Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 290: Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của cậu!



Cao Đại Chí gào thét khàn cả giọng, làm cho toàn trường đều yên tĩnh.

Đám người không thể tin được nhìn Cao tổng thanh tra, trước sau biến hóa tương phản, cũng quá lớn đi!

Cao tổng bình thường là người tính tình ôn hòa, đặc biệt chú trọng đến ảnh hưởng, coi như nổi giận, cũng sẽ không ở trước mặt mọi người hô to gọi nhỏ.

Nhưng mà bây giờ, tại trường hợp quan trọng như vậy, hắn lại hét rung trời!

Mà còn là nhằm vào Lục Phạm Ngữ!

Thậm chí tức giận nói tục!

Người chung quanh, ánh mắt cùng chấn kinh.

Ngay cả Cao Á cùng Triệu Tiểu Huỳnh, đều trợn mắt há hốc mồm.

- Cao, Cao tổng thanh tra, ông. . .

Lục Phạm Ngữ nhịn không được nói.

Hắn cảm thấy không lành.

- Vị này, là phó tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng của công ty chúng ta, vị này, là phó tổng giám đốc Trần Trường Khoảnh của công ty chúng ta!

Cao Đại Chí cung kính cho mọi người giới thiệu Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh, sau đó trừng mắt nhìn Lục Phạm Ngữ gầm thét,

- Cậu nói hai vị lãnh đạo vũ nhục cậu? Đánh rắm! Ở trước mặt bọn họ, cậu thì tính là cái gì!

Cao Đại Chí dưới sự sợ hãi, phương thức nói chuyện cũng thay đổi!

Đủ thấy hắn giờ phút này, nội tâm rất sợ hãi!

Lão Cao, triệt để phát điên.

Lục Phạm Ngữ a Lục Phạm Ngữ, cậu cái con rùa con bê, ông đây bình thường đỡ lấy cậu, dỗ dành cậu, vậy mà cậu lại cho ông đây trêu chọc đến hai vị bọn họ hả!

Cao Đại Chí sau lưng rét run, trong lòng phát lạnh.

Làm tổng thanh tra, hắn tự nhiên gặp qua hai vị phó tổng, những ngày này, cũng nghe được không ít sự tích của hai vị này.

Nhìn Lâm Bắc Thần, Vương Huy, hai vị đồng nghiệp này có đức hạnh gì, đắc tội bất luận một người nào bên trong hai vị phó tổng, đều tuyệt đối không có kết cục tốt.

Lục Phạm Ngữ cậu lại một hơi đắc tội hai người!

Còn muốn gọi bảo an đem bọn họ đuổi ra ngoài!

Muốn chết, thì tự bản thân chịu, ai cũng cứu không được! cậu có thể chết, đừng kéo theo tôi à!

Cao Đại Chí trong lòng phát khổ.

Hắn nâng đỡ Lục Phạm Ngữ, vì công trạng, vì kiếm tiền.

Nhưng nếu so sánh công trạng cùng bát cơm, thì cái công trạng kia tính là gì, Lục Phạm Ngữ tính là cái gì chứ!

Theo Cao Đại Chí giới thiệu, bốn phía vang lên hàng loạt âm thanh hít hơi lãnh khí.

Phó tổng tranh chấp, mọi người đều biết.

Những người lãnh đạo của phòng, sợ bản thân các công nhân viên, nảy ra ý tưởng kinh khủng xin phó tổng đến chỉ đạo công tác, nên đều đóng cửa lại, thêm mắm thêm muối, đem hai vị phó tổng miêu tả thành hồng hoang mãnh thú.

]

Một mực nói như thế, tự nhiên có người tin.

Bây giờ, nhìn hai vị sát khí bức người này, đám người sinh lòng sợ hãi.

- Anh ta là phó tổng!

Triệu Tiểu Huỳnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, khó có thể tin thì thào nói.

Cao Á dùng bàn tay nhỏ trắng noãn che miệng, đôi mắt đẹp trừng ra tròn xoe, nàng vậy mà cùng một vị phó tổng cãi lộn qua một hồi, mà vẫn là vị phó tổng đó kiên nhẫn nói ra đạo lý cùng sự thật, trấn an nàng. . .

Chuyện này, có thể thổi nửa năm a!

Cao Á nhìn Bạch Tiểu Thăng, trên mặt nhịn không được hiện ra vẻ hưng phấn.

Đám người vây quanh Lục Phạm Ngữ, Thu Nhã, sắc mặt kinh biến, nhanh tránh xa bọn họ, giống như là ôn dịch.

Hai người này cách chết không xa, trêu chọc phó tổng, còn đắc tội hai vị. . .

Bây giờ ánh mắt những người kia nhìn Lục Phạm Ngữ, Thu Nhã, đã đổi thành thương hại.

- Làm sao có thể! Phó tổng? Điều đó không có khả năng, cái này sao có thể!

Thu Nhã đôi mắt thất thần, hoảng sợ hét lên không ngừng, nói đi nói lại, cũng chỉ có một câu nói kia.

Đắc tội một vị tổng thanh tra, nàng có thể dựa vào sự che chở của Lục Phạm Ngữ, nhưng mà phó tổng hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc, mà vẫn là hai vị. . .

Lục Phạm Ngữ trừng lớn con mắt đến cực hạn, bờ môi phát run, tay cũng phát run, chân cũng phát run, thân thể cũng phát run, đủ thấy sợ hãi trong lòng của hắn.

- Thật xin lỗi, tôi không biết rõ là hai vị!

Lục Phạm Ngữ sợ hãi khiêm tốn, thậm chí cúi đầu.

Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh lạnh lùng nhìn hắn.

Lúc này.

Cửa vào tiệc rượu đại sảnh, truyền đến một trận rối loạn, cửa lớn hoàn toàn mở rộng, đi vào một nhóm người.

Có người phòng hành chính, bảo an của truyền thông Trung Kinh, cũng có bảo an bên ngoài mặc tây trang màu đen, đeo kính râm.

Đám người sững sờ, lập tức hiểu rõ.

Nhân vật chính của tiệc rượu hôm nay, Thương Uyển Uyển tới!

Quả nhiên, bước phía trước đi vào là Tống Trường Không, cùng với hắn, chậm rãi đi vào một bóng hình xinh đẹp.

Lục Phạm Ngữ hai mắt tỏa sáng, như là gặp được chuyển cơ, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh, đã không có e ngại như vậy, nhưng mà vẫn như cũ rất cẩn thận, rất cẩn thận, ăn nói khép nép hỏi,

- Hai vị phó tổng, Trần tổng cùng Thương tiểu thư tới, chúng ta có phải hay không cũng đi nghênh đón một chút?

Nếu như Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh gật đầu, vậy thì việc này coi như đi qua.

- Vừa rồi là tôi có mắt không biết Thái Sơn, là mắt của tôi kém cỏi, hai vị, liền tha thứ tôi lần này a.

Lục Phạm Ngữ ăn nói khép nép, cầu khẩn nói.

Tư thái của hắn đã thả rất thấp rất thấp, những lời cuối cùng này, thậm chí đang cầu khẩn.

Mình như vậy, hẳn là được rồi, dù sao mình cũng là không chủ tâm gây nên tội, ai có thể nghĩ tới, hai vị này thậm chí ngay cả trợ lý đều không mang theo, với lại tới sớm. Người không biết thì không trách đi!

Lục Phạm Ngữ ở trong lòng cho mình giải vây.

Bằng vào tầm quan trọng của hắn, bằng cái thái độ này của hắn, còn chưa đủ sao!

- Lời xin lỗi của cậu, tôi không tiếp thụ!

Trần Trường Khoảnh lạnh lùng lườm Lục Phạm Ngữ một chút, cứng rắn để lại một câu nói, cất bước hướng ra ngoài cửa, nghênh đón Tống Trường Không bọn họ.

Lục Phạm Ngữ sắc mặt lập tức khó coi.

Hắn vạn lần không nghĩ tới, vị Trần tổng này lại còn chết cũng không thả.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ nhìn sang Bạch Tiểu Thăng.

Kỳ thật cùng hắn kết thù kết oán sâu nhất, là Bạch Tiểu Thăng, hắn lo lắng nhất cũng là Bạch Tiểu Thăng, với lại nghe nói Bạch Tiểu Thăng người này làm việc quái đản, tàn nhẫn, làm việc toàn bằng yêu thích cử bản thân, không nói mặt mũi cũng không sợ hậu quả.

Dạng người này, mới đáng sợ nhất!

Lục Phạm Ngữ mỗi lần nghĩ đến những tin đồn kia, thì không rét mà run.

Nhưng mà, làm hắn ngoài ý muốn là, Bạch Tiểu Thăng nhẹ gật đầu, mỉm cười nói với hắn một câu.

- Anh ta không tiếp thụ, tôi tiếp nhận.

Bạch Tiểu Thăng tiếp nhận hắn xin lỗi?

Lục Phạm Ngữ sắc mặt lộ ra nét mừng, một khối đá lớn ở ngực, lập tức rơi xuống.

- Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của cậu, không có nghĩa là tha thứ cho sai lầm của cậu!

Bạch Tiểu Thăng cất bước đi, hướng về phía cửa vào đại sảnh.

Trên đường, Cao tổng thanh tra đi bên cạnh, hơi dừng lại.

- Cao tổng thanh tra, ông biết rõ nên làm như thế nào rồi chứ!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng, như là gió lạnh trong mùa đông,

- Nếu để cho tôi không hài lòng, vậy tôi chỉ có thể tự mình đến phòng điện ảnh truyền hình, trông nom hộ một đoạn thời gian!

Một câu này, dọa Cao Đại Chí kém chút đi tiểu.

Trò đùa gì thế, Bạch tổng đến phòng truyền hình điện ảnh? !

Những người đã cười nhạo, chửi rủa qua Bạch Tiểu Thăng, mặt đều thành màu xanh lá, nhao nhao nháy mắt, ý bảo Cao Đại Chí Cao tổng tranh thủ thời gian tỏ thái độ.

Cao Đại Chí toàn thân run rẩy, thanh âm gấp rút nói,

- Bạch tổng, tôi nhất định cho ngài câu trả lời hài lòng! Thu Nhã, tất cả nhân vật trong bộ phim truyền hình này sẽ không liên quan đến cô!

Thu Nhã hai mắt thất thần, co quắp ngồi xuống.

- Nam số một, chúng tôi cũng sẽ một lần nữa tuyển chọn, báo cáo cho công ty!

Cao Đại Chí quyết định chắc chắn, tuyên bố nói.

Lục Phạm Ngữ sắc mặt cũng như tro tàn, thân thể run rẩy.

Bạch Tiểu Thăng cùng Cao tổng nói thầm hai câu, giống như còn có bàn giao, sau đó hắn cất bước đuổi theo Trần Trường Khoảnh.

Lục Phạm Ngữ nhịn không được nhìn theo bóng lưng của hắn, tuyệt vọng ở sâu trong đôi mắt, còn lộ ra oán độc!

Bạch Tiểu Thăng, Bạch tổng! Anh đây là muốn hủy tiền đồ của tôi, muốn giết chết tôi! Lục Phạm Ngữ tôi, cũng không phải dễ trêu!

Cần biết, con thỏ gấp còn cắn người!

Lục Phạm Ngữ đỏ mắt, nhìn về phía cửa vào đại sảnh.

Không, mình còn có cơ hội!

Bạn cần đăng nhập để bình luận