Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2053: Vì sao luôn là tôi gặp xui xẻo

Vừa rồi, Lâm Vi Vi cũng thấy người phụ nữ lái chiếc xe bên cạnh chính là người phụ nữ da trắng trước đây có mâu thuẫn với bọn họ.

Ngày hôm nay, hai bên chỉ toàn phát sinh xung đột!

Thật ra, chuyện lúc đầu thật sự chỉ là hiểu nhầm, cũng không liên quan gì với phía bên mình.

Nhưng người phụ nữ kia không những trách móc, nhất quyết khẳng định là anh Tiểu Thăng sai, còn đâm bị thóc, chọc bị gạo với bên phía bộ tộc Couric, làm hại bọn họ suýt nữa rơi vào phiền toái lớn!

Từ đó trở đi, Lâm Vi Vi có ấn tượng rất tệ về cô ta.

Lúc ở trạm kiểm soát Ruto, cô gái này cố chen hàng, dùng tay ra hiệu thô lỗ, để cho người của trạm kiểm tra trị cô ta một lúc, trong lòng Lâm Vi Vi cũng cảm thấy hả giận.

Ban đầu bọn họ nghĩ, sau này hai bên sẽ không thể gặp lại nữa, không ngờ đến đây, cô ta bất ngờ lái xe "Đụng" qua.

Gây ra phiền toái lớn như vậy, người phụ nữ kia không những không áy náy, còn vác vẻ mặt buồn bực chạy đến chỗ bọn họ, thể hiện mình chịu uất ức vô cùng vậy.

Lâm Vi Vi cảm thấy, người phụ nữ kia quả thật vô lý!

Đương nhiên bình tĩnh mà xem xét, cô trước thật sự xui xẻo......

Lôi Nghênh cũng nhìn thấy, lại quay đầu nhìn ra phía sau, thấy những chiếc xe đang luân phiên tông vào đuôi xe trước, trong miệng lẩm bẩm nói một câu:

- Xem ra là rắc rối không nhỏ rồi!

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng nhìn thấy hướng đi của Jenny, mắt cô ta đi vòng qua bên phía Lâm Vi Vi, giơ chân đá cửa xe và lớn tiếng nổi giận quát:

- Xuống! Anh xuống đây cho tôi!

Đối phương là tới cãi nhau.

Bạch Tiểu Thăng biết bên mình hơi nghiêng, bên ngoài không có chỗ đứng, người phụ nữ kia liền chạy tới bên kia chửi bậy.

Bạch Tiểu Thăng chưa mở miệng, Lâm Vi Vi lập tức trừng mắt và xắn tay áo lên, lại muốn mở cửa xe:

- Anh Tiểu Thăng, anh cứ chờ ở đây, để em đi gặp cô ta!

Lúc này mặc dù Lâm Vi Vi là thành phần tri thức cao cấp, nhưng cãi nhau là năng lực bẩm sinh và ưu thế của người phụ nữ.

Lâm Vi Vi cũng muốn cho đối phương biết sự lợi hại của mình!

Bạch Tiểu Thăng thấy thế, vội vàng kéo Lâm Vi Vi, khuyên nhủ:

- Đừng kích động, Vi Vi, chuyện này cứ để cho người khác xử lý. Chúng ta đường đường là người của đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, nếu như tranh cãi, chửi mắng với người khác ở ngoài đường của thành phố Dilu thì còn ra thể thống gì nữa!

Bạch Tiểu Thăng cố gắng ngăn cản, Lâm Vi Vi cuối cùng mới không xuống xe, hơn nữa cũng không hạ cửa kính xe xuống.

Lôi Nghênh ngồi chỗ lái phụ, càng nhắm mắt bịt tai, không để ý tới chuyện bên ngoài.

Hắn không am hiểu cãi nhau, cho nên tự hiểu lấy mình, chưa bao giờ quản chuyện như vậy.

Tài xế của chiếc xe Bạch Tiểu Thăng cố khởi động chiếc xe nhưng không được, anh ta cũng tức giận thở hổn hển xuống xe, kêu to với Jenny:

- Này, cô lái xe thế nào thế? Sao cô còn đá cửa xe của chúng tôi? Cô có biết đây là xe của ai không?!

Hai chiếc xe phía trước cũng có bốn người bước xuống. Đó chính là người do Phó thị trưởng Tori phái tới tiễn người Bạch Tiểu Thăng. Bọn họ đều lộ ra vẻ mặt buồn bực, vừa chạy tới vừa lớn tiếng mắng. Người phụ nữ này không biết lái xe còn giở trò điên gì nữa.

Mấy người đàn ông cao lớn, thô kệch trên chiếc xe của Jenny cũng xuống xe. Khi thấy cô Jenny bị "bao vây tấn công", bọn họ làm sao có thể không để ý tới, lập tức chỉ vào những người đàn ông kia và tức giận nói:

- Các người làm gì?

- Vừa rồi, các người lái xe thế nào?

- Này, các người muốn đánh nhau sao?

Hai bên đều không tỏ ra yếu kém, cảnh tượng thoáng cái đã trở nên náo nhiệt, lại thêm những tài xế luân phiên tông vào đuôi xe phía sau, tiếng mắng chửi vang lên bốn phía.

Bên này cảnh tượng rất hỗn loạn.

Bạch Tiểu Thăng vặn cửa kính xe bên mình lên, ngăn cách với những tiếng ồn ào bên ngoài.

Trong trường hợp này, anh là một thành viên quan trọng của Đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, không thích hợp đứng ra, thậm chí là lộ mặt.

Lâm Vi Vi nghẹn một bụng tức, ép xuống kích động muốn cãi nhau, xuyên qua cửa sổ xe nhìn Jenny bên ngoài, lại nhìn Bạch Tiểu Thăng bên cạnh, không nhịn được nói:

- Anh Tiểu Thăng, chúng ta cứ chờ đợi như thế à?

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, lập tức cười với cô:

- Yên tâm đi, cô ta sẽ không ồn ào quá lâu đâu. Sẽ có người nhanh chóng tới xử lý thôi.

Quả nhiên, không đến năm phút lại có những tiếng còi xe cảnh sát truyền đến.

Hơn mười cảnh sát của thành phố Dilu nhanh chóng tham gia duy trì trật tự, vừa khôi phục lại giao thông, vừa lấy ra các loại chứng nhận, định nghĩa trách nhiệm, đồng thời dẫn cả người lẫn xe chịu trách nhiệm chủ yếu của hai bên di chuyển sang bên đường.

Giao thông bắt đầu được khôi phục.

Trong xe, Lâm Vi Vi không nhịn được nói:

- Chúng ta là chạy bình thường, là người phụ nữ kia lái xe như điên lao qua. Chắc phải do cô ta chịu hoàn toàn trách nhiệm chứ? Chúng ta lại bị giữ ở đây, đúng là đáng giận!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Đúng như Lâm Vi Vi nói, là người phụ nữ da trắng kia lái xe sai trước.

Nhưng xe này là của Phó thị trưởng Tori thành phố bên cạnh, chắc hẳn tài xế của ngài Tori sẽ không bỏ qua đâu.

Xuyên qua cửa sổ xe, Bạch Tiểu Thăng thấy có người tới xử lý chuyện này, tài xế của chiếc xe kéo bọn họ sang một bên, chỉ vào chiếc xe, hình như đang nói rõ thân phận. Người quản lý này hoàn toàn mất hết phong thái lạnh lùng trước đó, trên gương mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Cụ thể bên kia nói chuyện thế nào, xử lý thế nào, Bạch Tiểu Thăng không có hứng thú quan tâm.

Anh chỉ nhìn Lâm Vi Vi mỉm cười nói:

- Chúng ta chắc sẽ có thể nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

Giống như phụ họa cho phán đoán của Bạch Tiểu Thăng, quả nhiên, tài xế chiếc xe của bọn họ đã nhanh chóng chạy tới, gõ vào cửa kính bên phía Lâm Vi Vi, trên mặt tươi cười nói với ba người Bạch Tiểu Thăng:

- Ba vị khách quý, mời các ngài lên xe phía trước, sẽ có đồng nghiệp của tôi đưa các ngài tới nơi. Lần này làm chậm trễ hành trình của các ngài, chúng tôi thật sự vô cùng xin lỗi!

- Làm phiền anh rồi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nhã nhặn nói với đối phương.

- Đây là chuyện nên làm! Chuyện nên làm thôi! Đã làm cho ngài phải mất chút thời gian ở đây, hy vọng ngài tha thứ.

Đối phương vẫn luôn cung kính trả lời.

Sau đó, ba người Bạch Tiểu Thăng xuống xe, đi lên chiếc xe phía trước.

Bên kia, Jenny tức giận nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng, thậm chí chỉ vào bọn họ và la hét ầm ĩ với người chịu trách nhiệm, giọng nói mơ hồ truyền đến:

- Vì sao bọn họ có thể đi chứ? Bọn họ cũng là người liên quan.

Giọng nói của người quản lý kia lãnh đạm nói:

- Thật ngại quá thưa cô, cô có bất kỳ bất mãn gì có thể khiếu nại tôi. Nhưng bây giờ do tôi quyết định! Xét thấy thái độ này của cô, bây giờ tôi có thể định tội cô không phối hợp điều tra, cố ý chống lại người thi hành công vụ. Mời cô theo tôi quay về để tiếp nhận điều tra.

Jenny tức giận nói một câu, vô duyên vô cớ lại gây ra rắc rối.

Điều này vẫn tính là tốt, nếu như đổi lại thành nước M thì sẽ càng nghiêm khắc hơn.

Ba người Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn không để ý tới tình hình bên kia, lên xe.

Sau đó chiếc xe này khởi động và một đường lái rời.

Lâm Vi Vi xuyên qua kính chiếu hậu thấy tình hình của Jenny bên kia, có chút hả hê nói:

- Xem ra, cô ta sẽ không rời đi ngay được đâu!

...

Trên đường, Bạch Tiểu Thăng mời tài xế đưa bọn họ đến một khách sạn ở khu đông.

Hôm nay đã không còn sớm, vừa rồi gặp phải một vụ tai nạn giao thông làm mất nhiều thời gian, bọn họ không tiện đi tới doanh nghiệp khu Châu Phi của tập đoàn Chấn Bắc để khảo sát nữa.

Nhưng thật may, ngày mai bọn họ còn có thời gian nửa ngày buổi sáng, cũng đủ để đi xem một lát.

Bạch Tiểu Thăng muốn dùng thân phận Đoàn doanh nghiệp Trung Quốc này đi công ty này, mà không phải là chức vụ của anh ở trong tập đoàn. Anh luôn cảm thấy làm như vậy có thể sẽ khiến cho đối phương bớt đề phòng và che giấu, có thể xem được nhiều hơn.

Đương nhiên, trên phương diện thao tác cụ thể, sau khi ba người đến khách sạn sẽ cân nhắc sau.

Tài xế tất nhiên không có ý kiến gì về yêu cầu của đám người Bạch Tiểu Thăng. Anh ta rất quen thuộc với thành phố Dilu, chở thẳng bọn họ tới khách sạn năm sao lớn nhất ở đây...

Bên ngoài khách sạn, tài xế tạm biệt, Bạch Tiểu Thăng bày tỏ cảm ơn ngài Tori.

Sau khi đi vào khách sạn, làm xong thủ tục nhận phòng, ba người Bạch Tiểu Thăng trở về phòng trước.

Trên đường đi về gian phòng, Bạch Tiểu Thăng bảo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cất đồ xong lại qua chỗ của mình. Sáng sớm ngày mai, bọn họ sẽ xuất phát tới chỗ doanh nghiệp tập đoàn Chấn Bắc có tên gọi là Lục Không, dù sao cũng phải chuẩn bị trước một chút.

Khi đám người Bạch Tiểu Thăng trở về phòng, đám người Jenny vẫn đang ở trong cục cảnh sát tiếp nhận thẩm vấn.

Người phụ nữ này vẫn tính là thức thời, nhanh chóng khiêm tốn nhận tất cả xử phạt và bồi thường.

Người cảnh sát chịu trách nhiệm xử lý vụ án này rất hài lòng với thái độ của Jenny, sau khi nhìn cô ta điền xong tất cả mọi thứ, lại nói với cô ta:

- Cô Jenny, cô có người nào ở đây có thể đứng ra bảo lãnh cho cô không? Nếu như nộp tiền bảo lãnh xong, các người lại có thể rời khỏi đây.

Nghe đối phương hỏi thăm, Jenny cố cười nói:

- Tôi đã gọi điện thoại cho người bạn của tôi, tôi tin bọn họ sẽ nhanh chóng tới thôi.

Khi nói lời này, trong lòng Jenny rất không tình nguyện.

Nếu không phải buổi tối không cần "ở riêng một phòng" tại đây, cô ta thực sự không muốn làm phiền tới người bên này. Bởi vì cô ta từ nước M qua bên này để bàn chuyện, không phải là tới nhờ người ta vớt cô ta ra khỏi Cục cảnh sát. Bộ mặt của mình khó coi, cũng khiến cho sếp ở nước M khó xử theo.

Đúng lúc này, có người gõ nhẹ vào cửa văn phòng này.

Sau đó, một cảnh sát ló đầu vào, nói với người cảnh sát ngồi đối diện với Jenny:

- Cảnh sát trưởng, bên ngoài có một luật sư muốn gặp anh, nói là người đứng ra bảo lãnh cho cô Jenny.

Người cảnh sát trưởng kia nhìn Jenny, gật đầu nói:

- Anh bảo anh ta vào đi.

Sau đó, cửa được đẩy ra, một người đàn ông mặc comple đi giày da, đeo kính gọng vàng, tay cầm túi công văn đi tới, mỉm cười nhìn cảnh sát trưởng rồi cười, gật đầu nói với Jenny.

- Chào ngài cảnh sát trưởng, tôi tới thực hiện thủ tục giao tiền phạt của cô Jenny. Tôi là nhân viên pháp lý của công ty Lục Không.

Người cảnh sát trưởng kia nghe vậy thì không khỏi bất ngờ liếc nhìn người tới:

- Lục Không, công ty con của tập đoàn Chấn Bắc à? Không ngờ, cô Jenny này lại có lai lịch không nhỏ nhỉ.

...

Jenny, mấy người đi cùng cô ta và luật sư ra khỏi Cục cảnh sát, còn không nhịn được nhíu mày nhìn lại phía sau.

Lần này mình tới đây thật đúng là mặt mày rạng rỡ, để cho người ta tới đây nộp tiền bảo lãnh cho ra...

Mất hết mặt mũi rồi!

Luật sư này mỉm cười nói với Jenny:

- Biết được ngài sắp tới, phía chúng tôi đã sớm chuẩn bị, đặt phòng tốt nhất trong khách sạn tốt nhất rồi. Bây giờ tôi sẽ đưa ngài qua đó. Ngài cứ tắm rửa lại ngủ một giấc, tất cả những chuyện không thoải mái hôm nay sẽ tiêu tan thành mây khói. Ngày mai ngài đến công ty cũng sẽ có một tâm tình tốt hơn.

Jenny quay sang, mỉm cười, gật đầu với đối phương.

Sau đó, bọn họ lên hai chiếc xe đỗ bên đường.

Hai chiếc xe này chạy nhanh tới khách sạn.

Màn đêm buông xuống, khu đông của thành phố Dilu được xem là sầm uất, nhưng ở trong mắt Jenny đến từ thành phố lớn của nước M lại vẫn có vẻ có vài phần tiêu điều.

Lúc này, Jenny chỉ muốn mau chóng quay về khách sạn, cố gắng tắm rửa, ăn một bữa tối thịnh soạn, sau đó ngủ một giấc thật ngon, hoàn toàn quên hết những điều đáng chết gặp phải hôm nay, quên đi người Trung Quốc chết tiệt kia.

Một giờ sau, bọn họ đến khách sạn.

Luật sư đã giúp đỡ làm thủ tục nhập phòng, sau đó liền rời đi.

Jenny trở về phòng. Bữa tối, cô ta bảo khách sạn đưa qua, thậm chí cũng lười xuống.

Sau khi về phòng, thấy khách sạn bố trí vẫn tính là thoải mái, thậm chí trong phòng còn có dàn loa cao cấp, tâm trạng Jenny mới đỡ hơn một chút.

Đá rơi giày cao gót của mình, Jenny đi tới tủ rượu và rót cho mình ly rượu vang, uống một chén lại rót thêm một ly.

Sau đó, Jenny đi tới chỗ dàn loa, mở cho mình một bài nhạc giao hưởng tương đối thư giãn.

Có âm nhạc có rượu ngon, cảm giác cuối cùng cũng không tệ lắm.

Nghe hòa xong âm, Jenny lại thấy hăng hái, ném ly rượu lại và tìm một đôi giày cứng từ trong hành lý, đổi thành một phong cách khiêu vũ sục sôi, nhảy một điệu nhảy tự mình nghĩ ra, được kết hợp giữa Clacket và Rum-ba, vừa vặn các tác dụng giảm béo.

Theo âm nhạc kích thích, bỏ xuống những ngụy trang trên người, thể hiện ra tính cách cuồng dã của mình, Jenny nhảy đặc biệt có sức sống, đặc biệt mạnh mẽ.

Chiếc giày cứng tiếp xúc với nền trong phòng khách sạn, phát ra những tiếng động thanh thúy, làm cho cô ta chợt cảm thấy sung sướng.

Cô ta tưởng tượng, người Trung Quốc đáng chết kia giống như mặt đất dưới chân, bị cô ta giẫm lên. Jenny cảm thấy rất hả giận, trong miệng còn không nhịn được nói:

- Đừng để cho tôi gặp lại anh! Nếu không, tôi sẽ làm cho anh phải chết rất khó coi!

Vào giờ phút này, ba người Bạch Tiểu Thăng ở trong gian phòng dưới tầng bị tiếng ồn ở tầng trên quấy nhiễu, phải dừng đề tài đang thảo luận, ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà.

- Trên tầng đang làm gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nói.

Lâm Vi Vi nhíu mày:

- Nghe tiếng động thì chắc là đang khiêu vũ. Bây giờ đã khuya, thật đúng là kỳ quái!

- Có cần tôi đi lên xem thử không?

Lôi Nghênh hỏi thăm.

Bạch Tiểu Thăng khoát tay:

- Không cần, gọi điện thoại cho lễ tân, bảo bọn họ đứng ra là được. Còn nữa, theo tiếng động này thì hẳn người phía trên cũng không kiên trì được lâu đâu.

Hình như chứng minh lời Bạch Tiểu Thăng nói, sau khi Lâm Vi Vi gọi điện thoại cho lễ tân không lâu, tiếng động trên tầng cũng dừng lại.

Lâm Vi Vi không nhịn được lầm bầm:

- Tôi đoán người ở phía trên nhất định là một bác gái nước ngoài không thường rèn luyện, béo lùn chắc nịch, ít nhất phải là loại trên trăm cân!

Bạn cần đăng nhập để bình luận