Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 881: Trái ôm phải ấp làm nhiều người tức giận



- Mình đến cùng là kém hắn ở nơi nào! Vì sao Lăng Ngữ thà cùng người phụ nữ khác tranh nhau mà cũng không thích mình.

Thời điểm Lâm Ngọc nghĩ đến vấn đề này, hắn chợt phát hiện ra một việc hoang đường khác.

Đến hiện giờ, hắn vẫn chưa biết họ tên của người thanh niên đang ngồi đối diện với mình kia.

Chuyện này giống như đang nói đùa vậy.

Từ ngày trở thành sư vụ quan đến nay, Lâm Ngọc hắn làm việc đều “lôi lệ phong hành”, vô cùng kín đáo.

Việc đầu tiên hắn làm là điều tra mục tiêu và mười tám đời tổ tông của đối thủ.

Nhưng hiện giờ, hắn lại không biết họ tên của đối thủ.

Nhớ lại lúc đầu, thầy Trầm Bồi Sinh của hắn đã nói “Gặp nhau đâu cần phải quen biết”. Kết quả là, đối phương không có giới thiệu qua họ tên.

Mà từ nãy đến giờ, hắn đang chìm đắm trong sự vui sướng khi gặp lại Tô lăng Ngữ. Mặt khác, hắn đang lo được lo mất với nàng nên quên không hỏi.

Lâm Ngọc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười rồi nói.

- Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau. Người anh em này, tôi còn không biết tên của anh là gì. Xin hỏi, tôi nên xưng hô với anh như thế nào.

Hắn vừa nói xong, Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt đều sững sờ.

- Hai người không quen biết nhau?

Tô Lăng Ngữ giật mình nói.

- Ngay cả tên cũng không biết?

Giang Nguyệt cũng kinh ngạc hỏi.

- Sao anh ta nói đến tìm anh?

Tô Lăng Ngữ tiếp tục nói.

- Chúng ta còn ngồi cùng một chỗ nói chuyện nửa ngày!

Giang Nguyệt nói lớn tiếng.

Đây quả thực là chuyện buồn cười.

- Vậy bây giờ, tôi sẽ tự mình giới thiệu.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lúc này, hai cô gái liền im lặng.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười với Lâm Ngọc.

- Tôi tên….

- Tiểu Nguyệt!

Bỗng nhiên, giọng nói của một người đàn ông truyền đến cắt ngang câu nói của Bạch Tiểu Thăng.

Mọi người quay sang nhìn, chỉ thấy Tôn Tử Thành và Giang Dục Tú đang bước nhanh đến.

Tôn Tử Thành nghiêm túc nhìn về phía Giang Nguyệt.

Lại gần một chút, Tôn Tử Thành sững sờ khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng và Lâm Ngọc. Hắn nhìn lại lần nữa, luôn cảm thấy hai người này có gì đó quen mắt.

- Cô, Dượng.

Giang nguyệt vừa nhíu mày vừa nói.

Không cần nghĩ cũng biết, hai người này muốn làm mối cho nàng và Trương Khải.

Quả thực là phiền phức.

Tông Tử Thành đến nơi, dò xét từ trên xuống dưới hai người Lâm Ngọc và Bạch Tiểu Thăng, nhìn kĩ đến mấy giây.

- Giang Nguyệt có tình ý với người thành niên này.

Giang Dục Tú nói.

Nàng nghĩ rằng, nơi này có đến hai chàng trai trẻ tuổi đẹp trai nên chồng nàng không biết là người nào.

Sau đó, Giang Dục Tú nhìn Giang Nguyệt rồi bổ sung.

- Tiểu Nguyệt à, cháu là cháu ruột của cô nên cô muốn tốt cho cháu mới khuyên như vậy. Trương tổng tốt như thế sao cháu lại nỡ từ chối cậu ấy. Cháu cũng nên cho người ta một cơ hội, sao lại khăng khăng ở cùng chàng trai này.

Giang Dục Tú chỉ tay vào Bạch Tiểu Thăng.

- Cái gì! Cô cũng vì yêu hắn mà từ chối người khác.

Lâm Ngọc nghe thấy vậy liền kinh ngạc nói.

- Lăng Ngữ cũng yêu cậu ta. Chuyện này cô biết không?

- Cái gì? Tô tiểu thư cũng yêu hắn.

Giang Dục Tú kinh ngạc.

Lúc này, Tôn Tử Thành rất vui mừng. Hắn cho rằng mình đã nghe được tin tức rất quan trọng.

Giang Nguyệt yêu chàng trai này, Tô lăng ngữ cũng yêu chàng trai này. Chuyện này chứng tỏ rằng, Bạch Tiểu Thăng là kẻ cặn bã “chân đạp hai thuyền”.

Ấn tượng về người này sẽ rơi xuống vực sâu.

- Cháu đương nhiên biết rõ.

Nhưng không ai đoán được, Giang Nguyệt hừ lạnh một cái rồi ôm chặt lấy cánh tay của Bạch Tiểu Thăng.

- Cháu cũng biết chuyện này.

Nhìn thấy Giang Nguyệt ôm Bạch Tiểu Thăng, nàng cũng ôm lấy cánh tay còn lại của hắn.

Bạch Tiểu Thăng cũng chưa hề làm gì, vậy mà lại có hai người đẹp trái ôm phải ấp.

Lập tức, ba người Tôn Tử Thành, Giang Dục Tú và Lâm Ngọc há miệng ngạc nhiên.

- Chuyện này có chút hiểu lầm… tôi có thể giải thích.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy lúng túng rồi cười một tiếng, nói với ba người kia.

Hắn cảm giác được, có rất nhiều ánh mắt tràn ngập sát khí đang nhìn mình.

Không riêng gì bên này.

Xa xa, Trương Khải đang cười nói, trò chuyện với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, trong lúc vô tình hắn khẽ nhìn qua bên này.

Hắn nhìn thấy người phụ nữ mình thích đang cùng người phụ nữ khác ôm ấp đuề huề với một chàng trai trẻ. Hắn cứng đờ người lại, sắc mặt biến thành màu đen.

Lâm Vi Vi đang nói chuyện với hắn, cũng thuận mắt nhìn theo hướng mà Trương Khải đang nhìn, sắc mặt liền thay đổi.

Lâm Vi Vi cũng yêu Bạch Tiểu Thăng.

Lôi Nghênh phát hiện điều này, vẻ mặt cũng có chút biến hóa.

Có điều, hắn là vô cùng kính phục nhủ thầm “Lợi hại, Bạch Tiểu Thăng”.

- Xin lỗi, không thể nói chuyện tiếp được. Tôi đi giải quyết chút việc.

Trương Khải cố gắng nở nụ cười với Lâm Vi Vi. Sau đó, vẻ mặt hắn trở thành thâm trầm, cất bước hướng về phía Bạch Tiểu Thăng.

Lần này, hắn nhất định phải giáo huấn thanh niên kia. Ít nhất, cũng phải đem kẻ đó đuổi ra địa bàn của hắn.

Bên kia.

Lông mày Tôn Tử Thành nhếch lên.

- Được rồi. Nếu cháu đã yêu hắn thì tôi sẽ ủng hộ.

Tôn Tử Thành tiếp tục mở miệng nói.

Một câu nói liền để Giang Nguyệt và Giang Dục Tú sững sờ cả người.

Ủng hộ? Là thật hay là giả.

Tiếp đó, Tôn Tử Thành nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Chàng trai, cậu thấy người lớn đến thì có lên đứng dậy chào hỏi không? Cậu ngồi như vậy, thì coi bề trên chúng tôi là gì ?

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười bất đắc dĩ. Nghĩ đến bản thân đang bị Giang Nguyệt ngăn cản, hắn chỉ có thể tiếp tục ngồi.

- Vậy tôi hỏi, cậu làm ở chỗ nào, tiền lương một tháng là bao nhiêu, định mua nhà ở đâu ?

- Cậu có bao nhiêu tiền tiết kiệm? Về sau, nếu hai người ở cùng nhau, có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra, cậu đã nghĩ tới chưa ?

Tôn Tử Thành bày ra tư thế bố vợ tra hỏi.

Hắn đang suy nghĩ, Bạch Tiểu Thăng sẽ trả lời như thế nào.

Nếu chàng trai này không có điều kiện tốt như Trương Khải, hắn sẽ đuổi Bạch Tiểu Thăng trong nhục nhã.

Bạch Tiểu Thăng không biết nên khóc hay nên cười.

Chuyện này còn chưa đến đâu, sao lại nhắc đến vấn đề này.

Giang Nguyệt đỏ mặt, trừng mắt nói.

- Dượng nói chuyện này làm gì ?

Lâm Ngọc đang ngồi đối diện với Bạch Tiểu Thăng liền nhíu mày lại, trong ánh mắt ẩn ẩn có sự tức giận.

Tô Lăng Ngữ có thể không thích mình mà yêu thích chàng trai này. Cho dù Giang Nguyệt cũng vậy, hai cô gái cùng yêu một người đàn ông cũng không sao. Hắn có ước ao đố kị nhưng tuyệt đối sẽ không hận đến mức này.

Thế nhưng hiện tại, hắn càng nghe càng thấy không ổn.

Vì sao người lớn trong nhà cô gái kia đã đến, hỏi về điều kiện gia cảnh mà Tô Lăng Ngữ đều thờ ơ, không quan tâm ?

Có thể nói, người đàn ông cặn bã này dùng “hoa ngôn xảo ngữ” lừa gạt các nàng.

Ngày thường, Lâm Ngọc có tâm tư kín đáo sẽ không đưa ra loại kết luận có nhiều kẽ hở như này. Nhưng mà bây giờ, hắn cho rằng Tô Lăng Ngữ chịu thiệt thòi, bị lừa gạt nên ánh mắt của hắn cũng trở nên bất thiện.

Bạch Tiểu Thăng cũng cảm nhận được địch ý từ phía Lâm Ngọc. Hắn cười khổ, cảm giác xung quanh mình, bốn bề đều là địch.

- Tại sao cậu còn chưa đi, muốn tôi phải đuổi cậu ra ngoài sao ?

Từ phía sau Tôn Tử Thành truyền đến một giọng nói tức giận, làm nơi đây hấp dẫn nhiều ánh mắt xung quanh.

Tôn Tử Thành nghe được âm thành này thì rất giật mình.

Trương Khải bước đến, đẩy mạnh Tôn tử Thành qua một bên, vẻ mặt đầy tức giận.

Bạch Tiểu Thăng bị mấy người nhìn chằm chằm, cảm giác bốn phía xung quanh đều có địch.

Mình muốn khiêm tốn làm việc thì lại thành mục tiêu bị công kích. Bạch Tiểu Thăng thở dài, trong lòng đầy sự bất đắc dĩ.

Xem ra, không thể khiêm tốn làm việc, nên đánh ra một quyền để tránh trăm quyền đánh lại.

Bạch Tiểu Thăng đứng lên, mỉm cười nhìn về phía Trương Khải.

- Trương tổng muốn đuổi tôi đi ? Thật xin lỗi, tôi đã từng nói, hiện giờ anh không thể đuổi tôi đi.

Bạch Tiểu Thăng thu lại vẻ mặt tười cười, gằn từng chữ.

- Bởi vì, tôi đến để điều tra anh.

-------------------------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận