Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1748: Thắng một nước cờ

Catherine vừa mới lộ ra một chút ý cười, nghe xong lời nói của Bạch Tiểu Thăng, lập tức hạ xuống. Cái gì gọi là "cuối cùng hắn không đồng ý thì sẽ như thế nào?" chứ.

Catherine lại nở nụ cười, có điều trong tiếng cười lại không có một chút ý cười nào.

- Thật nói như vậy, chúng tôi cũng không có khả năng mang đến uy hiếp gì cho an toàn sinh mạng của Bạch tiên sinh cả. Dù sao, ở đây chúng tôi chủ yếu vẫn là dựa vào làm ăn đứng đắn.



Catherine nói một cách ôn tồn.

Sẽ không cần mạng của ngươi, thế nhưng sẽ phế bỏ ngươi! Lời này Catherine chưa nói, thế nhưng ánh mắt đã biểu lộ ra tất cả.

- Có điều, chúng tôi hy vọng Bạch tiên sinh cậu sẽ cân nhắc một cách thận trọng!



Catherine đánh giá Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới, lại nói tiếp,



- Cậu trẻ tuổi như thế đã ngồi vào vị trí này, ngoại trừ có quý nhân nâng đỡ, cũng hẳn là dựa vào kỳ ngộ vô thượng, cậu thật sự bằng lòng từng bước một rời khỏi vị trí cao cao này sao, thật sự muốn tất cả đều tan vỡ ư?

Đây là Catherine đang dùng một loại uy hiếp khác ngoài sinh tử, để cảnh cáo Bạch Tiểu Thăng.

Nếu như cố ý "tiếp tục chống lại", ngươi sẽ thân bại danh liệt, không còn gì cả!

Đến lúc đó, ngươi sẽ sống không bằng chết!

Bạch Tiểu Thăng cười cười, cúi đầu bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, chậm rãi uống vào, đoạn mới giương mắt nhìn về phía Catherine, nói với vẻ cười như không cười,



- Không ngờ Catherine nữ sĩ và Landvo tiên sinh lại có tự tin lớn như vậy! Để cho ta thất bại ở Nam Mỹ!

Lúc nói chuyện, ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lộ ra vẻ sắc bén.

Catherine vừa nhìn thấy, đáy lòng cũng không khỏi trở nên lạnh lẽo.

Trình độ nguy hiểm của Bạch Tiểu Thăng, ở trong lòng Catherine không thể nghi ngờ lại tăng lên một bậc rồi!

Trong tất cả các đối thủ mà cô ta gặp được hiện nay thì cái tay Bạch Tiểu Thăng này có thể trực tiếp tiến vào ba vị trí đầu!

Thậm chí, trực tiếp đứng nhất!

- Bạch tiên sinh nói đùa, tôi cũng không có nói như vậy.



Catherine cười cười, nói với vẻ hòa hoãn.

Bất kỳ cuộc cờ nào cũng đều được tiến hành trên cơ sở có tiến có lùi. Nếu như một mực nhượng bộ, vậy thì không phải là đang đàm phán, mà là đang nghe tuyên kết quả. Nếu là một mực nói những lời ngu ngốc, vậy thì đàm phán sẽ trực tiếp tan vỡ.

Lúc Catherine vẫn chưa có được thái độ cuối cùng của Bạch Tiểu Thăng, cũng không muốn quá mức làm căn sự việc, bằng không đối với hai bên đều không có chỗ tốt nào.

- Tạm thời chúng ta nói đến việc khác đi.



Catherine chủ động mở miệng.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng cũng hoà hoãn lại, bày ra một dáng vẻ như đang lắng nghe.

- Mấy ngày nay, tôi đã đi theo sau bước chân của Bạch tiên sinh các cậu, thăm viếng mấy cái tòa thành thị, tôi biết rõ Bạch tiên sinh quan tâm đối với nơi này của chúng tôi, cho nên thành thị nào tồn tại cái xí nghiệp nào, những xí nghiệp đó lại có những vấn đề nào, tôi cũng đang tích cực… bổ sung sửa chữa!



Kathleen bưng cà phê mỉm cười nói ra,



- Tuy nhiên chỉ dựa vào mấy ngày này vẫn chưa thể làm được mức độ “mất bò mới lo làm chuồng”, nhưng chúng tôi sẽ nhanh chóng cho cải thiện những nơi không tốt mà Bạch tiên sinh đã nhìn thấy, dù cho có phải cắt thịt đi nữa! Con người của tôi, còn có chồng tôi Landvo tiên sinh, cũng đều đặc biệt tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc ổn thỏa đấy!

Ý tứ trong lời nói này của Catherine, là nói cho Bạch Tiểu Thăng ~~



Những thứ mà bọn họ điều tra đó, về sau sẽ bị che giấu đi, coi như bọn họ nắm giữ chứng cớ gì thì cũng không thể uy hiếp được Landvo bao nhiêu.

Đối mặt với sự nhắc nhở của Catherine, Bạch Tiểu Thăng không hề có bất kỳ phản ứng nào, trái lại chỉ thản nhiên cười cười, chỉ chậm rãi đáp lời,



- Catherine nữ sĩ, cô có biết, có một loại sói tuyết rất giỏi săn mồi ở trong lớp tuyết thật dày hay không?

Catherine không biết tại sao Bạch Tiểu Thăng lại nói đến chuyện của động vật rồi, nhất thời dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Đối lập, có một loại cáo tuyết, là một trong những đối tượng săn bắt của sói tuyết.

Bạch Tiểu Thăng vẫn nói một cách không nhanh không chậm,



- Tại thời điểm tuyết lớn ngập núi, tuyết đọng cao đến ngang đầu gối, sói tuyết ắt phải đi kiếm ăn, cáo tuyết vì để tránh việc trở thành con mồi bị săn, nó rất thông minh đã thay đổi một bộ lông trắng tuyền, nhưng thật đáng tiếc trong lúc chạy trốn nó vẫn bị phát hiện, hơn nữa dưới nền tuyết bằng phẳng sạch sẽ như vậy, cáo tuyết chạy qua tất nhiên sẽ lưu lại vết chân.

- Song cáo tuyết rất thông minh, nó dùng cái đuôi của mình làm thành cái chổi, một bên chạy một bên dùng đuôi kéo, che giấu vết chân đi. Nhưng cô đoán xem, nó càng như vậy, trái lại sói tuyết sẽ dọc theo cái vết kéo ấy mà tìm tới nó!

- Con cáo tuyết ấy cũng đã nghĩ đến, nên nó đã nhảy qua tảng đá lộ ra trên mặt tuyết, như vậy sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì rồi! Nhưng cuối cùng sói tuyết vẫn tìm được nó!

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi thăm,



- Cô cảm thấy là bởi vì sao?

Catherine biết Bạch Tiểu Thăng không chỉ đang kể chuyện xưa đơn giản như vậy, vẫn không nhịn được mà trả lời,



- Mùi.

- Đúng rồi.



Bạch Tiểu Thăng cười bảo,



- Vậy theo cô cái chuyện xưa này nói cho chúng ta đạo lý gì đây?

Bạch Tiểu Thăng dùng phương thức đặt câu hỏi cho con nít, đương nhiên Catherine sẽ không trả lời.

Bạch Tiểu Thăng cứ vậy mà đưa ra đáp án,



- Nó nói cho chúng ta biết, chỉ cần có làm thì nhất định sẽ bị phát hiện, có vài thứ sẽ không bao giờ có thể che giấu được, càng che giấu thì sẽ càng rõ ràng, tự cho là không chê vào đâu được, lại không biết ở trong mắt thợ săn chính là lỗ thủng to lớn nhất! Catherine nữ sĩ cảm thấy thế nào?

Catherine ném cho Bạch Tiểu Thăng một cái uy hiếp "mềm mại", Bạch Tiểu Thăng liền trả lại nàng một cái cảnh cáo "êm dịu" khác.

Catherine nhìn chằm chằm vào hai mắt Bạch Tiểu Thăng, phát hiện đối phương trong sự bình tĩnh lại mang theo ý cười.

- Chuyện xưa thật là hay.



Kathleen bình tĩnh đáp lại,



- Mong rằng Bạch tiên sinh hãy nhớ kỹ, cậu phải cho chúng tôi một câu trả lời trước mười hai giờ khuya đêm nay!

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu.

Catherine vốn định đứng dậy rời đi, bỗng nhiên nhìn sang hai bên, mang theo vẻ tò mò nhìn Bạch Tiểu Thăng,



- Tôi nhớ bên cạnh Bạch tiên sinh vẫn luôn có hai tùy tùng một nam một nữ đi theo, mà sao bây giờ lại không thấy bọn họ đâu vậy?

Bạch Tiểu Thăng cười cười,



- Tự nhiên là đi làm chuyện bọn họ nên làm rồi!

Một câu nói như thế, lại làm cho Catherine cảnh giác lên.

- Bạch tiên sinh biết rõ tôi là chủ sở hữu của quán Cafe này, cố ý bại lộ hành tung dẫn chúng tôi lại đây, chẳng lẽ là lấy mình làm mồi nhử, bày ra một kế điệu hổ ly sơn để tạo cơ hội cho hai người thuộc hạ kia thuận tiện làm việc sao?



Catherine nói, hai mắt híp lại.

- Catherine nữ sĩ, cô xem cô khẩn trương nghĩ tôi thành xảo quyệt như vậy, thật rất là không tốt.



Bạch Tiểu Thăng cười ha ha.

Catherine nhìn nhìn Bạch Tiểu Thăng, một điểm ý muốn cười cũng đều không có.

Phải, ngươi không xảo quyệt. . .

Ngươi so với lông trên đầu con khỉ còn tinh hơn!

Catherine yên lặng nhổ nước bọt, những năm này cô ta chưa từng gặp qua ai vướng tay vướng chân đến như thế, mỗi một bước giao phong với hắn đều phải cẩn thận từng li từng tí, đề phòng rơi vào trong hố.

- Cũng không phải tại tôi mới quen một người bạn mới ở trong Andrew Leo Fort hay sao, cô ấy tên là Daisy.



Hình như Bạch Tiểu Thăng tâm tình không tệ, chủ động nói chuyện với Catherine.

Có một số việc, không nói, Catherine rất nhanh cũng sẽ biết rõ.

- Daisy !



Catherine híp mắt lại. Cô ta nhớ tới có một hạ nhân như thế, Mai Phu đối với nàng thèm nhỏ dãi, sắp xếp ở bên người, hằng ngày hầu hạ.

- Cô ấy và anh trai của cô ấy sống nương tựa lẫn nhau, kết quả anh trai của cô ấy bị Mai Phu tiên sinh sử dụng thủ đoạn phải chạy tới Châu Á, hai ngày trước anh trai của cô ấy gửi tin bảo là đã tới Hoa Hạ, ở đó cực kỳ an toàn, muốn dẫn em gái đi qua. Daisy cũng đồng ý. Tôi đã để cho cấp dưới của tôi là Lôi Nghênh, đi thanh toán tiền bồi thường hợp đồng cho Daisy, rồi tiến hành thủ tục đi Hoa Hạ, hiện tại cũng đã rời khỏi nơi này rồi.



Bạch Tiểu Thăng cười bảo.

Chân mày Catherine nhíu lại, ánh mắt tràn đầy ngờ vực.

Trước mắt Bạch Tiểu Thăng còn có tâm tư đi quản loại chuyện nhỏ nhặt này ư?

Ở bước ngoặt cần gấp rút dùng người như vậy mà còn phái tướng tài trợ thủ đắc lực của mình đi, chỉ vì giúp một cô gái nhỏ mới quen thôi sao?

Catherine luôn cảm thấy, chuyện này không có đơn giản như Bạch Tiểu Thăng nói.

Đúng lúc này, một loạt tiếng chuông điện thoại vang lên, một cú điện thoại gọi tới, là của Catherine.

- Có thể không?



Catherine khách khí hỏi dò Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao hai người còn đang nói chuyện, muốn nghe điện thoại, phải hỏi một tiếng mới thích hợp.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật gật đầu. Đối với cái này cú điện thoại, thậm chí hắn còn có suy đoán.

Catherine lấy điện thoại di động ra liếc nhìn, phát hiện lại là Mai Phu gọi đến.

Những ngày gần đây, cô ta và Landvo đều không có trở lại Andrew Leo Fort.

- Làm sao vậy, Mai Phu?



Catherine đảo mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, trò chuyện với em trai mình.

Chẳng biết vì sao, cú điện thoại này làm cho nàng cảm giác có chút bất an.

Kiểu như giác quan thứ sáu ấy.

Đầu dây điện thoại bên kia, Mai Phu gấp gáp báo cáo với cô ta.

Trong nhà mất trộm, một ít văn kiện liên quan tới buôn bán lén lút, bị người ta đánh cắp rồi, bước đầu hoài nghi là Daisy đã rời khỏi làm ra, chỉ có cô ấy mới có thể thuận tiện như vậy!

Những thứ đó, không tính trí mạng, nhưng mà vô cùng trọng yếu!

Nghe đến những điều này, ánh mắt Catherine lẫm liệt, lúc này chăm chú nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vẫn rất bình tĩnh như trước.

Cái tên Bạch Tiểu Thăng này, đúng là lấy chính mình làm mồi, đến hấp dẫn toàn bộ sự chú ý phía bên mình.

Cũng không chỉ giới hạn ở hôm nay, mà vẫn luôn là như vậy!

Điều tra của bọn hắn là một mặt, không ngờ hắn lại dựa vào một hạ nhân đi đánh cắp chứng cứ, lấy của mình một quân!

Catherine tập trung tinh thần cao độ.

Việc đã đến nước này, cũng không thể tìm được Daisy kia, cô ta tìm một hạ nhân để trả thù cũng không có ý nghĩa!

Có điều cũng đã như vậy rồi, thứ mà Bạch Tiểu Thăng cầm trong tay chính là thứ đủ để chân chính uy hiếp đến Landvo rồi!

Bạch Tiểu Thăng mắt thấy Catherine xơ xác tiêu điều, ánh mắt hồi hộp, không nhịn được lộ ra ý cười nhẹ nhàng.

Sự kiện kia, là Lôi Nghênh làm.

Lâm Vi Vi đã đi một nơi khác rồi, việc nàng làm cũng vô cùng quan trọng hệt như vậy!

Catherine bọn họ chỉ biết mình nắm giữ chứng cứ uy hiếp nhất định, cũng không biết từ mấy ngày nay, chứng cứ phía bên mình đủ để lay động Landvo rồi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận