Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1687: Tập hợp tiến công chiếm đóng

Khi Hồng Vũ cầm chìa khoá mở cửa, đưa Bạch Tiểu Thăng ra bên ngoài, nữ quản gia còn đang đứng sau cửa. Thấy giữa hai người không giống như xảy ra chuyện gì, vẻ mặt nữ quản gia còn mơ hồ kinh ngạc.

Hôm nay, trong đám người giúp việc cũng chỉ có nữ quản gia này biết cô Hồng Vũ định làm gì với người ta, đương nhiên cô chắc chắn sẽ không nói lung tung ra ngoài, cũng không dám, cô ta không gánh nổi hậu quả!

Về phần lần này qua không phải là ngài Lâm Thần Thăng kia, nữ quản gia cố ý dặn bên ngoài không được lắm miệng.

Ở đây, Hồng Vũ tuyệt đối là lão đại, cô làm chuyện gì cũng không cho người khác xen vào.

Bây giờ, người đàn ông này tới đây lại không xảy ra chuyện gì mà rời đi, Hồng Vũ còn nói muốn tiễn anh ta, điều này làm cho nữ quản gia thầm giật mình.

Phải biết rằng, ngoại trừ người lớn tuổi trong nhà, và những người khách có thân phận cực cao ra, có rất ít vị khách nào đến mà có thể được Hồng Vũ đối xử như thế!

- Cô đi cho người ta chuẩn bị xe, tôi tiễn ngài đây xuống tầng.

Hồng Vũ căn dặn một câu, làm nữ quản gia sốt ruột vội vàng gật đầu, đi gọi điện thoại.

Trong lòng nữ quản gia này lại giống như có sóng lớn dâng trào.

“Anh Năm" muốn tiễn khách, vẫn muốn đích thân đưa đến dưới tầng, người thanh niên này có lai lịch thế nào?

Trong lòng đầy tò mò, nên nữ quản gia đi vội vài chục bước còn cố ý quay đầu liếc nhìn, muốn xem thử Bạch Tiểu Thăng có gì khác người thường...

Bạch Tiểu Thăng nói vài câu khách sáo với Hồng Vũ rồi cũng không từ chối cô tiễn mình.

Rõ ràng, anh không ý thức được chuyện để cho Hồng Vũ tự mình tiễn dưới tầng có nghĩa là mình nhận được vinh quang đặc biệt thế nào!

Chờ tới khi xuống tầng, hai vệ sĩ giữ cửa thấy cảnh tượng như vậy đều vô cùng ngạc nhiên.

Hồng Vũ căn dặn một vệ sĩ dẫn đường cho Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng cũng từ biệt cô ta. Trước đây hai người đã lưu lại cách thức liên lạc, chỉ chờ ngày mai trao đổi sẽ bắt đầu chính thức "hành động" .

Bạch Tiểu Thăng được vệ sĩ dẫn đường đi xa.

Hồng Vũ vẫn còn nhìn theo đưa tiễn, làm một vệ sĩ khác kinh ngạc tới trợn mắt há hốc mồm.

"Anh Năm" của bọn họ khách sáo với người khác như vậy từ bao giờ! Sợ là chỉ có người lớn tuổi trong nhà họ Hồng, nhà họ Lâm tới, cô ta mới như vậy, còn phải là người lớn tuổi quan trọng đấy!

Người kia có lai lịch thế nào?

Vệ sĩ kia cũng rất kinh ngạc và nghi ngờ về Bạch Tiểu Thăng.

Chờ đi ra khỏi tòa nhà này, Bạch Tiểu Thăng lại phát hiện vệ sĩ dẫn đường không lạnh lùng và cao ngạo như trước đây, quả thật ân cần giống như gã sai vặt vậy.

Chờ đến tòa nhà ở viện trước, Bạch Tiểu Thăng gặp lại Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, đầu trọc cũng ở đây.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh chờ lâu như vậy, đã sớm nóng nảy không nhịn được, gần như muốn xông vào đòi người.

Đầu trọc luôn miệng trấn an, mới khiến cho bọn họ cố nhịn đến bây giờ.

Thấy Bạch Tiểu Thăng không sao, hai người Lâm Vi Vi mới thở phào nhẹ nhõm.

Đầu trọc thấy vệ sĩ trước đây cao ngạo lạnh lùng giờ đi theo bên cạnh Bạch Tiểu Thăng với vẻ mặt khiêm tốn giống như gã sai vặt, cũng không nhịn được mà âm thầm cười lạnh:

- Ai bảo anh điên cuồng, giờ biết người này có thân phận không tầm thường đi, đây chính là người tôi mời về đấy!

Đầu trọc vẫn rất kiêu ngạo.

Cuối cùng, ba người Bạch Tiểu Thăng rời khỏi đây, ngồi trên xe do Hồng Vũ sắp xếp về khách sạn mơi mình ở.

Chờ sau khi trở về, Bạch Tiểu Thăng nói cho hai người nghe tình hình trong đó, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng giật mình.

Không ngờ "anh Năm" nhà họ Hồng lại là phụ nữ, vốn tên là Hồng Vũ, không ngờ cô ta còn rất si tình, thích Lâm Thần Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nói mâu thuẫn trước đây của Hồng Vũ, Lâm Thần Thăng thế nào, Hồng Vũ "Che chở" Lâm Thần Thăng ra sao, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nghe tới ngây người.

- Thật không biết đây là một mối duyên tốt hay là nghiệt duyên nữa.

Lâm Vi Vi không nhịn được nói.

- Tôi đã dự định giúp bọn họ tác hợp!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói với ẩn ý sâu xa:

- Thuận lợi thì chúng ta lấy được lợi ích không nhỏ. Chờ tới khi đó, tôi có thể đến nhà họ Lâm, nói chuyện hợp tác với bọn họ!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nghe anh nói thế thì không nhịn được nhìn nhau.

Cho dù, bọn họ không biết cuối cùng Bạch Tiểu Thăng dự định thế nào, nhưng từ trước đến nay hai người đều ủng hộ quyết định của anh.

Suốt đêm yên tĩnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Tiểu Thăng còn ăn sáng thì Hồng Vũ đã gọi điện thoại tới, xin chỉ thị của "Đại tiên sinh" xem có thể bắt đầu "Hành động" chưa.

- Có thể, lập tức bắt đầu!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười trả lời.

Anh đã biết Hồng Vũ sớm sốt ruột không chịu được.

Phụ nữ đang yêu, có thể hiểu được...

Bên kia.

Sáng sớm, Lâm Thần Thăng và Hứa Gia Hạo lên xe, lén đến trung tâm thành phố.

Buổi trưa, bên đó có một hoạt động do nhà họ Lâm tổ chức, buổi tối còn có tiệc rượu.

Lâm Thần Thăng đều phải tham gia, lại rất lo lắng Hồng Vũ sẽ phái người bao vây mình.

- Quả thật không có cách nào sống thế nào nữa, tôi không phải là đang ngồi tù mà!

Trên xe, Lâm Thần Thăng vẫn vô cùng tức giận, bực tức nói:

- Có phải người phụ nữ nhà họ Hồng kia bị bệnh không, cứ quấn quít lấy tôi không để cho tôi yên vậy! Tôi sẽ nói với mẹ tôi từ chối mẹ cô ấy, không thể ở cùng với cô ấy, không quan tâm phải trả giá lớn thế nào!

Hứa Gia Hạo nghe anh ta nói thì vừa gật đầu, vừa xoay người nhìn chăm chú phía sau.

- Cậu nhìn cái gì chứ?

Lâm Thần Thăng thấy thế thì không nhịn được nhíu mày hỏi.

- Không thích hợp, Lâm thiếu.

Hứa Gia Hạo lẩm bẩm nói, quay sang nói cho Lâm Thần Thăng biết:

- Từ khi anh và cô nhà họ Hồng xích mích tới nay, anh ở nhà thì thôi, không ai quấy rầy, chỉ cần anh vừa đi ra, nhất định sẽ có người đuổi theo, không có một ngày nào ngoại lệ! Không một ngày nào cả! Tôi cũng thấy bội phục trước sự kiên trì của cô Hồng, còn nghĩ không biết tới lúc nào cô ấy mới thu tay lại. Nhưng sao hôm nay tôi nhìn thế nào... thấy phía sau không có ai theo cả vậy!

Hứa Gia Hạo nói chuyện này làm cho Lâm Thần Thăng cũng để ý.

- Có lẽ là do chúng ta đi đủ kín đáo.

Lâm Thần Thăng nói.

Bản thân anh ta cũng không tin lời này.

Anh ta tin chắc, ngay cả người giúp việc của mình cũng là nội ứng của Hồng Vũ.

- Thật không có à? Cậu nhìn kỹ thử xem!

Lâm Thần Thăng không nhịn được nhìn về phía sau:

- Nếu như thật sự không có người theo, tôi lại lạy phật! Tốt nhất là về sau họ Hồng đừng dây dưa với tôi nữa! Tôi và cô ấy là không có khả năng!

Hai chủ tớ nhìn chăm chú phía sau suốt đường đi cũng không có thu hoạch gì.

Chờ đến nơi, Lâm Thần Thăng vừa xuống xe liền dẫn theo Hứa Gia Hạo nhanh chóng vào trung tâm thương mại, để ý đám "người đòi nợ" .

Không ngờ cô Hồng Vũ kia lại sử dụng chiêu này tới ép mình, quả thật là "Ác độc", dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Lâm Thần Thăng cảm thấy rất phiền về điều này.

Kết quả, hai đàn ông Lâm Thần Thăng và Hứa Gia Hạo đi dạo trong khu thương mại suốt hai giờ, đi tới mức chân cũng bủn rủn, lại không phát hiện ra một người đòi nợ nào tới tìm bọn họ.

Lâm Thần Thăng cảm thấy buồn bực về điều này, vừa vặn điện thoại có tiếng chuông.

- Tôi đã biết người phụ nữ Hồng Vũ kia mà, cô ta chắc chắn sẽ không để yên đâu, chắc chắn đang có ý tưởng quỷ quái gì đó!

Lâm Thần Thăng lộ ra dáng vẻ "Tôi sớm đoán được".

Kết quả, khi Lâm Thần Thăng thấy tin nhắn thì sửng sốt.

Đúng là Hồng Vũ gửi tin nhắn này tới, phía trên có một câu nói, tổng cộng mười chín chữ mà thôi.

- Nợ nần giữa hai bên chúng ta đã thanh toán xong, về sau không ai nợ gì ai nữa.

Họ Hồng kia, đây là... không đòi nợ nữa à?

Lâm Thần Thăng quả thật có cảm giác không thể tin nổi.

Anh ta cố nén kích động muốn gửi tin hỏi lại, còn cho là trong này có âm mưu gì khác.

Lâm Thần Thăng để ý xung quanh, lại muốn đi thêm hai vòng.

Lúc này, Hứa Gia Hạo suýt nữa khóc:

- Lâm thiếu, tôi nói này, anh bỏ qua cho tôi đi, đi nữa thì tôi sẽ tàn phế mất.

...

Mãi cho đến buổi trưa, Lâm Thần Thăng đã có nửa ngày thoải mái tự tại hiếm có trong thời gian qua.

Trên mặt Lâm Thần Thăng rất vui vẻ, nói với Hứa Gia Hạo, cuối cùng đầu óc người phụ nữ nhà họ Hồng kia đã thông suốt, không cho người dây dưa với anh ta nữa.

- Như vậy có phải là cô Hồng muốn buông tha anh không, Lâm thiếu.

Hứa Gia Hạo không nhịn được nói thêm một câu.

Lâm Thần Thăng ngây người, sửng sốt vài giây, sau đó tức giận tát qua:

- Thối lắm, rõ ràng là tôi buông tha cô ta!

Bị phụ nữ quăng à?

Không phải là đang nói linh tinh sao!

Anh ta đường đường là đàn ông, làm sao có thể bị người phụ nữ quăng được!

Hứa Gia Hạo ôm đầu chạy trốn rồi đứng ở phía xa nhìn Lâm Thần Thăng vẫn có chút thất thần, không nhịn được lẩm bẩm nói:

- Vừa không bị dây dưa liền suy nghĩ, hay là Lâm thiếu có hội chứng thích bị ngược đãi à.

Lâm Thần Thăng quả thật cảm thấy hơi mất mát:

- Người phụ nữ nhà họ Hồng kia nghĩ thoáng như thế sao...

Buổi trưa, trong hoạt động nhà họ Lâm, Lâm Thần Thăng ngồi ở hàng trước bất ngờ thấy một khách quý leo lên sân khấu, chính là Hồng Vũ!

Lâm Thần Thăng suýt nữa không nhận ra được cô ta. Hồng Vũ chắc đã chuyên môn mời người tới trang điểm, cảm giác nữ tính, xinh đẹp nhất từ trước tới nay, làm cho anh ta cũng phải nhìn chăm chú, không dám nhận.

Đương nhiên, giờ phút biết đó là Hồng Vũ, nếu không phải không đúng trường hợp, Lâm Thần Thăng đã muốn theo bản năng chạy trốn rồi.

Kết quả, Hồng Vũ không hề nhìn anh ta, hoàn toàn là bộ dạng một người khách quý bình thường lên sân khấu.

Chỉ có điều, sau khi đọc diễn văn, ở ngay trước mặt tất cả mọi người, Hồng Vũ bỗng nhiên đưa tay về phía Lâm Thần Thăng và nói:

- Lần này tôi đến đây còn có một mục đích khác. Trước đây, ngài tôi và Lâm Thần Thăng xảy ra một vài chuyện hiểu nhầm, dẫn đến anh ấy đã có lúc rất không thoải mái, tôi chính thức xin lỗi anh ấy, hy vọng ngài Lâm Thần Thăng lượng thứ cho.

Câu xin lỗi này ngoài dự đoán của mọi người, làm cho Lâm Thần Thăng cảm giác có chút luống cuống tay chân, anh ta không thể tin được nhìn Hồng Vũ, lại phát hiện đối phương đã nghênh ngang rời đi.

Bóng lưng đặc biệt xinh đẹp!

- Không biết có phải người phụ nữ này uống nhầm thuốc hay không.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, trong lòng Lâm Thần Thăng có chút rối loạn, còn cảm thấy đặc biệt không đúng.

Một câu xin lỗi làm cho anh ta có cảm giác buồn bã mất mát vô cớ.

- Có phải mình không có tự trọng không? Đáng lẽ mình phải vui mừng mới đúng chứ!

Lâm Thần Thăng âm thầm nói với mình.

Nhưng anh ta lại không vui nổi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận