Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 417: Để lại cho mình một đối thủ



Sau khi Trần Cửu Tranh rời đi, Vương Tân Thành cùng Bạch Tiểu Thăng cũng không quan tâm nhiều đến hắn, ba phe giờ thành hai phe, càng để hai người nói chuyện thoải mái, thân cận hơn rất nhiều.

Cuối cùng, ăn uống xong xuôi.

Bạch Tiểu Thăng nhiệt tình giữ Vương Tân Thành lại, mong ông có thể ở lại chơi mấy ngày.

Vương Tân Thành một mặt tiếc nuối, uyển chuyển cự tuyệt, ông nói mình sẽ trở lại vào lần sau.

Trò chuyện mãi đến chỗ tiếp tân Bạch Tiểu Thăng mới không đề cập tới vấn đề đó nữa, mang theo Trần Trường Khoảnh, Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh đưa hai người Vương Tân Thành rời đi.

Cho đến cuối ngày, Bạch Tiểu Thăng cùng Vương Tân Thành đều không có chú ý tới, Trần Tịch có điều gì dị thường, càng không thể nào biết được, việc Trần Tịch đã cảnh cáo Trần Cửu Tranh.

Đưa tiễn "khách nhân" xong, Bạch Tiểu Thăng mang theo đám người, trở lại Truyền Thông Trung Kinh.

Trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với Tống Nhất Minh một chút.

- Tôi biết rõ lúc trước cậu là trợ lý của Tống Trường Không, tâm lý lo lắng về việc tôi có nghi ngờ cậu hay không vì vậy tôi có thể nói cho cậu rõ ràng, tôi không quan tâm. Dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người, tôi nếu đã lưu lại cậu, như vậy trước đây cậu làm cái gì, bây giờ cậu cứ thế mà làm! Còn có, tôi muốn để Vi Vi theo cậu học xử lý công việc!

Tống Nhất Minh liên tiếp gật đầu, nhìn như không có gì bất thường.

- Khởi động hệ thống phân tích vẻ mặt trung cấp. . .

- Mở ra chế độ tính toán chính xác, chỉ có thể kích hoạt một giờ một lần, mục tiêu một người, tổng hợp đo lường tính toán độ trung thành của đối phương đối với kí chủ, độ tín nhiệm, mô phỏng ra những tâm tư ẩn dấu trong lòng đối phương. . .

Giọng nói của Hồng Liên vang lên trong đầu Bạch Tiểu Thăng.

Đây là lần đầu Bạch Tiểu Thăng kích hoạt cái chế độ này.

Kể từ khi thăng cấp đến cấp tổng giám đốc, hắn còn chưa có sử dụng những phần thưởng, trước mắt không có việc gì, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên có chút hào hứng. . .

- Độ trung thành của đối phương giảm xuống 5%, độ tín nhiệm giảm xuống 5%, thái độ lo lắng, hoang mang. . .

Nghe hệ thống báo cáo, Bạch Tiểu Thăng cười.

Bây giờ hắn rất thuận tay sử dụng hệ thống phụ trợ này, làm như công cụ học tập, không chỉ dùng để rèn luyện năng lực phân tích của mình, còn dùng để xác minh phán đoán của mình.

Quả nhiên, khi nói đến việc Tống Nhất Minh chỉ dạy cho Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh liền có tâm lí mâu thuẫn cùng sợ hãi. Hắn sợ dạy cho Lâm Vi Vi xong, mình sẽ bị khai trừ, hắn sợ đây là một cái bẫy dành cho hắn.

Đây là bản chất của con người!

Bạch Tiểu Thăng cũng hiểu được.

- Khi mang theo Vi Vi, Tống Nhất Minh cậu cũng không thể ngồi không, cậu có thể cùng Vi Vi học làm thế nào để theo dõi “Chế độ mục đích xin chuyển cương vị” dành cho nhân viên, làm thế nào để phát hiện vấn đề, ghi lại các vấn đề đó và đưa ra các biện pháp giải quyết cho tôi. Chế độ này, chính là nỗ lực của tôi, không được có sơ suất! Còn có, bắt đầu từ hôm nay, công việc mà cậu phụ trách chỉ sợ còn nhiều hơn một chút. Tôi hi vọng về sau, các phòng ban của công ty có thể dung hợp thành một chỉnh thể, có phúc cùng hưởng, thúc đẩy lẫn nhau! Cậu phải giúp tôi vấn đề đó!

Bạch Tiểu Thăng rất thẳng thắn gia tăng công việc cho Tống Nhất Minh!

Đôi mắt Tống Nhất Minh sáng lên.

- Độ trung thành đối phương tăng thêm 8%, độ tín nhiệm tăng lên 9%, đối tượng đang ở trong trạng thái phấn khích. . .

Hồng Liên tiếp tục báo cáo.

Bạch Tiểu Thăng tươi cười.

Muốn làm cho những người như Tống Nhất Minh yên tâm, không phải dựa vào lời nói, lời khuyên, mà là tăng thêm công việc cho hắn!

Đưa ra các nhiệm vụ quan trọng!

Đây là cách tốt nhất để loại bỏ sự lo lắng, cũng là phương pháp tốt nhất để hắn có thể yên tâm làm việc cho mình.

Bạch Tiểu Thăng biết rõ chính mình còn quá trẻ, kinh nghiệm làm việc còn thiếu sót rất nhiều. Đặc biệt, khi hắn trở thành tổng giám đốc của một công ty lớn, trách nhiệm trên vai của hắn nặng thêm, công việc nhiều vô số kể, khó tránh khỏi tình trạng lo trước lo sau.

Điều này còn chưa đủ!

Bạch Tiểu Thăng có yêu cầu cao hơn đối với chính mình, không thể chỉ dừng bước ở đây, mà hắn thì không có thời gian để tích lũy kiến thức.

Cho nên, Bạch Tiểu Thăng bắt đầu sử dụng hệ thống phụ trợ, để rèn luyện bản thân ở mức độ cao nhất!

Hắn yêu cầu Hồng Liên, đem các phương pháp quản lí tốt nhất, tiến hành ghi nhớ lâu dài trong đầu của mình, sau đó học theo. Về việc xử lí giữa người với người, hắn đã có công cụ kiểm tra là hệ thống phân tích vẻ mặt, xác minh tính chính xác của những phương pháp kia!

Trong cuộc nói chuyện vừa rồi với Tống Nhất Minh, hắn đã sử dụng cách này.

Tuy nhiên, Bạch Tiểu Thăng không phải lợi dụng Tống Nhất Minh, hắn thật lòng cảm thấy Tống Nhất Minh không tệ!

Trước mắt, thông qua hệ thống phân tích vẻ mặt, hắn biết được độ trung thành cùng với độ tín nhiệm của Tống Nhất Minh đối với mình đều vượt qua 50%, hắn cũng âm thầm hài lòng.

Chỉ cần thành tâm mà đối đãi, Tống Nhất Minh chưa chắc không thể trở thành người như Lâm Vi Vi.

. . .

Trần Trường Khoảnh đi theo ở phía sau, mới đầu, nhìn Bạch Tiểu Thăng kêu Tống Nhất Minh chỉ dạy Lâm Vi Vi, ở chỗ sâu trong đôi mắt của hắn, ẩn dấu một chút mỉa mai.

Trần Trường Khoảnh cũng nghĩ Bạch Tiểu Thăng đang lợi dụng Tống Nhất Minh, để hắn bồi dưỡng Lâm Vi Vi, sau đó sẽ đuổi cổ hắn đi.

Nhưng mà, khi nghe Bạch Tiểu Thăng tăng thêm công việc cho Tống Nhất Minh, Trần Trường Khoảnh không khỏisững sờ, đôi mắt của hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Bạch Tiểu Thăng thật đúng là dự định trọng dụng Tống Nhất Minh, hắn không sợ Tống trợ lý lòng hướng Tống Trường Không hay sao!

Xét việc dùng người, Trần Trường Khoảnh là một con người rất bảo thủ.

. . .

- Vi Vi, em cùng Nhất Minh về công ty trước đi, hai người phải làm việc chăm chỉ, dù là học hỏi lẫn nhau, hay là dạy bảo, cũng cần làm hết khả năng. Anh là một vị tổng giám đốc, sau này chỉ dựa vào hai người thôi đó.

Bạch Tiểu Thăng nói đùa.

Ánh mắt Tống Nhất Minh hiện lên vẻ cảm kích, Lâm Vi Vi mỉm cười ngọt ngào, hai người đồng thời rời đi.

Bọn hắn vừa đi, trên đường, cũng chỉ còn lại Bạch Tiểu Thăng cùng Trần Trường Khoảnh.

Trần Trường Khoảnh lập tức cảm giác có chút mất tự nhiên.

Bạch Tiểu Thăng bước chân chậm lại, nửa cười nửa không nhìn Trần Trường Khoảnh.

- Trần phó tổng của tôi.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái nói:

- Tôi và cậu cùng Tống Trường Không, cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết! Trong việc đối phó tôi, tôi cảm thấy được, Tống Trường Không ít nhất chiếm tám điểm tâm cơ!

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy như vậy?

Trần Trường Khoảnh rất là ngạc nhiên, tâm lý lại thả lỏng.

Chẳng có gì ngạc nhiên khi Bạch Tiểu Thăng không trách phạt hắn, nguyên lai mọi cái sai đều nằm ở Tống Trường Không, như vậy cũng tốt. . .

- Mà cậu lại chiếm chín mươi hai điểm!

Bạch Tiểu Thăng thở dài.

Nguyên lai đây là thang điểm một trăm!

Trần Trường Khoảnh vừa thở dài nhẹ nhõm, trái tim lập tức muốn bị đóng băng.

Từ đầu đến cuối, Bạch Tiểu Thăng có thể nhìn thấy rất rõ ràng! Quả nhiên không dễ lừa gạt!

Trần Trường Khoảnh sắc mặt phát khổ.

Nếu Bạch Tiểu Thăng dễ đối phó, cũng không để mình phải năm lần bảy lượt kinh ngạc, để khi đối mặt với hắn, lòng kiêu ngạo của bản thân cũng chạy đâu không thấy.

- Bạch tổng, nếu cậu nghĩ như thế? Vậy cậu muốn thế nào!

Lúc mà Trần Trường Khoảnh nói ra câu nói này, hắn cảm giác cổ họng của mình cũng khô ran.

Lời này chẳng những không có khí thế, còn có vẻ hơi lo sợ không yên.

- Tôi không muốn thế nào! Tôi tự nhiên chỉ muốn lưu lại cậu, làm tốt chức phó tổng cho tôi!

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng, sau đó không nói nhảm nữa, quay người rời đi.

Trần Trường Khoảnh nghẹn họng nhìn trân trối.

Lời nói của Bạch Tiểu Thăng đã rất rõ ràng, nhưng lại không nói lời bịa đặt, cũng không uy hiếp. . . Mà lại bỏ đi, đó là có ý gì? !

Trần Trường Khoảnh mờ mịt không biết phải làm thế nào.

Hắn cảm giác đầu choáng váng, khi đối mặt với Bạch Tiểu Thăng, cảm giác như máu bơm lên não không đủ vậy.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chân đi về công ty, khóe miệng nổi lên nụ cười.

Hắn tự nhiên muốn lưu Trần Trường Khoảnh và hắn sẽ làm việc hết sức mình để khoan dung.

Nếu không ai sẽ tạo áp lực cho hắn, khiến cho hắn không ngừng cảnh giác, không ngừng phát triển, rèn luyện bản thân!

- Trần Trường Khoảnh, ngươi là một đối thủ mà ta để lại cho bản thân, để cho ta luôn luôn cảnh giác rằng mình không thể thư giãn! Ta hi vọng ngươi cố gắng nhiều hơn, không uổng công sự mong đợi mà ta dành cho ngươi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận