng ta chứ, nhưng mà hiệp hội chắc sẽ không làm ra việc như thế!

. . .

Đám người dù sao cũng có hơi bực tức.

Kim Đại Lục tranh thủ thời gian lên đài, lấy microphone từ trong tay của Phùng Sĩ Kiệt, sau đó cất giọng nói,

- Các vị, các vị! Tôi có lời muốn nói!

Nhìn thấy vị ngày hôm qua đưa ra ý kiến phản đối muốn lên tiếng thì mọi người liền im lặng xuống.

- Ngày hôm qua, lý do tôi không đồng ý là cảm thấy một loại rượu ngon như vậy mà chỉ có mấy người uống thì sao có thể kết luận tốt xấu, lại còn có những nghi vấn về sự công bằng của nó! Trên thực tế, tôi cũng không đồng ý với cái chế độ này của hiệp hội!

Kim Đại Lục lớn tiếng nói,

- Tôi cảm thấy nếu mọi người đã đến đây thì cũng nên thưởng thức loại rượu này, sau đó mọi người cùng bỏ phiếu!

Trong ánh mắt của nhóm người pha chế rượu đầy sự ngạc nhiên, nhưng sau đó cảm thấy lời này cũng có lý nên rất nhiều người không nhịn được phải gật gật đầu.

- Đúng vậy, mỗi lần chúng ta tham gia thì cũng chỉ ngồi ở chỗ này xem bọn họ bình phẩm rượu tốt xấu vì cái gì chúng ta không thể nếm thử chứ!

- Đúng thế, chúng ta đã tới thì cũng nên tham dự bình phẩm!

- Tôi cảm thấy có lý!

- Đúng vậy!

Càng ngày càng có nhiều người nói ra.

Kim Đại Lục tiếp tục nói,

- Tất nhiên, Kim Đại Lục tôi cũng chỉ là một kỹ thuật viên điều chế rượu cao cấp, thấp cổ bé họng, nên không có khả năng dùng tiếng nói của một người để cải biến chế độ này. Vì vậy, tôi cũng chỉ có thể dùng thái độ ngày hôm qua để kháng nghị. Nếu không thì vì cái gì mà tôi lại không đồng ý với loại rượu mà mọi người cảm thấy nó tốt dù không uống chứ? Phùng hội trưởng đã hiểu rõ nên đã tổ chức hai lần chứng nhận, hôm nay, mọi người cùng nhau làm giám khảo đi!

Kim Đại Lục vừa nói hết câu thì hét lớn,

- Bây giờ, mọi người có ủng hộ không? !

Ánh mắt của mọi người đều rất kích động.

Cũng không biết là ai dẫn đầu, sau đó tất cả mọi người đều vỗ tay theo.

- Ủng hộ! Chúng tôi cũng muốn làm giám khảo!

Rất nhiều người thậm chí hét lên.

Đúng là nhân tài!

Ánh mắt của Phùng Sĩ Kiệt nhìn về phía Kim Đại Lục tràn đầy sự khen ngợi.

Lão Kim đối mặt với những âm thanh bên dưới, khuôn mặt tràn đầy nụ cười, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.

Hắn cũng rất bội phục bản thân. Thì ra mình còn có tài như vậy! Kim Đại Lục nói thầm trong lòng.

Ngoài cửa, có mấy nhân viên công tác lục tục tiến vào, mỗi người đều đẩy theo một chiếc toa đựng thức ăn, phía trên nó có để một thùng gỗ cùng dụng cụ.

Trên hai chiếc xe cuối cùng là những chén rượu được chồng lên nhau thành hình tháp.

Kỳ thật, sự chuẩn bị này là để cho mọi người ai cũng có thể nhấm nháp được "Gặp gỡ bất ngờ", giống như lời đề nghị của Mạc Hân.

Dù sao đây cũng là lần thứ hai triển khai chứng nhận, nên không có khả năng để cho Bạch Tiểu Thăng nói một lần nữa cho mọi người.

Nếu có nói thì hiệu quả cũng không tốt hơn là bao.

Cho nên bọn họ mới bổ sung thêm những tiết mục khác, trong đó có phần này.

Khi mọi người nhìn thấy những vật kia thì ánh mắt lập tức trở nên nồng nhiệt.

Hôm qua, bọn họ đã muốn nếm thử nhưng không được, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội!

Cái cảm giác khi đạt được ước muốn, làm cho mỗi người đều rất mừng rỡ.

Cho đến khi Bạch Tiểu Thăng cùng Mạc Hân đẩy cửa đi vào, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn theo, không kìm lòng được cất lên những tiếng vỗ tay.

Bạch Tiểu Thăng cùng Mạc Hân đều giật mình, sau đó nghi ngờ liếc nhìn xung quanh.

- Xem ra là chúng vọng sở quy rồi!

Mạc Hân cười.

Bạch Tiểu Thăng cũng nở nụ cười.

Hai người cùng mấy người Phùng Sĩ Kiệt nói chuyện một chút, cũng không vội ngồi vào vị trí của mình.

Bạch Tiểu Thăng cùng Mạc Hân thì thầm hai câu, người sau thì liên tục gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng lên đài, tiếp nhận microphone từ trong tay người chủ trì.

- Cám ơn mọi người hôm nay lại tới tham dự lần nữa, Bạch mỗ không thể khoản đãi, trước hết mời mọi người nhấm nháp rượu ngon đi!

Bạch Tiểu Thăng dứt lời, sau đó ra hiệu cho nhân viên công tác.

Tám nhân viên công tác chia làm hai tổ, tổ một có bốn người phụ trách đẩy xe, còn tổ hai tiến lên rót rượu, sau đó đưa đến trong tay mỗi một vị ở đây.

Rượu này đã được tiến hành điều chế từ trước, Mạc Hân từng tính toán qua, mùi vị của nó sẽ không thay đổi trong vòng bốn giờ, đồng thời trong khoảng thời gian đó nó sẽ lắng đọng lại làm mùi vị thêm nồng nàn.

Mùi rượu toả ra, quanh quẩn khắp nơi.

Vẻ mặt của nhóm người pha chế rượu đầy mê say, người nào cũng có dáng vẻ vội vã không nhịn nổi.

Vừa cầm ly rượu tới tay, ai cũng không vội vã uống mà ngược lại rất bình tĩnh nhìn kỹ màu sắc, ngửi mùi rượu, sau đó khẽ nhấp một ngụm rồi tinh tế phẩm vị.

Tiếng than thở thay nhau nổi lên, càng ngày càng nhiều.

- Rượu này, lại có thể tiêu hồn như thế!

- Quá tuyệt vời, đúng là quá tuyệt vời!

- Cái mùi vị này, làm cho tôi không nhịn được muốn khóc!

. . .

Toàn trường xôn xao.

Bạch Tiểu Thăng cùng Mạc Hân nhìn nhau cười.

Rất nhanh, mỗi một vị ở đây đều phẩm vị xong rượu ngon.

Đưa rượu, phẩm rượu toàn bộ quá trình kéo dài đến mười mấy phút, không khí tại trường giờ phút này được kéo lên rất cao.

Phùng Sĩ Kiệt lặng lẽ ra hiệu với người chủ trì, người sau hiểu ý gật đầu, sau đó đi lên sân khấu.

- Tin rằng mọi người cũng đã uống được rượu ngon rồi, chuyện tốt thì phải thừa dịp lúc đang hưng phấn, chúng ta hiện giờ sẽ tiến hành biểu quyết chứng nhận!

Người chủ trì mỉm cười nói.

- Tôi đồng ý!

- Tôi đồng ý!

- Tôi cũng đồng ý!

Chỉ một câu nhưng dẫn động rất nhiều người hô to, trên cơ bản không có nghe được âm thanh phản đối.

- Mọi người nhấc tay!

Bây giờ tại hiện trường không có cách nào để bỏ phiếu, người chủ trì linh cơ khẽ động, sau đó hô to.

Vậy thì tiến hành giơ tay biểu quyết.

Bá bá bá, rất nhiều người nâng cánh tay lên. Người nâng chậm một chút, cũng sẽ bị người bên cạnh thúc giục.

Gần như tất cả đều là phiếu thông qua.

- Tuân theo ý kiến của mọi người, rượu này thông qua chứng nhận. . .

Người chủ trì lúc này muốn giải quyết dứt khoát.

- Chờ một chút!

Bỗng nhiên, một tiếng gào thét truyền đến.

Cửa phòng hội nghị nhỏ bị đẩy khai, ở bên ngoài có một người giận dữ xông vào.

- Tôi còn chưa tới, tôi còn chưa biểu quyết! Anh dựa vào cái gì mà tuyên bố thông qua hả!

Người vừa đến gầm thét với người chủ trì.

Đám người nhìn sang.

Vũ Sĩ Nhất!

Lần này Vũ Sĩ Nhất đến chậm hoàn toàn là do hắn cố ý. Hắn cho rằng bản thân là một trong năm người nắm quyền quyết định, nên nếu hắn chưa đến thì người khác phải chờ đợi.

Ý nghĩ rất tốt, nhưng khi hắn đến ngoài cửa thì liền nghe thấy âm thanh náo nhiệt truyền ra từ bên trong, thậm chí người chủ trì còn muốn tuyên bố chứng nhận thành công!

Vũ Sĩ Nhất lập tức kinh sợ xen lẫn tức giận, liều lĩnh xông tới.

Người chủ trì trơ mắt nhìn hắn xông lên đài, sau đó cướp microphone của mình.

- Dựa theo quy định của hiệp hội thì nhất định phải do năm người sau khi phẩm vị rồi mới bỏ phiếu, các người bây giờ bỏ phiếu thông qua, không được tính!

Vũ Sĩ Nhất rống to.

Ngăn chứng nhận trong lúc ngàn cân treo sợi tóc làm hắn cũng phải lau một vệt mồ hôi.

Thiếu chút nữa đã chứng nhận thành công rồi! Lúc đó phối phương kia sẽ không có khả năng mua được!

- Tất cả mọi người đều công nhận rồi, anh dựa vào cái gì mà nói không được tính!

- Đúng vậy, cho là mình rất giỏi sao, kỹ thuật viên pha chế rượu cao cấp cũng không thể muốn làm gì cũng được!

- Đúng vậy!

- Đúng thế!

. . .

Mọi người ở đây đều rất tức giận, chỉ vào Vũ Sĩ Nhất quát mắng.

Mặt của Vũ Sĩ Nhất tái đi, bây giờ hắn đã trở thành công địch của toàn trường!

Chỉ đến chậm có mười mấy phút, hắn liền bị cô lập?

Họ Bạch, đã làm cái gì chứ?

Vì sao tất cả mọi người đều nói giúp hắn!

- Anh muốn công bằng sao? Được, tôi cho anh công bằng! Năm người các anh tiến hành bỏ phiếu đi!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Vũ Sĩ Nhất, sau đó cười nói.

- Người công nhận 'Gặp gỡ bất ngờ', xin giơ tay!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Vũ Sĩ Nhất rồi nói.

Phía sau hắn, Mạc Hân, Trương Phi Độ, Đường Tiểu Kỳ liên tiếp giơ tay.

Đến lượt của Kim Đại Lục, cả hai cánh tay của hắn đều giơ lên, giơ lên rất cao.

- Bốn phiếu thông qua, anh còn lời gì muốn nói sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận