Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1311: Bạch Tiểu Thăng xuất hiện (1)

Ở tổng bộ khu Đại Trung Hoa, trong các phòng họp chật kín người, bầu không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt.

Chín vị Đại sự vụ quan, mười lăm vị phụ trách các khu vực, còn một người không thể thiếu nữa đó chính là Hạ Hầu Khải.

Thế nhưng vị trí chủ trì lại trống không.

Sau đó, cả một đám người cùng nhau ra sức thuyết phục, muốn Hạ Hầu Khải ngồi lên vị trí ấy để chủ trì đại cục. Nhưng Hạ Hầu Khải lại kiên quyết từ chối, cười nói mình không phải Tổng giám đốc chấp hành của khu Đại trung hoa, nếu lại ngồi lên vị trí ấy sẽ là đi quá giới hạn, nếu bị người khác báo lên, sợ rằng ngay cả vị trí cố vấn cũng sẽ bị lấy đi.

Đương nhiên, đó cũng chỉ là một trò đùa.

Hạ Hầu Khải là một người sống rất có nguyên tắc, nói không ngồi thì sẽ không ngồi, không ai có thể thay đổi được hắn.

Đám người thấy vậy đành thôi, không thuyết phục hắn nữa, xem như chưa có gì xảy ra.

Trong hội nghị lần này, chủ đề rất rõ ràng, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hứng thú với chủ đề ấy.

Tổng giám đốc chấp hành mới!

Nhưng mà hội nghị mãi không bắt đầu, Hạ Hầu Khải nói Bạch Tiểu Thăng lập tức sẽ tới ngay, mời mọi người chờ thêm một lát.

Bình thường, không phải ai cũng thông cảm được, hẳn là sẽ có rất nhiều người tỏ ra thái độ bất mãn, khó chịu.

Nhưng lần này lại khác, không hề có một ai thể hiện thái độ bất mãn khó chịu cả.

Bởi vì, mặc dù Hạ Hầu Khải không phải là tổng giám đốc chấp hành nữa, nhưng những uy danh của hắn vẫn còn đấy, bọn họ mong được hắn ưu ái để mắt tới còn không kịp, mong rằng có thể được thăng quan tiến chức, đương nhiên sẽ nể mặt hắn mà không bày tỏ gì.

Hơn nữa, Bạch Tiểu Thăng là một người rất đặc biệt, họ tình nguyện bỏ ra thêm hai phút để chờ hắn.

Dù sao, trước đó Bạch Tiểu Thăng dẫn người tới đây gióng trống khua chiêng, lấy trứng chọi đá, không biết sức mình mà thách đấu Trầm Bồi Sinh, vậy mà lại có thể giữ được thế cân bằng bất phân thắng bại!

Thật sự, đối với vị thanh niên trẻ tuổi ấy, họ chỉ có thể công nhận một chữ “phục”.

Ngoại trừ ba người Lý Hạo Phong, tất cả mọi người thậm chí còn nhất trí rằng trong cuộc đề cử lần này Hạ Hầu Khải nhất định sẽ bầu cho Bạch Tiểu Thăng một phiếu.

Trong này, chỉ có một số ít cho rằng, thanh danh của Bạch Tiểu Thăng chắc chắn có sự nâng đỡ của Hạ Hầu Khải.

Nhiều người lại cho rằng Bạch Tiểu Thăng không có hi vọng chiến thắng.

Thử hỏi, lúc Trầm Bồi Sinh thành tổng giám đốc như mặt trời ban trưa, ai có thể ngang nhiên chống lại hắn!

Nếu nói thì ba người Lý Hạo Phong cũng có thể nhưng đừng quên bọn hắn cũng là do có Bạch Tiểu Thăng thống lĩnh, không phải là người xông lên đầu tiên.

Bạch Tiểu Thăng chân chính đứng trước ngọn gió lớn, lại khiến cho Trầm Bồi Sinh không thể làm gì được, sau cùng đứng trước mặt mọi người chỉ trích Trầm Bồi Sinh, rồi tự mình xin nghỉ phép!

Chỉ riêng phần khí phách này, lại xuất phát từ một thanh niên trẻ tuổi thì thật khiến cho người người phải kính nể!

Nhưng nể phục thì nể phục, tán thưởng thì tán thưởng nhưng chung quy vẫn là người trẻ tuổi, hẳn vẫn còn nóng nảy quá mức, hành động theo cảm tính!

Hắn sau đó chỉ trích Trầm Bồi Sinh trước mặt mọi người, tự xin nghỉ phép, đó là điều không cần thiết!

Hắn lại tự mình từ bỏ tiền đồ xán lạn của mình, thật sự đúng là ngu xuẩn!

Cũng có thể chính tên tiểu tử ấy và Hạ Hầu Khải đã phá hỏng chuyện của Trầm Bồi Sinh, không đúng, lúc đó Bạch Tiểu Thăng không chừng đang ở chỗ nào đó hóng mát!

Nói không tốt, hai ngày trước bỗng rầm rộ lên một cái lời đồn, nhưng khi Trầm Bồi Sinh trở về liền cho xóa bỏ hết các tin tức ấy.

Cho nên, may mắn cũng là một phần rất quan trọng…

Hơn hai mươi người trong phòng họp là những đại nhân vật đứng đầu của khu Đại Trung Hoa, những người tài giỏi trong giới kinh doanh, thậm chí còn có một nhóm người ở cùng tầng thứ với Lục Vân. Trước mắt tất cả đều đang ngồi trên ghế sô pha ở một nơi rộng rãi ghé mắt thảo luận điều gì đó.

Mỗi người đều ở trong trạng thái hăng hái, trò chuyện về chủ đề của hội nghị.

Trong lòng Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng và Hứa Du Nhược đã sớm biết đáp án nhưng vẫn coi như không biết gì cả, trò chuyện vui vẻ với mọi người.

Đây cũng là do Hạ Hầu Khải dặn dò, muốn giữ bí mật cho Bạch Tiểu Thăng.

Ba người bọn hắn cũng một mực giữ kín miệng, thậm chí còn giấu diếm cả những người phụ trách khu vực vẫn một mực đi theo mình.

Để đối phó với Trầm Bồi Sinh, kỳ thực không chỉ có ba người Lý Hạo Phong, bọn họ chẳng qua là ở ngoài sáng, phía sau còn có bảy người phụ trách khu vực, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng muốn người có người, muốn tiện lợi có tiện lợi.

Nhưng chuyện của Bạch Tiểu Thăng, bọn họ cũng chỉ có thể cảm thấy có lỗi, không thể thông báo tin tức Bạch Tiểu Thăng trở thành Tổng giám đốc chấp hành cho mấy người kia.

Trước mắt, mọi người vẫn không biết tin tức. Bây giờ chủ đề nóng nhất đó là ai có tư cách để được Hạ Hầu Khải đề cử, đi tranh giành cái vị trí đó.

Chủ đề này thật sự rất hấp dẫn, rất kích thích.

Thậm chí hai ngày qua, bị người ta lời ra đồn vào, truyền ra vô số phiên bản, vậy mà ngay cả chi tiết đều đầy đủ.

Cái gì mà “Hạ Hầu Khải tiên sinh đề cử năm nhân tuyển cho tổng bộ, tất cả dựa theo năng lực chứ không hề xét đến lý lịch”.

Cái gì mà “Người được Hạ Hầu Khải tiên sinh giới thiệu, tất nhiên sẽ là người già dặn ổn trọng, sẽ không phải là thế hệ trẻ tuổi”.

Cái gì mà “Năm nhân tuyển sẽ được chọn dựa theo phương thức bỏ phiếu, Hạ Hầu Khải tiên sinh sẽ trưng cầu ý kiến của mọi người”.



Tóm lại, các loại tin đồn bay đầy trời, cơ bản là toàn trái ngược với sự thật.

Nhưng lại có nhiều người rất thích nghe.

Những kẻ đầu têu truyền ra tin đồn đều xuất phát từ mong muốn của bản thân, đi chế tạo ra tin đồn, đồng thời tất cả mọi người đều muốn nghe và tán thành với nó.

Dựa vào ý tứ của bọn hắn, tốt nhất là tạo ra thanh thế, tạo ra tin đồn càng nhiều, hẳn sẽ đến tai của Hạ Hầu Khải.

Cái này cũng không khác gì một màn “Bức thoái vị” đầy ý tứ.

Ở đây, cả đám người đều đến để nắm bắt cơ hội, thấy người nào bên cạnh đều vui vẻ giao lưu.

Tuy Hạ Hầu Khải ở đây, mới đầu khiến cho họ khá e ngại, cũng thu liễm một chút, nhưng sức hút của chủ đề hội nghị lần này thực sự quá hấp dẫn !



- Vương lão ca, tôi cảm thấy ông rất có khả năng được vào danh sách ứng cử đấy! Ông xem, các khu ông quản hạt những năm này thật sự lên như diều gặp gió! Giá trị tài sản cả khu Đại Trung Hoa tăng lên một phần mười lần này, chỉ sợ đều đến từ nơi đó của ông!

- Ha ha, Trương lão đệ nói quá rồi! Ông cũng không hề kém mà, cái khu vực mà ông tiếp nhận trước đó điều kiện rất không tốt, tất cả mọi người đều biết. Nhưng sau khi ông tiếp nhận, giá trị sản lượng lập tức tăng lên gấp mấy lần! Chậc chậc, lão ca đây bội phục, còn phải đi theo ông học hỏi kinh nghiệm đấy! Người như ông tất sẽ được Hạ lão coi trọng!



- Kim tiên sinh, quốc khu H của ông giờ cũng không tệ đó, sinh ý mở rộng đến cả bên chúng tôi. Nếu Hạ lão chú ý đến khu vực hải ngoại, chúng tôi sẽ đề cử ông, có gì hai bên cùng giúp đỡ.

- Ngài quá khen, Chu tiên sinh, tôi còn muốn đi khắp nơi học tập Chu Mật Đạt, không dám có yêu cầu xa vời rằng mình sẽ được đề cử…



Khắp nơi đều là không khí náo nhiệt.

Hạ Hầu Khải mỉm cười nhẹ nhàng nhìn đám người này.

Rất nhiều người nhìn thấy ánh mắt của Hạ Hầu Khải nhìn về phía mình thì đều vội vàng mỉm cười gật đầu, ánh mắt đầy vẻ nịnh nọt.

Trong tất cả đám người đang ngồi đây lại có một người rất đặc biệt. Hắn chủ động đi khắp mọi nơi nói chuyện phiếm với mọi người xung quanh, nhưng trái lại với hắn, mọi người chỉ cười nói chuyện qua loa vài câu liền vội vã đi ra chỗ khác để nói chuyện. Tuy nhiên, người đó lại không mảy may bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục bắt được cơ hội liền trò chuyện với người khác.

Hạ Hầu Khải biết hắn.

Hắn tên là Hàn Nhật Trình, hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ của hắn không tầm thường, thậm chí còn có chút khí chất hào hoa phong nhã, hắn cũng được coi là có chút năng lực.

Trầm Bồi Sinh trở thành Tổng giám đốc chấp hành, mười vị đại sự vụ quan còn một chỗ còn trống, hắn được ngồi vào vị trí còn thiếu ấy, hẳn là do Trầm Bồi Sinh đề bạt.

Muốn thật sự lấy năng lực, công tích ra bàn luận, Hàn Nhật Trình thật ra còn kém mấy điểm, nhưng người như hắn rất gian xảo, bên cạnh hắn còn tụ họp một nhóm người, có sự vụ quan, cũng có trợ lý.

Hàn Nhật Trình thừa lúc Trầm Bồi Sinh đang cần người, đã giúp Trầm Bồi Sinh rất nhiều.

Trầm Bồi Sinh cũng coi như có qua có lại, thật sự nâng hắn lên vị trí Đại sự vụ quan.

Buồn cười là, Trầm Bồi Sinh rơi vào thế hạ phong, Hàn Nhật Trình liền chạy lại lấy lòng Hạ Hầu Khải, hơn nữa còn mang theo không ít người của Trầm Bồi Sinh.

Hạ Hầu Khải miễn cưỡng đáp lại hắn vài ba câu trước mặt mọi người, hắn liền vui sướng càng thêm ra sức muốn trừ khử những tàn dư còn lại của Trầm Bồi Sinh, đồng thời tâng bốc Hạ Hầu Khải lên tận trời xanh trước mặt mọi người, đứng nghiêm chỉnh bên cạnh Hạ Hầu Khải như một người tâm phúc. Thậm chí còn nói rằng lúc trước về phe của Trầm Bồi Sinh là để nằm vùng chờ lấy được tài liệu, bây giờ đã có thể chính thức lộ diện.

Loại khẩu tài quỷ biện như hắn có thể lừa dối được một chút Sự vụ quan và trợ lý sự vụ, còn khi Đại sự vụ quan và người phụ trách khu vực nghe được thì đều có thể nhận ra là nói bậy.

Bộ mặt thật của Hàn Nhật Trình nháy mắt đã bị tất cả mọi người nhìn thấu. Vì vậy, tất cả đều ngán ngẩm, lười không buồn cãi nhau với hắn.

Nhưng vị này lại cảm thấy trước sau đều rất tốt đẹp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận