Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1831: Mã Vĩ Tiễn uy hiếp

Đám người Bạch Tiểu Thăng ngồi máy bay đến sân bay Ganand vào buổi sáng. Nơi đây thật sự đã được quốc tế hóa, từng diễn ra rất nhiều hội nghị quốc tế.

Lần này, Thôi Thần nhận lời mời của hiệp hội y khoa Bắc Mỹ mời tới thuyết trình ở đây.

Mọi người cùng ra khỏi sân bay thì thấy có người tới đón tiếp Thôi Thần.

Sau khi Thôi Thần gặp mặt những người này, lại từ biệt Bạch Tiểu Thăng. Hắn và Bạch Tiểu Thăng đã trao đổi cách thức liên lạc để tiện về sau liên hệ.

Bạch Tiểu Thăng cũng nói sẽ cho người của Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng liên hệ với hắn.

Khi sắp chia tay, Thôi Thần còn có chút lưu luyến.

Càng trò chuyện với Bạch Tiểu Thăng, hắn càng cảm thấy người này thú vị, lượng hiểu biết cũng nhiều tới mức kinh người, là một người mà ta phải tiếp xúc cẩn thận mới có thể hiểu ra được.

Thôi Thần đã xem anh là bạn.

- Bạch Tiểu Thăng, chờ bên cậu xong việc, bên tôi cũng vậy, tôi nhất định phải mời cậu ăn bữa cơm mới được!

Thôi Thần mỉm cười và nói.

- Được. Nếu anh muốn mời tôi ăn một bữa ngon, tôi sẽ không khách sáo đâu.

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo.

Hai người mỉm cười liên tục nắm tay và nói lời từ biệt.

Thôi Tuyết Tuyết đứng ở bên cạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong lòng tự nhiên cũng có chút lưu luyến. Nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra lạnh lùng.

Nhìn anh em Thôi Thần đi theo người tới đón rời đi, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng đi ra khỏi sân bay.

Chờ ba người Bạch Tiểu Thăng ra ngoài, còn đang suy nghĩ xem nên đi đâu, phía sau chợt có người dùng tiếng Trung hô to:

- Ngài trước mặt, xin chờ một chút!

Ba người Bạch Tiểu Thăng quay đầu, không ngờ phát hiện ra là Mã Vĩ Tiễn và Tiểu Hứa, người hầu của ông ta đuổi theo.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được nhìn nhau.

Bọn họ có lẽ thực sự không có ấn tượng gì tốt đối với hai người này, đặc biệt là Mã Vĩ Tiễn.

- Ông tìm chúng tôi có việc gì sao, ngài Mã?

Đợi đến khi Mã Vĩ Tiễn tới gần, Bạch Tiểu Thăng mới khách sáo nói với ông ta.

Cho dù Mã Vĩ Tiễn không tốt, nhưng dù sao cũng không tạo thành tổn thất gì cho bọn họ, ngoài mặt vẫn có thể nói chuyện được.

- Tôi nghe ngài và bác sĩ Thôi Thần trò chuyện, ngài họ Bạch đúng không?

Mã Vĩ Tiễn tươi cười nói.

Chỉ nhìn vẻ tươi cười nhiệt tình này, người không biết còn tưởng rằng người này không tệ.

- Không sai, tôi họ Bạch.

Bạch Tiểu Thăng hồi phục.

- Ngài Bạch, vậy tôi có thể nói chuyện với ngài một lát được không? Bên kia lại có quán cà phê, chúng ta qua ngồi một chút chứ?

Mã Vĩ Tiễn mỉm cười và làm động tác mời.

Bạch Tiểu Thăng chưa trả lời, Lâm Vi Vi phía sau anh đã nghiêm mặt, xin chỉ thị:

- Ngài Bạch, chúng ta cần phải đi thôi. Hành trình hôm nay rất bận rộn đấy!

Lâm Vi Vi không thích ngồi cùng với Mã Vĩ Tiễn.

Mã Vĩ Tiễn liếc nhìn Lâm Vi Vi và cười ha hả nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi sẽ không làm mất thời gian của ngài quá lâu đâu, chỉ năm phút thôi. Tôi chỉ muốn… nói lời thật với ngài một lát thôi.

Bạch Tiểu Thăng không có hứng thú nghe Mã Vĩ Tiễn nói lời thật, lúc này muốn từ chối.

Mã Vĩ Tiễn thấy thế thì thu lại vẻ tươi cười, nói:

- Nếu như ngài không nghe, chờ xảy ra chuyện cũng đừng trách tôi không nhắc nhở a.

Bạch Tiểu Thăng vốn định đi lại nghe ông ta nói như thế, anh mỉm cười liếc nhìn ông ta:

- Ồ, nghiêm trọng như vậy sao? Vậy tôi nên… nghe thử nhỉ?

- Nghe mới tốt!

Mã Vĩ Tiễn nói với vẻ khẳng định như "muốn tốt cho Bạch Tiểu Thăng".

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe Mã Vĩ Tiễn uy hiếp Bạch Tiểu Thăng, một người thì xem thường, một người lại cười lạnh.

Đám người Thôi Thần biết một phần thân phận của Bạch Tiểu Thăng, nhưng Mã Vĩ Tiễn còn chưa biết đâu.

Người không biết mới cuồng vọng như vậy.

- Có gì ông cứ nói ngay ở đây đi, ở đây cũng không có bao nhiêu người, tôi muốn nghe thử xem có gì mà nghiêm trọng như vậy.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Ngay ở đây sao?

Mã Vĩ Tiễn quan sát xung quanh một hồi và có chút do dự, sau đó mới gật đầu nói:

- Cũng được! Nhưng vẫn mong được nói chuyện riêng một chút!

Mã Vĩ Tiễn muốn tránh những người khác, chỉ có hai người nói chuyện với nhau thôi.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, đi theo Mã Vĩ Tiễn tới chỗ xa một chút mới đứng lại, chờ ông ta “nói thật” cho mình biết.

- Ngài Bạch cũng biết thân phận của tôi chứ?

Mã Vĩ Tiễn hất cằm lên, trong mắt có phần kiêu ngạo nói.

- Người nước M.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói.

Thay đổi quốc tịch là lựa chọn của người khác, mình không đáng phải đưa ra lời đánh giá, chỉ cần không phải quên nguồn cội là được.

- Thân phận của tôi là nhân viên cao cấp của công ty Ambre!

Mã Vĩ Tiễn thấy Bạch Tiểu Thăng "Chưa nói đến điểm quan trọng", lúc này sửa lại và rất tự hào nói.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên gật đầu.

Công ty Ambre là một công ty lớn rất nổi tiếng ở nước M, chuyên sản xuất dược phẩm, còn có chút liên quan tới buôn bán công nghiệp quân sự.

Kỳ lạ nhất là hai nghề này không liên quan tới nhau, không ngờ bọn họ lại có thể dung hòa được.

Nhưng điều này cũng là rất dễ hiểu thôi.

Có một câu nói, chính là trên đời này có cái gì kiếm được nhiều tiền nhất thì bọn họ sẽ làm cái đó.

Bạch Tiểu Thăng không thích công ty này lớn này.

- Tôi biết bạn của ngài Bạch cũng có một công ty sản xuất dược phẩm. Tôi thấy trên đường đi, ngài và bác sĩ Thôi Thần trò chuyện với nhau rất vui vẻ, còn thuyết phục hắn có ý tìm hiểu công ty của bạn ngài.

Mã Vĩ Tiễn nói.

Ông ta thật ra đã tìm hiểu rõ được không ít điều, từ điểm đó có thể thấy người này cũng không đơn giản.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, không phủ nhận nói:

- Đúng.

Mã Vĩ Tiễn trực tiếp giơ ngón tay cái lên với Bạch Tiểu Thăng và khen:

- Anh Bạch tuổi trẻ nhưng thực sự lợi hại, tôi theo bác sĩ Thôi Thần lâu như vậy, cũng không thể thuyết phục được hắn có ý hợp tác với Ambre. Ngài lại làm được, dùng một nhà... Thứ lỗi nếu tôi nói quá lời, dùng một công ty thua kém công ty Ambre chúng tôi để lấy được thiện cảm của Thôi Thần bác sĩ, thật lợi hại!

Đây tính là… khen à?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Ông làm sao biết được doanh nghiệp mà tôi giới thiệu thua kém công ty Ambre.

Mã Vĩ Tiễn nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy thì phá lên cười.

Ý của ông ta, công ty Ambre là tồn tại lớn tới mức nào, doanh nghiệp của bạn Bạch Tiểu Thăng còn có thể so sánh được sao?

- Chúng ta không nói về vấn đề này.

Mã Vĩ Tiễn nói:

- Tôi chỉ muốn mời ngài Bạch làm thuyết khách, thuyết phục bác sĩ Thôi Thần hợp tác với chúng tôi, ngài thấy thế nào?

Mã Vĩ Tiễn không đợi Bạch Tiểu Thăng tỏ thái độ đã hấp tấp nói:

- Ngài yên tâm, sau khi chuyện này thành công, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngài, tôi ra năm trăm nghìn, không, một triệu đô la! Ngài thấy thế nào?

Lấy tỉ lệ hối đoái bây giờ, một triệu đô la cũng tương đương với bảy triệu của Trung Quốc!

Mã Vĩ Tiễn thật đúng là chi mạnh tay.

- Chuyện mà ngài Mã còn không làm được, sao có thể chờ mong tôi sẽ hoàn thành chứ?

Bạch Tiểu Thăng thấy buồn cười nói.

- Ở Gatia, ngài đã giúp đỡ bác sĩ Thôi Thần nhiều lần, hắn nhất định sẽ nợ ân tình của ngài, nếu lấy tình nghĩa này đổi lấy một triệu đô la. Đối với ngài cũng rất giá trị rồi!

Mã Vĩ Tiễn nói rất tha thiết.

Đây mới là một nhà kinh doanh mười phần con buôn, thứ gì cũng có thể dùng tiền để cân nhắc.

Bạch Tiểu Thăng không khỏi xúc động nhìn Mã Vĩ Tiễn.

Mã Vĩ Tiễn thấy Bạch Tiểu Thăng không hề dao động thì lập tức tăng giá:

- Một triệu năm trăm đô!

Bạch Tiểu Thăng vẫn bình tĩnh nhìn ông ta.

- Hai triệu đô!

Mã Vĩ Tiễn kêu lên.

- Thật ngại quá, tôi không làm!

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp từ chối, đồng thời đã bước chân rời đi:

- Tôi tới nước M không phải là để làm thuyết khách cho người ta!

Mã Vĩ Tiễn thấy không dụ dỗ được mà Bạch Tiểu Thăng sắp đi thì lập tức sốt ruột bước vội đuổi theo, còn ngăn cản ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

- Ngài Bạch tới nước M không phải là ngắm cảnh, cậu tới đây làm ăn buôn bán đúng không?

Mã Vĩ Tiễn trầm giọng nói.

Trong lời nói, từ “Ngài" đã đổi lại thành "cậu".

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn ông ta:

- Có thể nói vậy.

Dù sao, Bạch Tiểu Thăng cũng muốn nhân cơ hội này thăm viếng vài người chịu trách nhiệm trong tập đoàn ở khu Bắc Mỹ, nói chuyện hợp tác.

- Vậy cậu có biết, cổ đông lớn của công ty Ambre chúng tôi là ai không?

Mã Vĩ Tiễn quát:

- Chính là nhân vật lớn của Ganand – quý bà Caroline!

Mã Vĩ Tiễn cười lạnh:

- Cậu biết năng lực của quý bà Caroline ở đó lớn thế nào không? Nếu cậu làm hỏng chuyện của bà ấy, hì hì...

Mã Vĩ Tiễn thấy vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng chợt biến đổi thì càng đắc ý hơn.

Bạch Tiểu Thăng hơi nhíu mày.

Caroline?

Anh nhớ người chịu trách nhiệm chính ở khu Bắc Mỹ cũng có tên như vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận