Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 788: Lão Hồ Ly



- Đây là suy nghĩ hiện tại của tôi về sự vụ quan. Những sự vụ quan đang ngồi ở đây, có ai muốn thử một chút không?

Hạ Hầu Khải nhìn đám người xung quanh cười nói.

Không có!

Sự vụ quan mới có quyền lợi kinh người là đúng, nhưng thêm nhiệm kỳ vào thì gay go đến cực điểm. Sau hai năm nếu không thăng tiến thì phải rời khỏi vị trí, loại chuyện này chẳng có ai cười nổi.

Những vụ sự quan ở đây lên chức mặc dù cần phải xếp hàng, cần có may mắn và cần sự chịu đựng.

Nhưng ít nhất, họ sẽ không cần lo lắng về sau.

- Đây mới là suy nghĩ ban đầu, vẫn chưa hoàn thiện. Sự vụ quan này còn thiếu rất nhiều quy tắc. Có hạn chế về nhiệm kỳ thì có nên bổ sung thêm nhiều quyền lợi nữa không? Chuyện này tôi vẫn chưa nghĩ kĩ.

Đối với chuyện này, Hạ Hầu Khải chỉ cười nói một câu.

- Nếu như mọi người có ý tưởng hay thì có thể nói với tôi. Chúng ta có thể thảo luận.

Các đại sự vụ quan đều nhao nhao gật đầu.

Vẻ mặt Trịnh Thiên Hồng khá bình tĩnh nhưng dưới gầm bàn, tay hắn đã siết chặt lại.

Sự tình đã phát triển ngoài tầm phỏng đoán và khống chế của hắn.

Theo hắn tưởng tượng lúc đầu, sự vụ quan mới sẽ là người bên trong lần tuyển chọn này. Nhưng mà, Hạ Hầu Khải đưa ra khái niệm sự vụ quan kiểu mới làm hắn không kịp ứng phó.

Sự vụ quan kiểu mới này mới có trên ý tưởng. Ngay cả cương vị quyền hạn lớn nhỏ đều chưa rõ ràng. Nếu so với người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực thì không thể biết ai cao, ai thấp.

Hai cương vị này, cái nào là thứ nhất cái nào là thứ hai?

Không thể suy đoán.

Với lại hạ Hầu Khải muốn đích thân phỏng vấn.

Chuyện này càng làm gia tăng sự không chắc chắn. Điều này có nghĩa là, Hạ Hầu Khải thấy ai thích hợp thì người đó sẽ đảm nhiệm chức vụ này sao?

- Sau khi hội nghị kết thúc, mình phải nói rõ tình huống với Trần Cửu Thiên, nhất định phải tính toán lại một cách cẩn thận. Phải xem xét Mục Bắc Thần và Thanh Hồng cần biểu hiện ra điều gì để làm vừa lòng Hạ Hầu Khải lúc phỏng vấn.

- Có điều, dù ai nắm giữ cương vị nào thì Thanh Hồng đều sẽ có lợi. Chỉ là không biết Trần gia có bất mãn hay không?

Thời buổi rối loạn, Trịnh Thiên Hồng tự nhiên không muốn gây chuyện.

Hội nghị kéo dài hơn một giờ rồi kết thúc.

Nửa sau hội nghị có chút lạc đề. Hạ Hầu Khải thuận tiện nghe qua báo cáo làm việc gần đây của bộ sự vụ.

Sau khi tan họp, Trịnh Thiên Hồng nhanh chóng rời đi. Hắn lập tức gọi điện cho Trần Cửu Thiên, kể chi tiết từ đầu tới cuối nội dung hội nghị hôm nay.

Kì thực, Trịnh Thiên Hồng tin tưởng, bên trong sự vụ quan có nội ứng của Trần Cửu Thiên.

Bởi vì, giọng nói và thái độ của Trần Cửu Thiên có chút không đúng kể từ lúc nghe điện thoại. Mặc dù hắn rất kiềm chế nhưng Trịnh Thiên Hồng là hạng người gì, làm sao có thể không nhận ra. Chắc chắn, Trần Cửu Thiên đã nhận được tin tức từ trước.

- Chuyện này đã vượt sự dự đoán của chúng ta. Nhưng kỳ thực, chúng ta đã sớm nghĩ đến điều này. Hạ Hầu Khải là loại người nào, làm sao chúng ta có thể hiểu rõ?

Trịnh Thiên Hồngthan thở.

- Anh Trần, anh nói đi. Anh muốn để Mục Bắc Thần đứng thứ nhất hay là thay đổi với Thanh Hồng.

Nhỡ đâu người đứng thứ nhất mới được làm sự vụ quan thì bọn họ đều rất bị động.

Vậy nên, Trịnh Thiên Hồng đưa quyền lựa chọn cho Trần Cửu Thiên.

Lựa chọn là do Trần Cửu Thiên nên có sai cũng không thể oán hắn.

Phía bên kia, Trần Cửu Thiên trầm mặc một lát rồi nói.

- Theo tôi phân tích là sự vụ quan này có rất nhiều điểm khác biệt. Xét về bản chất thì vẫn chỉ là tính chất giám sát. Nói về tầm quan trọng vẫn không bằng người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực.

- Mặt khác, anh nói không sai. Vị tổng giám đốc Đại Trung Hoa chúng ta có tâm cơ cao thâm, không ai có thể đoán rõ ràng suy nghĩ của hắn. Ai có thể khẳng định, sự vụ quan kiểu mới ở trên người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực không phải do hắn sắp đặt chứ.

Trần Cửu Thiên nói ra chủ kiến của mình.

- Anh nói rất đúng.

Trịnh Thiên Hồng không nhịn được nói.

- Vẫn theo thứ tự lúc đầu, Bắc Thần thứ nhất, đứng thứ hai là Thanh Hồng. Mặt khác, anh nói không sai. Chúng ta cần phải tính toán cẩn thận một phen. Cần phải xem lúc phỏng vấn bọn họ trả lời như thế nào mới có thể đoán xem nên nghiêng về vị trí nào.

- Đúng vậy!

Trịnh Thiên Hồng nói.

- Vậy, anh Trần an bài chuyện này đi. Mọi việc tôi đều nghe theo anh.

Lần này, Trịnh Thiên Hồng đem thái độ hạ xuống rất thấp.

Như vậy, dù kết quả có như thế nào, Trần Cửu Thiên cũng không thể oán hắn.

Việc Hạ hầu Khải sẽ chọn người khác lên làm sự vụ quan mà không phải hai vị trí đầu thì Trịnh Thiên Hồng chưa từng suy nghĩ.

Nếu thực sự xảy ra thì điểm số khảo hạch lần này không còn ý nghĩa gì. Đợt xét tuyển này chẳng khác gì trò hề.

- Tổng giám đốc Đại Trung Hoa của chúng ta nhìn như là người không tuân theo quy củ. Sự thật thì, hắn lại là người rất tuân theo quy củ, càng dính đến vấn đề nguyên tắc thì càng cực kì thận trọng.

Trịnh Thiên Hồng thầm nói.

Theo lối suy nghĩ như vậy, hai chức vụ này sẽ không thoát khỏi người của Trần gia cùng Trịnh gia.

Sau khi kết thúc trò chuyện với Trần Cửu Thiên, Trịnh Thiên Hồng lại gọi điện thoại cho em trai mình là Trịnh Thanh Hồng.

Trước mắt, Trịnh Thanh Hồng đã khôi phục rất tốt và đang tĩnh dưỡng.

Thành tích của Trịnh Thành Hồng không thể coi là thấp. Mặc dù không thể tranh đoạt vị trí thứ một và hai nhưng vẫn dư sức tiến vào năm vị trí đầu.

Trần Cửu Thiên mặc dù chỉ phụ trách khu vực Hoa Đông nhưng tại khu khác, hắn vẫn có người. Hắn vẫn có thể hợp tác với Trịnh Thiên Hồng.

Em trai mình khôi phục trước trận đấu làm hắn rất vui mừng. Chuyện hắn cùng Trần Cửu thiên hợp tác, hắn cũng nói qua với Trịnh Thanh Hồng.

Sau khi trải qua trúng gió, Trịnh Thanh Hồng dường như đã trở thành người khác. Cảm xúc của hắn trở nên bình tĩnh và suy nghĩ ngày càng thoáng hơn Mục Bắc Thần. Không hề có chút mâu thuẫn nào.



Ở nơi khác, Trần Cửu Thiên đang liên lạc cùng Mục Bắc Thần. Đem tình huống nói rõ ràng để hắn có thể tính toán và chuẩn bị đầy đủ nhất cho lần phỏng vấn sắp tới.

Nói chung, những người này đều đang rất bận rộn.

Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa Hạ Hầu Khải cũng không hề nhàn rỗi.

Kể từ hôm nay, tin tức của những người dự bị sát hạch hắn đều nắm rõ trong tay. Sắp xếp người của hắn phụ trách.

Người ngoài hoàn toàn không biết. Thậm chí, ngay cả vị giám khảo cuối cùng Dương Thiên Thành cũng không có tin tức rõ ràng cụ thể.



Chỉ còn hai ngày là hết thúc khảo hạch.

Ở một khu phố nhỏ ngoại thành Trung Kinh, trong một gian phòng tại một nhà nghỉ kín đáo và cũ nát.

Ở giữa căn phòng có một cái ghế. Một thanh niên đang ngồi trên đó, trên tay cầm một chén trà nóng và nơm nớp lo sợ.

Khuôn mặt của hắn cũng được coi là anh tuấn nhưng vì sợ hãi mà trở lên vặn vẹo.

Một người đàn ông lực lưỡng không nhanh không chậm, thong thả bước về phía hắn.

Ánh mắt người thanh niên hoảng sợ, không dám mảy may ý kiến.

- Đừng sợ! Cậu không cần phải sợ.

Thấy vẻ mặt của người thanh niên, người đàn ông lực lưỡng cười nói:

- Tôi không có trói cậu cũng không đánh cậu. Trái lại, tôi còn tự mình pha một chén trà cho cậu dự định sẽ nói chuyện tâm sự với nhau. Cậu không cần căng thẳng như vậy!

Người đàn ông lực lưỡng kia là Lôi Nghênh.

Còn người trẻ tuổi này là Trần Trường Hà, là người “mang tin tức” cho Trần gia.

Nghe thấy Lôi Nghênh nói chuyện với hắn, Trần Trường Hà nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc. Trong mắt càng trở lên sợ hãi.

Lôi Nghênh không hề áp dụng trói buộc hay đánh đấm, cũng không hề đe dọa hắn.

Thế nhưng chuyện Lôi Nghênh làm còn kinh khủng hơn những thứ kia gấp trăm lần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận