Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 532: Nhà nghèo có thân thích giàu



- Anh Bạch Phỉ, anh nói 'Chúng ta cũng không muốn đi Lý gia', thế 'Chúng tôi' này là chỉ ai vậy? Anh cùng chị Bạch Nhiên? Hay chẳng lẽ lại còn có mấy người chú bác bọn họ?

Bạch Tiểu Thăng không kìm lòng được phải hỏi.

Bạch Phỉ nói câu này khiến hắn thật bất ngờ.

Vốn dĩ chỉ là một lần đi thăm người thân bình thường, đi theo bà nội đến chúc thọ ông cậu mà thôi.

Nhưng mà bây giờ xem ra, chuyện này cũng không có đơn giản như vậy!

Bạch Tiểu Thăng vắt hết óc nhớ lại, cũng chỉ nhớ được ông cậu này của mình tên là Lý Văn Tôn, còn những chuyện khác thì không có ấn tượng gì.

Chuyện này, cũng không thể trách hắn.

Lúc trước, Bạch Minh Hành cảm thấy con mình cần phải tiếp nhận sự giáo dục tốt hơn, đồng thời cũng nên sớm ra ngoài kinh lịch rèn luyện một chút. Với lại, hồi đó hắn còn rất nhỏ nên đưa hắn đến trường học có điều kiện tốt, ký túc quản nghiêm một chút.

Lúc đó, những con cái nhà khác cũng chỉ đi học ở trường gần nhà, nên có thể thường về nhà mình.

Còn như Bạch Phỉ nói, Bạch Tiểu Thăng thường ít ở nhà nên không có gặp được những người thân thích này là chuyện rất bình thường.

Nhưng mà, những người thân thích Lý gia này chả nhẽ lại không tốt đến mức như thế sao, có thể làm cho Bạch Phỉ, thậm chí Bạch Nhiên đều có thái độ như vậy?

Bạch Tiểu Thăng không thể hiểu nổi.

Bạch Phỉ cùng Bạch Nhiên liếc nhau, Bạch Nhiên gật gật đầu ra hiệu cho Bạch Phỉ tiếp tục nói.

Bạch Phỉ đắng chát hướng Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Vậy thì anh nói thẳng nhé, lần này đi sang Lý gia, người thật lòng muốn đi hoặc không có suy nghĩ gì khác chắc cũng chỉ có bà nội và chú hai thôi! Còn lại, tất cả mọi người đều không muốn đi!

Toàn bộ đều không muốn đi? ! Bạch Tiểu Thăng giật mình.

Dù trong lòng của hắn đã có chuẩn bị, nhưng mà cái từ "Chúng tôi" này có phạm vi quá lớn rồi.

Chuyện này sao có thể!

Cái Lý gia này đã làm gì mà để người người oán trách như thế? !

Dù sao cũng là ông cậu, không đến mức như thế chứ!

Bạch Tiểu Thăng không nghĩ ra.

- Nếu nói đến vị ông cậu Lý Văn Tôn này của chúng ta, thì đó tuyệt đối là một người có tính khí rất nóng, năm đó ông ấy rất ngạo mạn, mắt cao hơn đầu, xem thường những người lăn lộn không bằng bọn họ. Có một người cha như vậy làm tấm gương thì có thể nghĩ ra ba vị cô, chú kia của chúng ta là dạng nhân vật gì rồi đó. Còn có mấy vị họ hàng cùng thế hệ kia của chúng ta nữa, người nào cũng đều kế thừa loại tính cách cao ngạo này, không, phải nói là 'Trò giỏi hơn thầy' !

Trong lúc Bạch Phỉ nói chuyện, không có từ nào là không trào phúng.

- Trước đây ít năm, Bạch gia chúng ta xác thực cũng không tốt lắm! Không bằng được Lý gia bọn họ, Lý gia người ta có thể tới nhà chúng ta cũng là do mặt mũi của bà nội mà thôi.

Bạch Phỉ tự giễu cười,

- Nhà nghèo có một cái thân thích giàu có, còn hay qua lại, em chắc có thể tưởng tượng ra đó là tình hình thế nào rồi. . . Mình đối đãi thật lòng với họ nhưng người ta lại cảm giác đó là bẩn thỉu! Cũng thua thiệt em được học tập ở bên ngoài, chưa một lần được hưởng thụ qua loại chế giễu này, cảm giác bị chế nhạo nó rất nhục nhã đó!

Trong lúc Bạch Phỉ nói chuyện, trên trán hắn còn ẩn ẩn lộ ra gân xanh, giống như trong lòng vẫn còn rất tức giận.

Bạch Tiểu Thăng trầm mặc.

- Em chắc nghĩ anh là một người rất tham tiền đúng không, anh ngay cả người nhà mình cũng dám tính toán, trong mắt chỉ có tiền mà thôi.

Bạch Phỉ than nhẹ một tiếng,

- Nếu nói ra thì cũng do bóng ma của tuổi thơ, do ảnh hưởng của bọn họ đó! Tiền mà, quan trọng bao nhiêu chứ, có tiền mới là người thân nếu không có tiền mà nói là thân nhân thì ánh mắt người ta nhìn mình đều là đao kiếm!

Bạch Phỉ không nói được nữa.

- Tiểu Thăng, em khả năng sẽ cảm thấy lời nói của anh Bạch Phỉ hơi phóng đại, nhưng mà chị có thể nói với em, anh ấy nói không phóng đại chút nào đâu, bởi vì em chưa từng thấy qua, cho nên em sẽ không có ấn tượng trực quan! Năm đó, bà nội chính là bị những thân thích này tới cửa làm cho tức giận đến bệnh, thiếu chút nữa phải vào bệnh viện!

Bạch Nhiên ở bên cạnh nói ra.

Cái gì!

Làm cho bà nội tức giận đến mức ngã bệnh, thiếu chút nữa phải vào bệnh viện!

Bạch Tiểu Thăng không thể tưởng tượng nổi, sau đó hai mắt lập tức bắn ra hai đạo hàn mang!

Bà nội Lý Phượng Quan là một người có tính tình chất phác, có tấm lòng bao dung người khác!

Nếu như ngay cả bà mà cũng như thế, thì đủ thấy người Lý gia quá đáng như thế nào!

Quan trọng nhất là bọn họ vẫn ở nhà mình, làm cho bà tức giận ngã bệnh!

Sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng lập tức trở nên rất khó coi.

Đến mức sang nhà đánh nhau thì trong này hẳn là còn có mâu thuẫn gì đó mà bọn họ không biết rồi, nhưng mà mặc kệ là có nguyên nhân gì, bọn họ dám làm như thế thì vẫn là quá đáng tới cực điểm!

Loại thân thích như vậy thì không qua lại cũng được!

Bạch Tiểu Thăng nói trong lòng.

Từ trong lời nói của Bạch Phỉ cùng Bạch Nhiên, Bạch Tiểu Thăng đã hiểu.

Kỳ thật, những năm gần đây hai nhà xác thực không có đi lại gì.

Nhưng mà, bây giờ sắp đến đại thọ tám mươi tám tuổi của Lý Văn Tôn, bọn họ còn sai người mang thư mời tới.

Bà nội Lý Phượng Quan cũng cảm thấy, lúc trước dù có thế nào đi nữa thì cũng đã qua rồi, máu mủ tình thâm có lẽ đây sẽ là một lần cuối cùng mà hai người có thể gặp mặt nhau, còn sau này còn có thể gặp lại được nữa hay không thì cũng không thể nói trước được.

Nếu bà đã có ý tưởng này thì bọn hắn tất nhiên cũng không còn chuyện gì có thể nói.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm không nói.

- Mặc dù sự việc đã qua lâu rồi, lý do lần này cũng ổn thỏa nhưng mà chuyến đi lần này chúng ta vẫn cảm thấy phải để em chuẩn bị tâm lý một chút!

Bạch Nhiên nói nhưng mà lập tức cười một tiếng,

- Đương nhiên, em giờ lăn lộn tốt như vậy thì người Lý gia cũng không dám khinh thường rồi!

- Có em đi cùng, chúng tôi cũng yên tâm.

Cảm xúc của Bạch Phỉ có chút trùng xuống, sau đó cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng trầm mặc, sau đó sắc mặt khôi phục như thường.

Bạch Phỉ cùng Bạch Nhiên đều nhìn thấy ở trong mắt âm thầm gật đầu.

Bọn họ rõ ràng nhất tình cảm của Bạch Tiểu Thăng với bà nội, lúc trước Bạch Phỉ làm quá mức làm cho bà nội không vui, Bạch Tiểu Thăng liền tức giận vạch mặt ở trước mặt mọi người nếu không phải là quan hệ máu mủ thì nói không chừng đã động thủ rồi!

Bây giờ, nghe thấy có người làm cho bà nội của mình tức giận đến mức ngã bệnh. Bạch Tiểu Thăng rất tức giận, khí tức phát tán ra xung quanh lúc đó khiến cho hai người rất sợ hãi.

Nhưng mà trong nháy mắt, hắn lại có thể điều chỉnh về như bình thường.

Chuyện này cũng đủ thấy, sự khống chế tâm trạng của người em họ này của mình đáng sợ đến cỡ nào!

Sự kính sợ, bội phục của Bạch Phỉ, Bạch Nhiên đối với Bạch Tiểu Thăng càng nhiều thêm một chút.

- Đi thôi, anh Bạch Phỉ, chị Bạch Nhiên chuyện này em đã biết rồi cám ơn hai người nhắc nhở!

Bạch Tiểu Thăng thậm chí còn bình tĩnh cười đối với hai người.

Bạch Phỉ, Bạch Nhiên gật gật đầu.

- Nhưng mà, nhiều năm như vậy không liên lạc qua lại, nói không chừng bọn họ cũng biến hóa rất nhiều đó. Chúng tôi cũng chỉ đề tỉnh em một câu thôi, em cũng đừng để tâm quá mức. Tóm lại, trở về sớm nghỉ ngơi một chút đi, sáng mai còn phải xuất phát sớm đó!

Bạch Nhiên nói.

- Đúng vậy!

Bạch Phỉ cũng phụ họa theo.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, vẻ mặt không có gợn sóng hướng hai người cười một tiếng.

- Hai người cũng nghỉ ngơi sớm một chút.

Hai người cũng gật đầu.

Ba giọng nói đều dừng lại đi về các phương hướng khác nhau.

Bạch Tiểu Thăng bước đi trong màn đêm, cảm nhận được sự lạnh lẽo trong gió, ánh mắt lấp lóe hàn mang của hắn nổi bật dưới ánh sáng của đèn đường.

- Nghèo ở chợ không người hỏi, giàu ở thâm sơn cũng có bà con xa, không tin nhưng nhìn yến bên trong rượu, chén trước kính người phú quý, trước cửa có buộc lấy ngựa tốt, không phải đích thân đến cũng là người thân, ăn xin côn để trước cửa, thân bằng hảo hữu không đến cửa, nếu muốn kết giao cần hoàng kim, hoàng kim không nhiều giao không sâu, có tiền có rượu nhiều anh em, cấp cứu chưa từng gặp một người, kẻ thắng làm vua kẻ bại trốn, chỉ trọng y quan không nhìn người. . .

Bạch Tiểu Thăng một bước một bước đọc một câu, ngâm lên những câu thơ diễn sinh ra từ ( Tăng Nhiễm Hiền Văn ).

Bây giờ vừa đọc ra, hắn cảm nhận được từng cơn ớn lạnh.

- Lý gia!

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng đầy âm trầm,

- Nhiều năm trước, cảm tạ các người đã khích lệ Bạch gia! Ngày mai tôi đi qua đó, hi vọng trong mấy năm nay các người đã học được cách thu liễm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận