Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 228: Để chị chê cười!



Bạch Tiểu Thăng sau khi làm xong việc với ngân hàng thì ở bên ngoài đi dạo đến trưa.

Huyện thành này là của nhà cậu ta là địa phương cậu ta ở từ nhỏ đến lớn.

Nhưng mà rất lâu chưa có trở về, nơi này biến hóa rất lớn, rất nhiều nơi cảnh còn nhưng người đã mất.

Bạch Tiểu Thăng dựa theo ấn tượng loáng thoáng, đi một lượt nhớ lại một chút.

Đến năm giờ chiều, cậu ta cũng không có trở về nhà, trực tiếp đi đến nhà bà nội, dù sao ban đêm mọi người đều sẽ tập hợp ở nơi đó.

Đến cửa nhà bà nội, cửa đang đóng, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

Không lẽ, mình tới chậm?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc.

Không thể a!

Theo lệ cũ năm trước, toàn bộ gia tộc bọn họ mặc kệ là có chuyện, hay là tụ hội, đều vào lúc tám giờ tối, đây là quy củ truyền thừa từ khi ông còn, nhiều năm chưa từng thay đổi.

Sẽ không phải Bạch Phỉ kìm nén không được, sớm hành động a!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhíu mày, vội vàng đẩy cửa vào.

Khi vào hắn ta mới kinh ngạc phát hiện.

Rất nhiều người, hắn cũng không có nhận ra.

Nếu như không phải nhìn thấy Lý Phượng Quan, Lý Thu Vân, Bạch Tiểu Thăng hoài nghi, mình đi sai nhà.

- Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đây chính là cháu trai của em, Bạch Tiểu Thăng!

Lý Phượng Quan vẻ mặt tràn đầy nụ cười, lôi kéo một cánh tay của bà chị họ Trầm, chỉ vào Bạch Tiểu Thăng nói.

Bà lão kia nhìn qua.

- Chào bà!

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian lễ phép chào hỏi, chỉ cảm thấy bà lão này, có chút quen mắt, giống như là khách nhân phương xa những năm qua đã đến. Bạch Tiểu Thăng hàng năm ở bên ngoài, trở về nhà số lần có hạn, rất ít gặp được.

Trầm Băng nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được khẽ vuốt cằm.

Bạch Tiểu Thăng đứa nhỏ này, chợt nhìn bình thản không có gì lạ, nhưng mà Thẩm lão thái thái sống lâu như vậy, nhìn người cực kỳ chuẩn xác.

Bạch Tiểu Thăng vẻ mặt tự tin, cả người lộ ra một cỗ "Ổn", không táo bạo không ngại ngùng, tuyệt đối là đã thấy qua việc đời.

Cậu ấy đối mặt với khách nhân lạ mặt, vẫn ung dung không vội, ứng đối càng phi thường vừa vặn.

Trầm Băng một chút liền chọn trúng.

Đứa nhỏ này, không tầm thường.

Chỉ là không biết rõ ý tứ của Thiến nhi. . .

Bà lão họ Trầm nhịn không được nhìn về phía cháu gái.

- Là anh!

Dương Thiến Nhi chợt quát to một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy.

Bạch Tiểu Thăng thấy được nàng, cũng là sững sờ, kinh ngạc nói,

- Cô làm sao lại ở chỗ này? !

- Các cháu quen biết?

Hai bà lão vẻ mặt ngạc nhiên, trăm miệng một lời nói.

Mọi người chung quanh, cũng sững sờ.

Lúc đầu muốn tác hợp cho hai người trẻ tuổi, vậy mà họ lại quen biết nhau, đây không phải là thiên đại duyên phận sao!

Hai con mắt Lý Thu Vân, nhịn không được tỏa sáng.

Lần này, chỉ sợ là sẽ thành a!

- Cô còn đuổi đến nhà của tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười hỏi.

- Phi, tôi mà biết rõ là nhà của anh, căn bản sẽ không đến!

Dương Thiến Nhi mặt đỏ lên, xì khói nói.

Hai người không tự chủ được tranh cãi, bỗng nhiên cảm giác bầu không khí không thích hợp, hướng người bên cạnh nhìn.

Người xung quanh, ánh mắt là lạ.

Dương Thiến Nhi nhìn Lý Phượng Quan, Lý Thu Vân đang ngạc nhiên nhìn mình, kìm lòng không được mặt đỏ lên.

Đến cuối cùng, nàng ngụy trang làm cô gái ngoan ngoãn cũng không thành công, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng lập tức loạn.

Nhưng mà, kỳ quái là, Lý Phượng Quan hoàn toàn không để ý, ngược lại có mất phần ý tứ "Quả là thế".

Dương Thiến Nhi không biết rõ.

Trầm Băng lúc còn trẻ, cũng là loại tính cách này, thậm chí Lý Phượng Quan cũng thế, tiểu thư khuê các, ngược lại không được bọn họ ưa thích.

- Thiến nhi, đây là Bạch Tiểu Thăng, Tiểu Thăng, đây là Dương Thiến Nhi.

Lý Thu Vân nói xong, nhịn cười không được hỏi,

- Khục, bà còn giới thiệu cái gì a, bà làm sao lại quên, hai đứa đã sớm quen biết!

Đúng là đã sớm quen biết, thế nhưng, thẳng đến hiện nay mới biết được tên của nhau!

Bạch Tiểu Thăng, Dương Thiến Nhi, im lặng nhìn đối phương.

Dương Thiến Nhi không phải là người ở trong miệng của mẹ, là đối tượng giới thiệu cho mình sao? Bạch Tiểu Thăng có chút đắng chát cười.

Dương Thiến Nhi cũng vậy, có chút trở tay không kịp.

- Đã quen biết, vậy thì bớt việc. Tôi lần này đến, muốn ở thêm vài ngày, người trẻ tuổi các cháu nên giao lưu nhiều hơn.

Trầm Băng cười ha ha.

Lý Phượng Quan cũng cười lên.

- Mẹ, có khách đến thăm người rồi sao!

Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến giọng của một người phụ nữ. Đám người quay đầu, chỉ thấy chú ba, thím ba của Bạch Tiểu Thăng lần lượt tiến đến.

Hai người bọn họ, quen biết bà lão họ Trầm, cũng biết mấy đứa con gái của nàng, lúc này nhiệt tình chào hỏi.

Lý Phượng Quan nụ cười chìm xuống, đứng dậy lôi kéo Trầm Băng,

- Bà chị, chỗ này có chút náo loạn, hai chị em chúng ta, đi vào trong phòng chuyện đi.

- Cũng tốt.

Thẩm lão thái thái không có nghi ngờ gì, gật đầu.

Hai bà lão đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Người còn lại ở tại phòng khách.

Lý Thu Vân cùng với thím ba của Bạch Tiểu Thăng, thu xếp hoa quả khô cùng trà bánh.

Bạch Tiểu Thăng, Dương Thiến Nhi ở trong góc, nhìn nhau cười lạnh.

- Thật là khéo, lại gặp mặt, đồng chí cảnh sát!

Dương Thiến Nhi đùa cợt nói.

- Thế giới thật nhỏ!

Bạch Tiểu Thăng cảm khái một phen, nhìn qua Dương Thiến Nhi,

- Không nghĩ tới, cô là người cùng tôi ra mắt.

- Anh cũng đừng nghĩ, người đàn ông lý tưởng của Dương Thiến Nhi tôi là phải lớn lên đẹp trai, sự nghiệp có thành tựu, không phải là giống người bình thường như anh!

Dương Thiến Nhi hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng doạ người.

- Thế tôi đây yên tâm!

Bạch Tiểu Thăng thế mà gật đầu, chân thành nói,

- Cô cũng không phải loại tôi thích!

- Anh!

Dương Thiến Nhi nhịn không được nổi giận.

Nàng có thể nói không vừa mắt hắn, nhưng tên này dựa vào cái gì nhìn mình không vừa mắt, mình muốn dáng người có dáng người, còn có công việc ở công ty lớn rất có tiền đồ a!

Bạch Tiểu Thăng uể oải cầm lấy một quả táo, chuẩn bị cắn.

Dương Thiến Nhi hờn dỗi, đoạt lấy, chính mình hung hăng cắn một cái, nhai ngấu nghiến.

- Tôi vừa rồi đi nhà xí, giống như chưa có rửa tay.

Bạch Tiểu Thăng ác độc cười nói.

Dương Thiến Nhi ngẩn ngơ, miếng táo bên trong miệng nhai cũng không được, mà nôn cũng không xong, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi nói dối đó, tôi là người có bệnh thích sạch sẽ a.

Bạch Tiểu Thăng cho nàng một nụ cười xán lạn.

Dương Thiến Nhi lúc này mới thở dài ra một hơi, nhịn không được lại lườm hắn một cái.

Hai người lần này chơi đùa, đều rơi vào trong mắt mẹ của Bạch Tiểu Thăng, nàng lập tức mặt mày hớn hở.

Hai đứa nhỏ nói cái gì, nàng không nghe rõ, cũng cảm giác như đang cãi nhau ầm ĩ, giống người yêu.

Xem ra lần này, có thể thành!

Lý Thu Vân rất vui mừng, nhịn không được nhìn bộ ngực cùng cái mông của Dương Thiến Nhi, trong lòng đắc ý,

- Đứa nhỏ này, xem xét liền biết có thể sinh dưỡng. Nguyện vọng làm bà của mình, rốt cục sắp thực hiện được rồi.

Trong phòng mọi người trò chuyện, lần lượt có người đến.

Cha của Bạch Tiểu Thăng, bác cả, thím cả, chú tư, thím tư, thậm chí một số anh họ, em họ, chị họ, em họ đều đến đây.

Một cái phòng khách lớn như vậy, lập tức có vẻ hơi chen chúc.

Tiệc tối, là do Lý Thu Vân định ra mời đầu bếp tới, cái bàn đến lúc đó cũng sẽ đưa tới, không cần quan tâm.

Trong phòng ngủ.

Lý Phượng Quan lôi kéo tay Trầm Băng, hai người trò chuyện.

Từ lúc còn trẻ một mực nhớ đến hiện nay, nói xong lời cuối cùng, hai người đều rất cảm khái.

Chị em hai người thậm chí đã hẹn, ban đêm ngủ cùng chỗ, tiếp tục trò chuyện suốt một đêm.

Âm thanh bên ngoài, càng ngày càng ầm ĩ.

Suy nghĩ của Lý Phượng Quan bị kéo về hiện thực, nụ cười của nàng cũng thu lại, hiển hiện một tia u sầu.

- Em gái, em làm sao vậy?

Trầm Băng nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

- Chị à!!

Lý Phượng Quan vẻ mặt có chút phức tạp.

- Chị tới, vào lúc này, cũng quá không đúng lúc. Tý nữa. . . Chỉ sợ để chị chê cười!

Bạn cần đăng nhập để bình luận