Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1688: Tôi đi cướp cô ấy về! (1)

Buổi trưa, Lâm Thần Thăng dẫn theo Hứa Gia Hạo đi tới một nhà hàng Michelin ăn cơm, trước khi đi. Lâm Thần Thăng nói là để ăn mừng Hồng Vũ không dây dưa, không lại quấy rầy mình nữa, chúc mừng sau này mình có một cuộc sống "yên tĩnh, tự do".

Hứa Gia Hạo cũng mặc kệ Lâm thiếu đưa ra lý do gì, anh ta mừng rỡ vì được ăn bữa tiệc lớn, anh ta cũng không thích cách nói này của Lâm Thần Thăng.

Nghe vậy, nói thật giống như thoát khỏi cao da chó nào vậy. Thật ra, lúc đầu không phải Lâm thiếu không thích cô Hồng, cô Hồng rất tốt với cậu ấy, toàn tâm toàn ý, chỉ là Lâm thiếu chịu không nổi tính tình của cô ấy mới thành như bây giờ.

Cái này có gì đáng để cao hứng chứ? Phụ nữ tốt khó cầu tới mức nào.

Đương nhiên, Lâm thiếu thấy tốt, vậy thì tốt thôi. Hứa Gia Hạo cho là như thế.

- Chỉ cần ngài vui, sau này đừng hối hận là được.

Khi Hứa Gia Hạo ăn thức ăn còn không nhịn được, thuận miệng nói một câu như thế.

Kết quả, Lâm Thần Thăng ngồi đối diện đang không yên lòng lại đột nhiên giống như tức giận, cầm đũa vỗ một cái làm Hứa Gia Hạo bị dọa giật mình.

- Ăn cơm đi, cậu nói chuyện làm gì! Đây là nhà hàng cao cấp vần yên tĩnh, hiểu không! Cậu nói nhiều làm gì!

Lâm Thần Thăng ăn nói ngang ngược, phẫn nộ chê bai Hứa Gia Hạo, làm Hứa Gia Hạo sợ đến mức không dám động đậy.

Chuyện này cũng đúng, nhưng bây giờ Lâm thiếu kêu gào lớn như vậy, chẳng phải còn ầm ĩ hơn tôi nói khẽ một câu à...

Nhưng Hứa Gia Hạo không dám nói với Lâm Thần Thăng điều này.

Nhìn xem, lúc này Lâm Thần Thăng cũng không giống như người có thể nghe nổi đạo lý đâu...

Lâm Thần Thăng quát Hứa Gia Hạo xong thì nhíu mày, cầm đũa lên gắp miếng thịt bò và nhai vài cái thì trực tiếp nhổ ra, đẩy đôi đũa ra và buồn bực nói:

- Đây là tiêu chuẩn gì thế, khó ăn chết! Còn nói là Michelin? Thậm chí còn không bằng thức ăn trong nhà hàng bình thường đâu!

Lâm Thần Thăng thậm chí không ăn cơm đã đứng dậy bỏ đi.

Đáng thương cho Hứa Gia Hạo thấy thế liền hối hận muốn đánh mình, vội vàng nhét miếng thịt bò trong đĩa vào miệng và đuổi theo.

Dù sao, Lâm thiếu cũng là ông chủ của mình, anh ta đi, mình còn có thể yên tâm ăn cơm sao?

Chỉ tiếc là bữa tiệc lớn này còn có rất nhiều thức ăn chưa mang lên đâu!

Hứa Gia Hạo đau lòng vô cùng.

Buổi trưa, Lâm Thần Thăng dẫn theo Hứa Gia Hạo buồn chán đi dạo, hai người đi rồi lại đi, đi dạo đến mức Hứa Gia Hạo nhe răng trợn mắt.

Cả buổi chiều cũng chán nản tới cực điểm.

Hứa Gia Hạo đã nhìn ra, Lâm Thần Thăng muốn cảm nhận “tự do và niềm vui” khi không bị cô Hồng Vũ dây dưa, nhưng hình như chỉ có chán nản và buồn chán.

Nếu như Lâm Thần Thăng còn làm việc, còn có việc làm, tâm tình này sẽ không rõ ràng như vậy.

Vấn đề là cô Hồng Vũ làm ầm ĩ, khiến Lâm thiếu không còn mặt mũi tiếp tục đi làm, nên dứt khoát xin từ chức, thành ra ngay cả "liên tục sáu lần thất bại" cũng làm không được, anh ta cũng không thể mất mặt đi với người lớn tuổi tiếp tục đi làm, đành phải rảnh rỗi như vậy.

Cho dù cô Hồng Vũ dây dưa làm phiền, nhưng tóm lại lấp đầy sự trống rỗng này, bây giờ thì hay rồi, thật sự không có việc gì...

Thật ra, Hứa Gia Hạo nghĩ, nếu như tính luôn cả thất bại ở chỗ Hồng Vũ, bản thân Lâm thiếu có phải đã lập kỷ lục "Liên tục bảy lần thất bại" hay không...

- Dưới sự tuần hoàn nhiều lần chiến đấu nhiều lần thất bại, liên tiếp bại liên tiếp chiến đấu, nhiều lần chiến đấu nhiều lần bại", Lâm thiếu cũng thật đáng thương...

Một buổi chiều chịu đựng từng giây từng phút như vậy, khó khăn lắm mới đến buổi tối, nghĩ khi tham gia tiệc rượu, có thể có chút việc làm, Lâm Thần Thăng mới có chút tinh thần.

Bữa tiệc rượu của nhà họ Lâm không giống, cũng không cùng đẳng cấp với cuộc họp kinh doanh buổi trưa.

Bữa tiệc rượu buổi chiều có yêu cầu cao hơn rất nhiều, nhân vật quan trọng trong thế hệ trẻ nhà họ Lâm đều phải tới.

Lâm Thần Thăng dẫn theo Hứa Gia Hạo tới lối vào của sảnh diễn ra bữa tiệc, lại gặp phải một đám người đi tới.

Đám người kia vây quanh bên cạnh một người đàn ông cùng đẹp trai, cao ngạo lạnh lùng và có đôi chân dài.

- Ngài Thần Thành!

Ngay cả Hứa Gia Hạo đều sáng mắt lên.

Người đẹp trai cao ngạo lạnh lùng này chính là Lâm Thần Thành - anh họ của Lâm Thần Thăng.

Nếu như ở nhà họ Lâm, Lâm Thần Thăng chẳng làm nên trò trống gì, là kẻ vô dụng liên tục thất bại, vậy Lâm Thần Thành chính là nhân tài kiệt xuất đứng ở đỉnh cao trong cùng thế hệ. Khi hắn hai mươi tuổi đã có thể một mình đứng đầu một phương, quản lý một công ty, ba mươi tuổi giúp đỡ gia chủ xử lý việc kinh doanh của gia tộc, hơn nữa còn nhiều lần leo lên tuần san tài chính và kinh tế.

Vừa so sánh với Lâm Thần Thành, Lâm Thần Thăng quả thật chính là nỗi sỉ nhục của nhà họ Lâm...

- Nhường đường một chút, đừng cản đường của anh Thần Thành!

Mấy anh em họ vây quanh bên cạnh Lâm Thần Thành thấy Lâm Thần Thăng, đều rất xem thường, thậm chí nói anh ta cản đường ngay trước mặt mọi người.

Lâm Thần Thăng cười lùi lại.

Giây phút đó, trong lòng anh ta đặc biệt khó chịu.

Từ đầu đến cuối, ông anh họ Lâm Thần Thành cũng không nhìn anh ta, càng không nói tiếng nào, lạnh lùng cao ngạo giống như tổng giám đốc ngang ngược, mắt nhìn thẳng về phía trước và bước đi.

- Có thể ở trong mắt ông anh họ này, mình là em họ hắn chính là một sự sỉ nhục, lại không nên ở trong nhà họ Lâm!

Lâm Thần Thăng cười tự giễu, quả thật còn khó coi hơn cả khóc.

- Ngài Thần Thành quả thật đang vội đi vào trong, tôi nghe nói mấy ông chủ lớn trong giới kinh doanh đặc biệt chờ gặp ngài ấy. Dù sao chúng ta cũng không có việc gì. Lâm thiếu, ngài đừng để ý.

Hứa Gia Hạo an ủi.

Lâm Thần Thăng không để ý tới cậu ta, trực tiếp đi vào hội trường.

Hứa Gia Hạo lập tức nhận ra, tát nhẹ vào miệng mình, mắng:

- Xem cái miệng của mình đi! Tự nhiên đi nói chuyện người khác không muốn nghe nhất! Mình làm vậy không phải là kích thích Lâm thiếu sao. Ôi, hôm nay mình đã phạm sai lầm lần thứ mấy rồi!

Lâm Thần Thăng vào sảnh tiệc rượu, bên trong là cảnh tượng rất náo nhiệt.

Lâm Thần Thành rõ ràng được nhiều người chú ý, tất cả đều vây quanh hắn.

Vừa so sánh với người ta, mình là con cháu của nhà họ Lâm nhưng bước vào lại không có ai để ý tới, thật là chua xót biết bao.

Lâm Thần Thăng khẽ thở dài, chán nản đi thẳng đến góc nghỉ ngơi. Hẳn nơi đó mới là nơi mình nên ở.

Thật ra vị trí này cũng không tệ, yên tĩnh tự tại, phạm vi tầm nhìn lại tốt...

Lâm Thần Thăng vừa đi vừa an ủi mình.

Kết quả, Lâm Thần Thăng vừa đến nơi tự cho là góc của mình, còn chưa ngồi đã thấy có hai người chạy nhanh như gió, chiếm vị trí ở ngay trước mặt anh ta.

- Chị Thần Du, ở đây tốt, ở đây yên tĩnh lại tiện phỏng vấn, còn có góc độ chụp ảnh không tệ!

Người đàn ông chiếm vị trí nào cao giọng nói, trên cổ còn đeo một máy ảnh kỹ thuật số.

Lúc đầu Lâm Thần Thăng hơi tức giận, nhưng khi nghe được ba chữ "chị Thần Du" thì lập tức sửng sốt.

Lâm Thần Du!

Lúc này Lâm Thần Thăng quay đầu, lại thấy một người phụ nữ ăn mặc thời trang cao cấp đi giày cao gót tới, bên cạnh còn có mấy người vây quanh.

Đây cũng là một nhân tài kiệt xuất trong cùng thế hệ với Lâm Thần Thăng!

Lâm Thần Du đã tự mình một nhà truyền thông thời trang làm đẹp, còn rất thành công!

Người đàn ông treo máy ảnh kỹ thuật số trên cổ chính là phóng viên của cô ta.

- Ôi, thưa ngài, mời ngài tránh ra một lúc, chúng tôi cần chỗ đây.

Cô gái bên cạnh phóng viên này còn rất "khách sáo" mời Lâm Thần Thăng rời đi.

Ngay cả trong góc không thể để lại cho tôi được à? Lâm Thần Thăng vốn đang tức giận, lập tức trừng mắt với người phụ nữ kia.

Người phụ nữ kia rất kinh ngạc, nhìn người đàn ông giống như nhìn thần kinh "chẳng biết tại sao" lại trừng mắt với mình.

- Người anh em, anh tránh ra một chút đi. Trong lúc phỏng vấn, cô Lâm Thần Du không thích những người không nhiệm vụ lại gần.

Phóng viên treo máy ảnh trên cổ đứng ra hát đệm cho đồng nghiệp của mình, ngạo nghễ nói với Lâm Thần Thăng.

Rõ ràng là coi anh ta như con chó, con mèo không tên không họ.

Cơn giận của Lâm Thần Thăng lập tức tăng lên.

- Các người mù nên không biết người này là ai sao. Đây là anh Lâm - Lâm Thần Thăng, người nhà họ Lâm!

Hứa Gia Hạo không nhịn được quát lên.

Điều này làm cho hai người kia sửng sốt, không nhịn được quay lại nhìn Lâm Thần Thăng.

Chỉ có điều ánh mắt bọn họ rõ ràng có phần nghiền ngẫm.

Lâm Thần Thăng? Lại không phải là kẻ vô dụng nhà họ Lâm sao? Thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy!

Người này phải vô dụng tới mức nào mới có thể gánh được hai chữ vô dụng chứ...

Hai người này đặc biệt tò mò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận