Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 827: Mỹ nữ buôn người?



Chín giờ sáng, tại ga tàu đường sắt cao tốc.

Có một nhóm người gồm hai nam một nữ mang theo một tiểu Loli bước qua trạm kiểm tra an toàn.

Hai nam gồm một người tóc đen mắt đen, nụ cười ôn hòa. Một người có vóc dáng khôi ngô khỏe khoắn, bước đi mạnh mẽ uy vũ.

Còn hai nữ, người lớn tuổi hơn thì có khuôn mặt mỹ lệ, dáng người có lồi có lõm, trong lúc đi lại thì toát ra vẻ ưu nhã cùng mấy phần hiên ngang.

Tiểu Loli thì tính tình hoạt bát, tướng mạo đáng yêu, nhìn liền biết đó là mỹ nhân tuyệt thế, lớn lên ắt sẽ thành hồng nhan họa thủy.

Đương nhiên, tiền đề là nàng có thể trưởng thành được.

Bốn người này, chính là nhóm Bạch Tiểu Thăng, Lâm Kha, Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh.

Trong khi chờ xe, Bạch Tiểu Thăng nhìn vào vé xe, không nhịn được cười nói,

- Sao lại là chỗ loại một? Sao không lấy ghế thương vụ?

Sự vụ quan được phúc lợi cao bao nhiêu, ở văn phòng có thể thấy được một hai. Máy vi tính đắt tiền, các loại đồ dùng cao cấp, còn có cả một nhóm trợ thủ.

Mặc khác, nếu có bất kỳ nhu cầu làm việc nào, cũng có thể yêu cầu với bộ phận hậu cần.

Nhưng hết lần này tới lần khác khi di chuyển, lại rất không hợp lý, xe không có xe tốt, ngồi đường sắt cao tốc cũng không phải ghế thương vụ.

- Làm sao, anh vừa hạ được một tên Trần Cửu Thiên mục nát thì đã muốn mục nát rồi à.

Lâm Kha hừ lạnh một tiếng, cười nói,

- Bộ sự vụ làm việc theo tiêu chuẩn. Sự vụ quan đi ra ngoài, liền là đãi ngộ như vậy. Lão đầu tử cùng đại sự vụ quan mới được tiêu chuẩn ngồi ghế thương vụ, trợ lý sự vụ quan thì ngồi ghế loại hai. Lần này cho chúng ta ngồi ghế loại một, đã coi như là chiếu cố rồi.

Đối với lời giải thích của Lâm Kha, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười cười, hắn ngược lại không phải thật sự lưu ý vấn đề này.

- Lâm sự vụ quan, lần này chúng tôi cùng cô đi đến thành phố Vân Hải. Tôi chưa từng đến vân Hải, nhưng đã nghe qua. Nó là thành thị đạt chuẩn cấp một của nước ta nằm ở phía nam, thế nào, phong cảnh nơi đó có đẹp hay không, có gì vui không!

Lâm Vi Vi cười nghe ngóng.

Khi ở Trung Kinh, nàng đã đã quen biết vị Loli sự vụ quan này.

Những ngày gần đây, sau vài lần gặp nhau, nàng đối với Lâm Kha rất thân thiết, còn Lâm Kha cũng nhìn nàng vô cùng thuận mắt.

- Vi Vi, đừng xưng hô xa lạ như vậy, ở đây lại không phải ở công ty, không bằng cô gọi tôi là a Kha đi.

Lâm Kha cười hì hì nói.

- A Kha, tôi nhớ hình như cô so với Lâm Vi Vi còn lớn hơn một tuổi. Định giả bộ làm nai tơ sao!

Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh chế nhạo.

- Ai cần anh nói nhiều, anh cút đi cho tôi!

Lâm Kha giương đôi bàn tay trắng như phấn lên, một quyền bay tới, vô cùng dũng mãnh.

Cô nàng này quyền cước cũng rất lợi hại.

Bạch Tiểu Thăng một mặt cười toe toét, một mặt lấy Lôi Nghênh ra làm khiên thịt để trốn tránh.

Lôi Nghênh nhìn thấy quyền cước của Lâm Kha rất dũng mãnh thì đôi mắt liền sáng lên, nhưng lập tức lại ảm đạm.

Hắn thấy, quyền cước của Lâm Kha mặc dù nhanh, nhưng lại không có lực.

Điều này cũng có thể hiểu, dù sao Lâm Kha chỉ là con gái, sức lực tất nhiên không đủ. Đánh nhau với người bình thường còn được, đối mặt với cao thủ như Lôi Nghênh thì căn bản không đủ nhìn.

Trong lúc đang cười đùa, thì xe tới.

Nhóm người theo thứ tự lên xe, lần này, bọn họ mang theo cũng thật không ít hành lý, riêng của Lâm Kha và Lâm Vi Vi đã chiếm tám phần.

Đàn ông ra ngoài chỉ hận không được đi người không, còn phụ nữ ra ngoài thì hận không chuyển được cả phòng mang theo.

Lời này thật chí lý.

Bạch Tiểu Thăng cùng Lôi Nghênh hai người hai tay xách đầy hành lý, giúp đỡ hai người phụ nữ mang theo bao lớn bao nhỏ, có nặng hay không cũng vẫn phải mang lên, nhưng mấu chốt ở chỗ chuyển mãi mà không hết đồ, cửa xe lại không đủ rộng.

Lên xe, tìm tới vị trí, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được phải cười khổ.

Vé xe lần này đặt, tuyệt!

Bốn chỗ ngồi loại một, hai hai sát nhau, ở giữa là đường đi.

Bốn người bọn họ bị phân hai ghế phía trước và hai ghế phía sau.

Không tại cùng một hàng, chuyện này cũng không có gì, có thể tiếp nhận.

Quan trọng là, bốn chỗ ngồi này vừa gần lối đi lại vừa xa cửa sổ.

Phải có trình độ cao bao nhiêu, mới có thể đặt trước ghế ở những vị trí này! Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được mà cảm khái.

Nhóm người cũng không nhịn cười được.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ở hàng phía sau.

Lâm Kha cùng Bạch Tiểu Thăng một hàng, cách qua đường nói chuyện,

- Một lát nữa đợi người tới, hỏi xem có thể đổi chỗ ngồi hay không.

Đối với điều này, Bạch Tiểu Thăng liền gật gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, vị trí Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đã tới đông đủ, nhưng mà, hai người này đều muốn vị trí dựa vào cửa sổ, không muốn đổi.

Đúng lúc này, hai nữ hài trẻ tuổi mang theo đồ đạc, từ phía trước đi tới.

- Ồ, mau nhìn!

Lâm Kha cách qua lối đi chọc chọc Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang, hai nữ hài này còn rất trẻ trung, ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, cũng giữ lại mái tóc đen dài mềm mại, quần áo vừa vặn, lớn lên cũng rất xinh đẹp, giống như một đôi hoa tỷ muội.

Khác biệt chính là, một người khuôn mặt xinh đẹp, thuộc hình tượng nhã nhặn mà uyển chuyển.

Một người có đôi mắt hoạt bát, thuộc hình tượng hiếu động.

- Ừ, không sai, rất xinh đẹp!

Bạch Tiểu Thăng tán thưởng.

- Ai bảo anh nhìn cái này, tôi nói là cái túi kia cũng giống của tôi đó.

Lâm Kha lườm hắn một cái, nói.

Bạch Tiểu Thăng im lặng.

Điểm chú ý của đàn ông và phụ nữ, quả nhiên là khác biệt. Một cái túi, cái này có cái gì cần phải ngạc nhiên. . .

Trong suy nghĩ Bạch Tiểu Thăng thật đang muốn chửi bậy, hai mỹ nữ này lại đứng trước mặt Bạch Tiểu Thăng, nhìn trái nhìn phải, chỗ ngồi của các nàng vừa lúc là chỗ gần cửa sổ bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, Lâm Kha.

Hai vị mỹ nữ này cũng là đủ "Thần", cùng nhau xuất hành không ngờ giữa họ lại thêm ra hai người. . .

- Xin hỏi, có thể cùng chúng tôi đổi một chút không?

Vị mỹ nữ mang vẻ uyển chuyển hàm súc, mở miệng hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Nàng có nụ cười ngọt ngào, bên trong giọng nói còn lộ ra vẻ e lệ, để cho người ta không đành lòng từ chối.

- Có thể.

Bạch Tiểu Thăng cũng đang có ý đó, cười một tiếng, đứng lên đi đến chỗ Lâm Kha bên kia.

Mỹ nữ kia nhìn Bạch Tiểu Thăng cảm kích cười một tiếng, đang há miệng muốn nói câu cảm ơn.

Nhưng mà lời nói của nàng còn chưa ra khỏi miệng, đã nghe thấy bên cạnh vang lên một tràng tiếng nói.

- Ồ, tiểu Loli thật xinh đẹp!

Vị mỹ nữ mang vẻ đẹp hiếu động vừa nhìn thấy Lâm Kha đã la lên,

- Em gái nhỏ, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi. Đã lên cấp 3 chưa thế, da của em rất trắng đó, con mắt thật lớn, có hứng thú đi chơi hay không, chị đây vừa vặn là một đoàn trưởng của một xã đoàn đó.

Bạch Tiểu Thăng cùng những người bên ngoài đều quái lạ nhìn về phía mỹ nữ kia.

Vị mỹ nữ vẻ đẹp uyển chuyển hàm xúc, nhanh chóng tới lôi đồng bạn của mình đi, miệng còn oán trách nói,

- Giang Nguyệt, đừng như vậy. . . Cậu còn chưa phát hiện mình đã rất mất mặt rồi sao!

- Tôi đang tìm kiếm người mới, chuyện này có gì mà mất mặt?

Mỹ nữ gọi là Giang Nguyệt không nhịn được nhìn sang người đồng bạn,

- Tôi nói này Tô Lăng Ngữ đại tiểu thư, cậu hẳn là phải ủng hộ bạn thân làm việc chứ không phải là cản trở như thế này đâu.

Tô Lăng Ngữ thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn qua phía bên này, rất ngượng ngùng cười một tiếng, trực tiếp kéo Giang Nguyệt đến chỗ ngồi gần cửa sổ,

- Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi! Với bộ dạng này của cậu, rất giống như một tên lừa bán Loli!

Nói xong, Tô Lăng Ngữ đem hành lý của hai người đưa lên giá đỡ, khi để hành lý xuống nàng khẽ giật mình, nàng nhìn thấy một cái túi giống của mình như đúc.

- Lúc xuống xe, nên cẩn thận một chút, cẩn thận nhầm lẫn.

Giá đỡ chỗ Tô Lăng Ngữ đã đầy nên còn thừa lại hành lý nàng để tại giá đối diện, ngồi xuống, chuẩn bị cùng Giang Nguyệt nói chuyện một phen.

Nàng lại nhìn thấy Giang Nguyệt chìa thân thể ra ngoài, chính là đang cùng Lâm Kha xa xa chào hỏi,

- Này, em thật không cân nhắc một chút à, em có điều kiện rất tốt!

Tô Lăng Ngữ nói một cách bất đắc dĩ, khi thấy Bạch Tiểu Thăng đang nhìn nàng, liền không kìm lòng được nhún vai, làm bộ dạng bất đắc dĩ.

Bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, Lâm Kha cười hì hì, khi nghe những lời kia thì nàng rất đắc ý và hưởng thụ, còn cố ý kéo kéo Bạch Tiểu Thăng, hạ giọng nói,

- Có nghe thấy gì không, tôi thiên sinh lệ chất đó!

Bạch Tiểu Thăng yên lặng liếc mắt nhìn nàng.

Bên kia, Tô Lăng Ngữ cùng Giang Nguyệt trò chuyện, trong miệng các nàng luôn lặp đi lặp lại cụm từ —— "Thành phố Lâm châu" .

Ở giữa của chuyến xe.

- Cô bé kia đúng là rất không tệ, bằng không, chúng ta liền trói nàng lại đi? Mang về, mọi người khẳng định sẽ rất cao hứng!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nghe thấy từ bên kia truyền tới một câu nói quỷ dị.

Hắn lập tức sững sờ, quay đầu nhìn sang.

Có ý gì, hai mỹ nữ này lại là bọn buôn người sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận